11 giờ đêm,Tiết Giai Duyệt còn ngồi ở trong phòng khách, trong tay cầm di động, nhìn chằm chằm giao diện trò chơi danh sách bạn tốt, "Sát thiên hạ" avatar vẫn là màu xám, cả đêm đều không có online.
Cô thoái game,ấn mở wetchat tìm được lịch sự trò chuyện cùng Tống Nghĩa Khôn, tổng cổng chỉ có hai câu nói ngắn ngủi.
Câu đầu tiên là Tiết Giai Duyệt nhắn cho Tống Nghĩa Khôn hỏi anh " Buổi tối có on game hay không?" câu sau là của Tống Nghĩa Khôn khoảng nửa giờ sau đáp lại ngắn gọn " có"
Ở đây bản raw là hai chữ " sẽ lên " nhưng mình dịch thoáng tí là có nhé mọi người.Chỉ nhìn đơn giản vào câu trả lời kia thôi, ai cũng đều cảm thấy hắn rất bận, nếu không phải thế thì reply tin nhắn cũng không đến nỗi nửa tiếng mới trả lời, chỉ có một từ ngắn ngủi như vậy, thậm chí lúc nào có thể sẽ online hắn cũng không nói gì, cũng chẳng báo nhau một câu.
Lúc đầu, Tiết Giai Duyệt nhận được Tống Nghĩa Khôn reply còn cảm thấy cao hứng, nghĩ rằng hắn sẽ sớm online game thôi, vì thế cô đã cố gắng online trước để đợi hắn rồi cùng vượt ải, thậm chí cũng bỏ qua lời mời lập đội để chờ hắn.
Kết quả nhận được là gì? Tiết Giai Duyệt chờ nguyên một tối, "Sát Thiên Hạ" vẫn chưa thấy trực tuyến. Tiết Giai Duyệt đợi đến mất kiên nhẫn, nhiều lúc muốn tắt máy đi ngủ, lại sợ Tống Nghĩa Khôn online nhưng lại không thấy cô đâu. Cuối cùng, Tiết Giai Duyệt liền đăng nhập lại vào game, ngẩn người nhìn avatar, chờ hắn online.
Hứa Ngạn Văn giải quyết công việc xong mới trở về nhà. Anh vừa mở cửa bước vào phòng, thấy Tiết Giai Duyệt đang ngồi trên sofa, cúi đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
"Sao muộn vậy rồi mà em chưa ngủ?" Hứa Ngạn Văn khẽ nhíu mày, anh đổi giày ở cửa, sau đó đi tới trước mặt cô, đưa tay xoa đầu hỏi: "Không phải anh bảo em đi ngủ trước, không cần chờ anh hay sao?
"..." Tiết Giai Duyệt nắm chặt điện thoại. Cô biết mở miệng nói cái gì trong khi là cô chờ người khác chứ không phải là chờ anh đây...
Hứa Ngạn Văn hiểu lầm rằng Tiết Giai Duyệt đi ngủ muộn là vì chờ anh trở về, anh không khỏi nhớ lại lúc hai người vừa mới kết hôn, khi ấy, Tiết Giai Duyệt cũng như vậy, anh tăng ca đến muộn mới trở về nhà, trong đêm tối, cô vẫn một mình chờ anh.
Có một lần anh tăng ca đến rạng sáng mới trở về nhà, mới mở cửa đi vào, liền thấy cô vì chờ anh mà ngủ quên trên sofa phòng khách.
Lúc ấy, anh nhẹ nhàng đi đến mép ghế sofa, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiết Giai Duyệt, cúi đầu nhìn cô gái đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay phơn phớt hồng có chút gì đó thất vọng.
Tuy nhiên, khi đó Hứa Ngạn Văn vẫn chưa hiểu được lòng mình, anh cảm thấy cô vẫn đang ngầm mưu toan chuyện gì, cảm thấy cô vì tiền mới muốn một lòng gả cho anh, bản thân cô cũng chẳng có chút tình cảm gì với anh.
Khi đó, anh nhìn cô cực kỳ không thuận mắt, hành động thì giả vờ giả vịt, là một kẻ đạo đức giả, dùng những thứ giả tạo để làm anh mềm lòng, thử nghĩ một người trải đời hơn cô nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu được tâm tư của cô gái này?
Huống chi, anh còn đi guốc trong bụng cô, khả năng anh bị cô lừa thật sự là rất rất nhỏ, anh cũng chẳng thèm thử tiếp nhận tình cảm của cô gái, cho dù cô vì anh làm rất nhiều chuyện, anh cũng chẳng buồn để trong lòng, một lần rồi lại một lần làm cô thất vọng đến triệt để.
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Ngạn Văn cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, ngốc đến một cách vô phương cứu chữa, anh cùng Giai Duyệt lớn lên bên nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, ngày nhỏ vô tư; anh còn không biết cô là người như thế nào sao?
Nếu thật sự Giai Duyệt không thích anh, dù chỉ một chút đi chăng nữa, tại sao lúc đó cô lại trăm phương ngàn kế muốn gả cho anh? Nếu thật sự là vì tiền đi, vậy tại sao khi kết hôn với anh, cô cũng chẳng tìm anh để muốn một chút tiền nào, hơn hẳn vị kia nhà Chu Thần Quang!
Ngoại trừ người bạn mà cô giao du khiến anh lo lắng kia thì mọi thứ vẫn ổn cả, kể cả sau khi tuyệt giao với Trương Nhân Diễm, con người cô dường như thay đổi hoàn toàn, khiến anh đôi khi cảm thấy cô bây giờ chẳng phải cô của lúc trước nữa, nhưng rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, làm anh cho rằng bản thân đã bỏ qua cô quá lâu nên không nhận ra những sự thay đổi ấy.
Bình tĩnh mà nhìn lại những chuyện xảy ra giữa hai người họ trước đây, Hứa Ngạn Văn phải thừa nhận rằng mình thực sự đã làm quá tệ, khiến Tiết Giai Duyệt chịu nhiều ủy khuất như vậy mà cô vẫn đối xử với anh như trước đây, nếu đổi lại, Hứa Ngạn Văn thừa nhận, mình không thể nào rộng lượng như cô được.
Hứa Ngạn Văn ngẫm lại chính mình, sau đó giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cô gái: "Sau này nếu muộn quá thì em cứ đi ngủ trước đi, đừng đợi anh, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu. Nhìn mắt em này, đỏ hết cả lên rồi."
"..."
Tiết Giai Duyệt cũng chẳng biết nên nói gì bây giờ, Hứa Ngạn Văn hiểu lầm cô rồi, anh dặn dò nhiều như vậy, cô cũng ngại cắt lời anh mà nói thẳng ra là mình đang đợi người khác chứ chẳng phải là rảnh rỗi mà chờ anh về.
Nhưng nếu mà nói thẳng ra như vậy, nói không chừng Hứa Ngạn Văn sẽ thẳng thừng bóp cổ cô luôn quá. Ý chí sinh tồn của Tiết Giai Duyệt trỗi dậy, cuối cùng cô quyết định giấu nhẹm chuyện này đi, "Cũng không hẳn là chờ anh đâu, thật ra là em đang suy nghĩ một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Hứa Ngạn Văn nghe cô nói vậy thì có chút hứng thú, khiến cô suy nghĩ cả đêm như vậy thì không chừng đây là vấn đề lớn. Hứa Ngạn Văn nghĩ, với năng lực của anh, hẳn là có thể giúp cô được phần nào.
Tiết Giai Duyệt quả thực đã rối rắm cả đêm, cô chẳng biết nói chuyện này cho ai cả, bây giờ nghe Hứa Ngạn Văn nói như vậy, cô sẽ thử hỏi anh một phen xem.
"Trên đời này liệu có hai người hoàn toàn giống nhau không?" Ngoại hình giống nhau, hoàn cảnh như nhau, thậm chí là tính cách cũng y chang.
Kể từ khi gặp qua Tống Nghĩa Khôn vào giữa trưa hôm ấy, Tiết Giai Duyệt luôn thắc mắc một vấn đề như vậy. Tống Nghĩa Khôn cùng anh trai của cô cực kỳ giống nhau, hai người giống nhau không chỉ về ngoại hình mà còn giống nhau cả về lịch duyệt; tính cách cùng tầm tầm, đều là rất sáng sủa. Điều khác biệt duy nhất giữa hai người, chắc chỉ ngoại trừ tên gọi, chỗ thời không không giống bên ngoài (?), Tiết Giai Duyệt thật sự cảm thấy hai người bọn họ là cùng một người nên mới có sự nghi hoặc như vậy.
"Trên thế giới này, không có hai người giống hệt nhau. Ngay cả khi hai người đều là song sinh cùng trứng, thì chắc chắn cũng sẽ có một điểm nào đó khác nhau." Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc rồi đáp lời cô.
"Vậy, tại hai thời không khác nhau, liệu có hai người hoàn toàn giống nhau không?" Tiết Giai Duyệt vội vàng hỏi.
"Thế thì càng không có." Hứa Ngạn Văn giải thích cho Tiết Giai Duyệt, "Bởi vì không phải trong cùng một thế giới, điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ xảy ra đều có thể sẽ thay đổi. Cho dù hai người nào đó có ngoại hình giống nhau đi chăng nữa, nhưng là hoàn cảnh khác nhau, điều kiện sống khác nhau dẫn đến tư duy cũng khác nhau. Đã như vậy rồi, em nói xem họ giống nhau như thế nào?"
Trong lòng Tiết Giai Duyệt không khỏi dâng lên một chút tiếc nuối, nói như vậy thì Tống Nghĩa Khôn không phải là anh trai cô hay sao?
Mặc dù biết những điều Hứa Ngạn Văn vừa nói là hoàn toàn đúng, song Tiết Giai Duyệt vẫn có chút gì đó không can tâm. Cô cố gắng hỏi lại thêm một lần nữa: "Vậy, nếu như có một người, giống như trong sách viết ấy, xuyên qua từ thời không này đến một thời không khác. Vậy hắn có là hắn hay không?" (?)
Hứa Ngạn Văn giơ tay, nhẹ nhàng nới lỏng chiếc cà vạt phía dưới cổ, trong lòng suy nghĩ, vấn đề mà hai người thảo luận hôm nay hình như đã đi quá xa so với thực tại, nhưng anh thấy cũng có chút thú vị khi trông thấy bộ dáng nghiêm túc của Tiết Giai Duyệt.
Để giải quyết nghi hoặc của Tiết Giai Duyệt, Hứa Ngạn Văn thử cùng cô phân tích tiếp, "Em nói là thân xuyên đúng không? Nhưng "hắn" cũng chẳng phải là "hắn" nữa. Bởi vì, một con người từ thời không này tới thời không khác; xét theo tính chất vật lý đi; chính "hắn" đã phát sinh biến hoá rồi, vậy nên, "hắn" cũng chẳng phải là "hắn" ban đầu." (?)
"Nhưng nếu như hắn vẫn còn ký ức của kiếp trước thì sao?"
"Anh không nghĩ hắn vẫn là hắn như lúc ban đầu đâu."
Hứa Ngạn Văn đưa ra ví dụ cụ thể: "Giống như không có hai chiếc lá nào giống nhau trên thế giới này; và mọi người thì cũng thế, ngay cả khi xuyên qua nhưng bản thân vẫn còn có ký ức kinh nghiệm sống lúc trước; nhưng thời gian và không gian cũng đều có biến đổi; nói đúng hơn là, ngày mai sẽ khác với hôm nay, huống chi vẫn là xuyên qua thời không như thế, có khi khác biệt lại càng lớn hơn."
Nhận được câu trả lời này, muốn nói Tiết Giai Duyệt không thất vọng thì là nói dối, cô vốn muốn tự mình dối mình, Tống Nghĩa Khôn có thể là anh trai của cô ở thế giới kia; cô xuyên sách, hắn cũng có thể xuyên vào, chỉ có điều cô là "hồn xuyên" vào thân thể này, Tống Nghĩa Khôn cũng như vậy, hai người bọn họ hiện tại ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với thế giới cũ, cho nên hắn cũng không nhận ra cô.
Nhưng theo lời giải thích của Hứa Ngạn Văn, hai người "hắn" đều không phải là hắn ban đầu, huống chi Tống Nghĩa Khôn cũng chẳng phải là "thân xuyên", tạm coi như là Tống Nghĩa Khôn cũng xuyên qua giống Tiết Giai Duyệt đi, thì hai người vẫn chỉ là "hồn xuyên", "hắn" cũng chẳng phải hắn lúc đầu.
Mà có khi Tống Nghĩa Khôn vốn là nhân vật trong sách chứ chẳng phải anh trai của cô...
Nghĩ tới trường hợp này, tâm tình của Tiết Giai Duyệt càng khó tránh khỏi việc sa sút.
Hứa Ngạn Văn nhìn ra tâm tình thất thường của cô gái nhỏ, anh không biết tại sao cô lại hỏi những vấn đề khác biệt như vậy, sau khi nghe anh giải thích xong, tâm tình dường như càng trở nên uể oải, bèn quan tâm hỏi han: "Tại sao em lại nghĩ đến những vấn đề này vậy?"
Tiết Giai Duyệt tự giác giấu giếm sự thật. Cô cũng chẳng dám mở lời để nói cho anh biết những gì mình đã trải qua, đành tuỳ tiện lảng tránh qua chuyện khác: "Chỉ là đột nhiên em nghĩ đến mà thôi."
"Có liên quan đến thiết kế mới sao?" Hứa Ngạn Văn không biết trong lòng Tiết Giai Duyệt đang nghĩ gì, ngược lại chủ động tìm lời giải thích.
Tiết Giai Duyệt cảm thấy có chút áy náy vì đã giấu Hứa Ngạn Văn, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, quay đầu nói: "Ừm, mấy nay suy nghĩ vấn đề này làm em nhức hết cả đầu. Cảm ơn anh vì đã giải thích cho em dưới một góc nhìn khác."
"Ừm, sau này nếu có vấn đề gì khó thì em có thể hỏi trực tiếp anh, nếu anh biết thì anh sẽ tận lực giải đáp." Hứa Ngạn Văn không suy nghĩ gì nhiều, anh luôn sẵn sàng thay cô giải quyết khó khăn.
Điều này làm Tiết Giai Duyệt càng thêm xấu hổ, cô bèn vội vàng nói, "Cũng đã muộn rồi, em đi ngủ trước đây."
"Ừm, ngủ ngon." Thấy Thấy Tiết Giai Nguyệt nhanh chóng rời đi, Hứa Ngạn Văn ở phía sau nhẹ giọng nói.
"Ngủ ngon." Đi tới cửa phòng, Tiết Giai Duyệt không quên đáp lại anh, sau đó mở cửa đi vào.
Hứa Ngạn Văn một thân đứng tại chỗ, nhìn cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiết Giai Duyệt vào phòng, dựa lưng vào cửa, nhớ tới anh trai của mình bèn không khỏi xót xa.
Cô thực sự hy vọng rằng Tống Nghĩa Khôn thật sự là anh trai của mình.
Mở điện thoại lên, Tiết Giai Duyệt quyết định lần nữa đăng nhập vào giao diện trò chơi. "Sát Thiên Hạ" vẫn chưa online, cô nhìn avatar xám xịt của đối phương mà thất vọng thoát khỏi giao diện, lại vào Wechat, Tống Nghĩa Khôn vẫn không gửi một tin nhắn gì mới.
Muộn như vậy rồi, Tiết Giai Duyệt thầm an ủi bản thân, nói không chừng Tống Nghĩa Khôn bận rộn nhiều việc, nhất thời không có thời gian nhắn tin báo cho cô, cho nên ngay cả trò chơi cũng không vào, Wechat cũng chẳng nhắn gì.
Tắt điện thoại, Tiết Giai Duyệt vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường quyết định đi ngủ.
Cho đến khi trước lúc không thể chống lại cơn buồn ngủ, Tiết Giai Duyệt vẫn đang suy nghĩ, liệu có phải Tống Nghĩa Khôn bỏ trò chơi rồi hay không?
Trong lúc mơ màng, hình như Tiết Giai Duyệt nghe thấy có ai đó đang gọi mình, giọng nói vô cùng dễ nghe.
"Giai Duyệt, dậy nào, Giai Duyệt, dậy vào game đi thôi."
Thanh âm từ tính ấy cuối cùng cũng đánh thức được Tiết Giai Duyệt, mở ra đôi mắt vẫn còn nhập nhèm ngái ngủ, dường như cô nhìn thấy bên cạnh giường một thân ảnh quen thuộc, trên gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười rất dễ chịu.
Đối diện với gương mặt ấy, Tiết Giai Duyệt ngây người trong phút chốc. Phảng phất như anh trai cô đang đứng ở trước mặt cô, lại giống như nhìn thấy Tống Nghĩa Khôn, cổ họng nghẹn lại, không dám mở lời vì sợ mình nhận sai người.
"Đoán xem, ai đây nào?" Thân ảnh tựa hồ nhận ra sự do dự của cô gái nhỏ bèn nhẹ nhàng dụ dỗ.
Trong mơ, Tiết Giai Duyệt há miệng, rõ ràng muốn cất tiếng lên gọi ca ca nhưng dường như hai tiếng ấy vẫn kẹt lại nơi cổ họng, không tài nào phát ra được. Cô nôn nóng đến nỗi cào tim xé phổi, mồ hôi trên trán túa ra, hơi thở có chút dồn dập, hai mắt mở to, hai tay cố gắng vồ về phía trước muốn ôm chầm lấy đối phương.
"Ca Ca..."
Dùng hết sức bình sinh hét lên một tiếng, cả người cô gái lao thẳng về phía chàng trai, lúc này, một cánh tay cường tráng đỡ lấy thân mình cô gái nhỏ, gắt gao ôm chầm lấy cô trong vòng tay ấm áp.