Editer: Camellia.hn
Trương Nhân Diễm la hét điên cuồng:"" Cô ta đã cho anh đội nón xanh rồi đó! ""
Sau khung mắt kính hiện lên một tia ánh sáng sắc bén, Hứa Ngạn Văn nhìn Trương Nhân Diễm tựa như nhìn một người ngu không ai bằng.
"" Cô giở trò với Giai Duyệt, Giai Duyệt không bị mắc lừa, cô liền tìm tôi để mách lẻo, đây được gọi là bạn tốt sao? ""
Cứ như vậy bị Hứa Ngạn Văn vạch trần bộ mặt thật của mình, nhưng Trương Nhân Diễm căn bản không cảm thấy cô ta sai, chỉ là bởi vì cô ta quá thích Hứa Ngạn Văn mới phải làm như vậy, cũng chính Tiết Giai Duyệt cho cô ta cơ hội để thực hiện âm mưu này.
"" Nếu không phải tự Tiết Giai Duyệt đưa ra yêu cầu, em sao có thể bày kế cho cô ta? ""
Hứa Ngạn Văn nghe cô ta nói không chút chút nào để ý mà câu khóe môi lên nói: "" Loại diễn kịch châm ngòi ly gián này tôi ba tuổi đã biết rồi. ""
Giọng nói lạnh nhạt mang theo trào phúng cùng khinh miệt đối với Trương Nhân Diễm, cô ta làm những việc này đối với anh đều là vở kịch khi còn nhỏ đã thấy qua, nơi nào có thể gạt được anh!!
Trương Nhân Diễm thẹn quá hóa giận, một khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, trong lòng tràn ngập oán hận đối Tiết Giai Duyệt.
Hứa Ngạn Văn giơ tay nhẹ nhàng đẩy nhẹ khung mắt kính, trên khuôn mặt văn nhã tuấn tú lộ ra một tia tàn nhẫn: "" Nếu như không phải nghĩ đến cô nhiều năm ở bên Giai Duyệt, cô cho rằng cô có thể đứng ở đây cùng tôi nói chuyện
Trương Nhân Diễm khuôn mặt hiện lên tia tuyệt vọng: ""..... ""
Giojng nói lạnh lufng của Hứa Ngạn Văn lại vang lên: " sau này đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước mặt Giai Tuyệt "
Nói xong lời cảnh cáo, cửa sổ pha lê một lần nữa đóng lại, ngăn cách bên trong và bên ngoài với nhau như hai thế giới.
Trương Nhân Diễm tiếp thu rõ ràng tưng lời nói của Hứa Ngạn Văn, trơ mắt nhìn chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi chạy đi.
.................. ngôn tình hoàn
Tiết Giai Duyệt ngồi ở trong phòng, duỗi tay sờ sờ chỗ ngực, nơi đó có cảm giác trống trãi, cô biết đó không phải cảm xúc của chính mình, kia hẳn là cảm xúc của nguyên chủ.
Cô có thể lí giải loại tâm tình khổ sở này, nguyên chủ cùng Trương Nhân Diễm làm bạn nhiều năm như vậy, vẫn luôn xem Trương Nhân Diễm là bạn tốt mà đối đãi, còn trợ giúp rất nhiều cho Trương Nhân Diễm.
hời điểm ba của Trương Nhân Diễm sinh bệnh nằm bệnh viện thiếu tiền làm phẫu thuật, Tiết Giai Duyệt còn giúp Trương Nhân Diễm đóng tiền, mỗi lần ra ngoài du lịch cũng sẽ mua quà cho Trương Nhân Diễm, kết quả sự nhiệt tình của nguyên chủ đổi lại không phải cảm kích của Trương Nhân Diễm, mà cô ta lại trả ơn cho nguyên chủ bằng những mưu kế, lợi dụng cùng hãm hại.
Kỳ thật ở trong truyện, Hứa Ngạn Văn đã nhiều lần đối với nguyên chủ nói qua Trương Nhân Diễm không phải là người tốt, muốn nguyên chủ cùng cô ta tuyệt giao, nhưng nguyên chủ một lòng tin tưởng cô bạn của mình, còn vì Trương Nhân Diễm mà cùng Hứa Ngạn Văn cãi nhau, một hai lần còn đỡ, đến lần ba lần bốn cảm tình liền phai nhạt, đến sau cùng Hứa Ngạn Văn cũng lười quản đến nguyên chủ.
Cũng may cô hiện tại đã vạch trần bộ mặt thật của cô ta, đem việc xấu của Trương Nhân Diễm giải quyết, về sau cũng sẽ không gặp lại Trương Nhân Diễm nữa, đã không có Trương Nhân Diễm xúi giục, cô cũng sẽ không phạm sai lầm như nguyên chủ, không đem chính mình biến thành tội đồ, không biến mình thành trò cười, cuộc sống về sau sẽ êm đẹp, chỉ chờ Hứa Ngạn Văn đưa ra lời ly hôn cùng cô thôi.
" Giải quyết xong một người bạn đầy mưu kế, về sau còn sẽ kết thêm nhiều bạn mới, không có gì phải khổ sở, về sau nhất định càng tốt hơn "". Tiết Giai Duyệt tự an ủi chính mình, lại nghỉ ngơi một lát liền khôi phục tâm trạng.
Kế tiếp cô nên làm gì đây? Rửa mặt, thay quần áo, lại làm cho bản thân một bữa ăn thật ngon miệng, ăn uống no đủ sẽ làm cho tinh thần có sức sống hơn.
Hôm nay Hứa Ngạn Văn đi công tác không có ở nhà, Tiết Giai Duyệt cũng không có việc gì làm, suy nghĩ mình quá nhàn rỗi, liền đem trong nhà quét sạch một chút.
Dù sao ngôi nhà này có khả năng cô sẽ ở một khoảng thời gian, nếu đã là nơi cô sinh hoạt, cần phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ.
Phòng ở đều to, trừ bỏ thư phòng cùng phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn không cho phép đi vào dọn dẹp, các nơi khác cô đều dọn qua một lần.
Ước chừng khoảng vài tiếng đồng hồ sau Tiết Giai Duyệt loay hoay mới hoàn toàn dọn dẹp xong, cả người đều muốn nằm liệt trên sô pha.
"" Quá mệt mỏi a! "" Tiết Giai Duyệt đấm cánh tay của mình nhìn xung quanh thành quả lao động của bản thân, vạn phần cảm thán: "" Ở trong căn nhà to như vậy rất tốt, nhưng việc dọn dẹp lại rất phiền toái, khó trách kẻ có tiền đều muốn thuê người giúp việc. ""
Lúc này di động vang lên, Tiết Giai Duyệt một bên lấy khăn giấy lau mồ hôi, vừa đi qua nhận điện thoại.
nhìn tên biểu thị trên màn hình. " ông nội " là Hứa gia gia gọi đến.
Ông nội chính là Hứa lão gia, cũng là ông nội của Hứa Ngạn Văn.
Nguyên chủ Tiết Giai Duyệt trước khi cưới Hứa Ngạn Văn vẫn gọi Hứa lão gia là Hứa lão gia, sau khi gả cho Hứa Ngạn Văn liền đổi xưng hô thành ông nội.
"" Ông nội! "" Tiết Giai Duyệt nghe điện thoại.
Giọng nói từ ái của Hứa lão gia truyền đến: "" Duyệt Duyệt, con đang ở đâu vậy? ""
Tiết Giai Duyệt nghe giọng nói của Hứa lão gia liền nhớ tới ông nội của chính mình, ông ấy giống với Hứa lão gia tính tình ôn hòa, hiền từ, cũng rất yêu thương cô.
"" Con đang ở nhà "" Hóc mắt Tiết Giai Duyệt nhịn xuống giọt nước mắt sắp trực trào tuôn ra, thanh âm vững vàng, tránh cho Hứa lão gia nghe ra điều khác thường.
Hứa lão gia quan tâm mà hỏi cô: "" Con ở nhà một mình? Ngạn Văn Văn đâu? ""
Tiết Giai Duyệt nói: "" Anh ấy đương nhiên đã đi làm rồi ạ, hôm nay nói là có việc phải đi thành phố C đi công tác.""
"" Đi công tác? Như thế nào trước đây không nghe hắn nói "" Hứa lão gia truy vấn hỏi: "" Hắn khi nào trở về? ""
" Buổi tối hôm nay liền sẽ trở về "" Tiết Giai Duyệt nhớ rõ đêm qua Hứa Ngạn Văn đã nói như vậy.
"" Cũng vừa lúc, chờ hắn tối trở về, con liền nói với hắn rằng ta muốn ngày mai hai vợ chồng con cùng nhau về nhà cũ ăn cơm. ""
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, ôn nhu hỏi: "" Có chuyện gì sao ông nội? ""
"" Không có chuyện gì quan trọng hết "" Hứa lão gia thẳng thắn nói: "" Ta chỉ vì nhớ các con thôi! ""
Một mình Hứa lão gia ở nhà cũ, người trẻ tuổi như Hứa Ngạn Văn bình thường đều quan tâm đến công việc của chính mình, mười bửa nửa tháng thường không xum họp về nhà, Hứa lão gia cảm thấy cô đơn, muốn bọn họ trở về nhà bồi ông cụ cũng là chuyện bình thường, ông nội của Tiết Giai Duyệt trước kia cũng như thế, cô không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Sau khi hàn thuyên với Hứa lão gia trong chốc lát, Tiết Giai Duyệt mới cúp điện thoại.
Buổi chiều Tiết Giai Duyệt đi siêu thị một chuyến, mua một vài đồ dùng cần thiết, từ siêu thị đi ra, vừa lúc thấy ở quãng trường đang triển khai hoạt động, là một show thiết kế thời trang dành cho sinh viên, triển lãm các loại quần áo đều là tự sinh viên thành phố G thiết kế.
Tiết Giai Duyệt thời đại học chuyên ngành chính là thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp cũng làm bên thiết kế trang phục, cô trước mắt đã có gần một năm kinh nghiệm thiết kế.
Trùng hợp chính là nguyên chủ này cũng học chuyên ngành thiết kế thời trang, chẳng qua nguyên chủ đi học chỉ là vì nhất thời hứng thú thôi, học cũng không gọi là giỏi, tốt nghiệp xong cũng không có đi tìm việc.
Lúc này nhìn đến các tác phẩm của sinh viên, Tiết Giai Duyệt bỗng nhiên liền muốn tiếp tục việc thiết kế thời trang của mình, mơ ước một ngày có thể sáng lập nhãn hiệu của chính mình.
Đương nhiên bây giờ nói tự sáng lập thương hiệu của riêng bản thân là điều quá xa xôi, Tiết Giai Duyệt tạm thời chỉ nghĩ đến trước tiên phải thiết kế một chút tác phẩm, tìm công ty thích hợp để xin vào cộng tác, mượn cơ hội đó để tích lũy một ít kinh nghiệm cùng nhân mạch, về sau dựa vào đó làm cơ sở tạo thương hiệu cho bản thân thêm thuận lợi.
Nói làm liền hành động, Tiết Giai Duyệt lập tức mua một ít vải với giấy bút, sau đó trở về nhà bắt tay vào thiết kế.
Tối 10 giờ, Hứa Ngạn Văn đi công tác trở về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang chuyên chú vẽ gì đó, đến anh vào nhà cũng không ngẩng đầu liếc đến một cái.
Có điểm khác thường!
Hứa Ngạn Văn muốn nhìn xem Tiết Giai Duyệt rốt cuộc vẽ cái gì đến chuyên chú như vậy, ở cửa đổi giày liền đi qua, ánh mắt đã bị bản thiết kế quần áo của Tiết Giai Duyệt hấp dẫn.
"" Thiết kế mới mẻ, độc đáo, màu sắc kết hợp hài hòa, ý tưởng không tồi! "" Hứa Ngạn Văn khích lệ nói.
Tiết Giai Duyệt nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn, đối với anh mỉm cười nói: "" Anh thật sự cảm thấy ý tưởng không tồi? ""
Hứa Ngạn Văn gật đầu một cái, "" Xác thật rất khá ""
Thấy ánh mắt xem đều là thật lòng khích lệ của một đại tổng tài như Hứa Ngạn Văn, kia hẳn là không tồi! Tiết Giai Duyệt rất cao hứng.
Hứa Ngạn Văn tò mò vì sao cô lại đột nhiên muốn thiết kế quần áo, hỏi: "" Em hình như rất lâu rồi không đυ.ng vào mấy thứ này? ""
Tiết Giai Duyệt biết hắn nói chính là nguyên chủ, đúng thật là nguyên chủ từ khi học xong liền không có lại đυ.ng vào mấy thứ này.
"" Tâm huyết nhất thời dâng trào liền muốn thiết kế. "" Tiết Giai Duyệt tìm một lý do thích hợp giải thích
Hứa Ngạn Văn nhìn kỹ tác phẩm của cô, lại nói: "" Em kỳ thật rất có thiên phú, không cần lãng phí. ""
Tiết Giai Duyệt cười cười: "" Lời này là khen em sao? ""
Hứa Ngạn Văn liếc nhìn cô một cái "" Ân "" một tiếng.
Được nghe lời khen, Tiết Giai Duyệt trong lòng thấy mĩ mãn, nhớ tới buổi sáng Hứa lão gia gọi điện thoại, cười nhìn Hứa Ngạn Văn nói: "" Ông nội kêu chúng ta ngày mai trở về nhà cũ. ""
Hứa Ngạn Văn nghe vậy khựng người một chút, nói: "" anh ngày mai còn có việc, em trở về một mình. ""
Cũng không biết có phải ảo giác của Tiết Giai Duyệt hay không, cô cảm giác thấy Hứa Ngạn Văn trước còn bình thường nháy mắt đã lãnh đạm đi vài phần, ngay cả biểu tình trên mặt cũng trầm hơi nhiều.
đây là xảy ra chuyện gì? Vừa mới không phải còn tốt sao?
Không đợi Tiết Giai Duyệt nói nữa, Hứa Ngạn Văn đã xoay người đi rồi.
Tiết Giai Duyệt nhìn bóng dáng anh rời đi, trong đầu nhớ tới một sự kiện, chẳng lẽ bởi vì chuyện đó,Hứa Ngạn Văn mới không muốn quay về nhà cũ?
...........