Hứa Ngạn Văn căn bản không để ý đến Lâm Đạt đang ngồi bên cạnh nghĩ gì trong lòng, anh vẫn luôn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat, nha đầu kia một mình ở nhà, cũng không biết có ăn uống đầy đủ không nữa!
Thời điểm di động của Tiết Giai Duyệt vang lên, cũng là lúc tâm trí cô đang đặt trên bản vẽ, thẳng đến khi chỗ ý tưởng đã được phát họa một nửa, mới cầm lấy di động lên xem.
Hứa Ngạn Văn: Đã ăn cơm chưa?
Tiết Giai Duyệt vội vàng trả lời một câu: Vẫn chưa.
Hứa Ngạn Văn nhìn tin nhắn thực mau đã được phản hồi: Vì sao vẫn chưa ăn cơm?
Tiết Giai Duyệt: Chưa thấy đói, tối hẳn ăn luôn.
Hứa Ngạn Văn: Vậy cơm chiều đã ăn món gì?
Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ, một ngày hôm nay cô cũng chưa ra cửa, nên trong tủ lạnh giống như không có thứ gì, liền trả lời Hứa Ngạn Văn một câu: Ăn mì.
Hứa Ngạn Văn nhìn chăm chú tin nhắn cô gửi chiều nay ăn mì liền nhíu mày, nha đầu này thật không nghe lời, một khi anh không có nhà, ăn uống cũng sơ xài như vậy!
Phải cân nhắc lại việc ăn uống. Hứa Ngạn Văn nặng nề mà gõ trả lời.
Nhìn chằm chằm tin nhắn của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, không đợi cô nghĩ nên gửi trả lời tin nhắn của Hứa Ngạn Văn thế nào, đã thấy hắn gửi thêm một cái hồng bao lớn.
???
Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm đại hồng bao, trong đầu cô nghĩ nên nhận hay không đây?
Hứa Ngạn Văn đã cho cô đáp án: Đem bao lì xì nhận lấy, đi ăn một bữa thịnh soạn.
Ý tứ là muốn mời cô một bửa tiệc lớn sao?
Lời mời thật hào phóng! Nếu hắn muốn mời khách, cô cũng không phải không có đạo lý mà không nhận lời. Tiết Giai Duyệt thống khoái mà đem đại hồng bao nhận lấy.
Nhận hồng bao, Tiết Giai Duyệt lại gửi tin nhắn hình ảnh cảm ơn cho Hứa Ngạn Văn: Cảm ơn ông chủ.jpg
Hứa Ngạn Văn nhìn chăm chú WeChat của Tiết Giai Duyệt trả lời anh, tầm mắt dừng thật lâu ở hai từ " ông chủ " không dời mắt.
...............
Tiết Giai Duyệt nhận lấy hồng bao của Hứa Ngạn Văn, mở App đặt hàng chốt đơn, chờ đến khi cơm hộp giao đến, cô chụp ảnh gửi cho Hứa Ngạn Văn.
Bất quá lúc này Hứa Ngạn Văn không có trả lời cô ngay, theo suy đoán của cô đại khái hắn đang bận nên không có nhìn thấy, nên đem điện thoại đặt xuống bên cạnh, vui vẻ mà hưởng thụ bữa tiệc lớn mỹ vị của mình.
Hứa Ngạn Văn cùng phó tổng Vương còn có Lâm Đạt đã tới khách sạn nơi tổ chức tiệc rượu, chủ tiệc rượu hôm nay là tổng tài Cố Đình Thâm của tập đoàn Cố thị, Hứa Ngạn Văn đến tham gia tiệc rượu này cũng là do Cố Đình Thâm mời đến.
Trên thực tế tập đoàn Hứa thị cùng tập đoàn Cố thị về mặt kinh doanh không giống nhau, chỉ có một bộ phận nghiệp vụ có lui tới, bất quá Hứa Ngạn Văn cùng Cố ĐìnhThâm thật ra có gặp qua vài lần, ấn tượng về đối phương của hai người đều không tồi, cũng có ý định về sau sẽ hợp tác làm ăn.
Hứa Ngạn Văn mới vừa đi đến đại sảnh của bữa tiệc, Cố Đình Thâm đang cùng với vài người nói chuyện đã thấy anh, vội vàng cùng người bên cạnh nói nhỏ đôi câu, đã mang theo vợ mình Đường Hân Điềm bước nhanh đến đón tiếp.
" Hứa tổng. "
" Cố tổng. "
Hai người cười bắt tay nhau, đơn giản dò hỏi một chút tình hình gần đây, đã bắt đầu nói đến chuyện thương nghiệp của đối phương.
Đường Hân Điềm vẫn luôn an tĩnh bên cạnh Cố Đình Thâm, nghe chồng mình cùng Hứa Ngạn Văn bàn chuyện công việc.
Cô ấy không hiểu lắm vài việc đó, bất quá trên mặt cô ấy vẫn luôn khéo léo duy trì nụ cười trên môi.
Lâm Đạt nhìn về phía Đường Hân Điềm, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng nói: " Cố thái thái khỏe. "
Ý tứ lấy lòng quá lộ liễu, tâm tư cũng không quá đoan chính, Đường Hân Điềm chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Đạt, dù Lâm Đạt có đem cảm xúc dấu tốt như thế nào, khi nhìn thấy đôi mắt của Đường Hân Điềm vẫn phải trốn tránh.
Đường Hân Điềm không quá thích loại người như Lâm Đạt, mục đích quá cao, làm người thích không nổi.
" Cố thái thái thật xinh đẹp. " Lâm Đạt vẫn luôn tìm chuyện để nói với Đường Hân Điềm, nhưng Cố thái thái luôn mang khuôn mặt mỉm cười mà nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp lại một hai câu, thái đội không nóng, không lạnh.
Bất quá Lâm Đạt không có nhận thấy được thái độ của Đường Hân Điềm đối với cô ta, vẫn là cô ta da mặt đủ dày nên không để bụng vấn đề đó, luôn chủ động tìm chuyện cùng Đường Hân Điềm nói, vừa nói vừa cười, làm người khác nếu không rõ sự tình sẽ nghĩ hai người giống như quan hệ rất tốt.
Cho đến khi có thêm khách mời đến, là bạn mà Đường Hân Điềm cùng Cố Đình Thâm đều quen thuộc, Đường Hân Điềm muốn đi tiếp đón những người khách khác, Lâm Đạt mới không lại quấn lấy Đường Hân Điềm nói chuyện.
Trong tiệc rượu, cuộc trò chuyện Hứa Ngạn Văn cùng Cố Đình Thâm quả thật không tồi, tâm tình của hai người cũng vui mừng, cuộc nói chuyện này không thể thiếu đến những loại hợp đồng, hai người rất cao hứng nên bị nhiều người khác khuyên uống vài ly rượu, chờ đến khi rời tiệc, rượu trên người đã có chút nồng.
" Hứa tổng, ngài có ổn không? "
Lâm Đạt thấy Hứa Ngạn Văn uống xong ly rượu, chạy nhanh đến dìu anh, kỳ thật cả người cô ta đều sắp dán hết lên người Hứa Ngạn Văn.
Trong khung mắt kính ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, Hứa Ngạn Văn đẩy tay ra, không cho Lâm Đạt đỡ mình: " Đừng chạm vào tôi! "
" Hứa tổng..... " Vẻ mặt Lâm Đạt hiện lên tia ủy khuất, mắt trông mong mà nhìn Hứa Ngạn Văn, thế nhưng cô ta cũng không nản lòng mà kéo tay anh lại, nói: " Tôi đưa ngài về nhà, ngài uống nhiều rượu như vậy tôi không yên tâm. "
Hứa Ngạn Văn sao có thể nghe cô ta, ấn huyệt thái dương, ném cái tay cô ta đang kéo anh ra, lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô ta, nói: " Tôi không cần cô phải đưa về, tôi có tài xế. "
" Tôi, tôi chỉ là lo lắng cho ngài thôi." Lâm Đạt giải thích.
||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||
" Không cần. " Hứa Ngạn Văn cự tuyệt rất kiên quyết, anh nói với Lâm Đạt: " Tôi vì đã có chút rượu nên không tiện đưa cô trở về, để phó tổng Vương đưa cô trở về. "
Lâm Đạt: "......... "
Kế hoạch của cô ta:........
" Lão Vương! " Hứa Ngạn Văn gọi phó tổng Vương một tiếng, phó tổng Vương vội vàng đi đến, Hứa Ngạn Văn nói với ông: " Tối nay ông không có uống rượu, ông phụ trách đưa Lâm Đạt trở về! "
Câu nói chính là an bài công việc.
Làm cấp dưới, phó tổng Vương cũng không thể nói không, ông còn phải tiếp tục làm việc ở dưới trướng Hứa Ngạn Văn, vì thế lập tức trả lời: " Được, tôi sẽ đưa cô ấy trở về. "
" Ân. " Hứa Ngạn Văn nói: " Tôi đi trước. "
Phó tổng Vương vội vàng tiến lên giúp Hứa Ngạn Văn mở cửa xe: " Trong người có rượu, cẩn thận một chút, về nhà nên nghỉ ngơi thật tốt. "
Lâm Đạt đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn phó tổng Vương đưa Hứa Ngạn Văn lên xe, cũng trơ mắt nhìn xe của Hứa Ngạn Văn chầm chậm mà ly xa tầm mắt.
Phó tổng Vương quay đầu lại, nhình thấy Lâm Đạt vẫn còn nhìn chăm chú phương hướng Hứa Ngạn Văn rời đi, không khỏi mà cười một tiếng: " Còn chưa muốn về nhà? "
Lâm Đạt trong lòng một trận ủy khuất, cô ta muốn đi cùng Hứa Ngạn Văn, chứ không phải đầu hói Vương này!
.............
Ngọn đèn ven đường lộng lẫy, chiếc xe chạy một đường trở về Ninh Hiên Nhã Uyên.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Hứa Ngạn Văn mắt nhắm lại dựa người vào ghế sau, lâu lâu lại nhíu mày.
Buổi tối hôm nay, Hứa Ngạn Văn uống rượu hơi nhiều, tửu lượng của anh không tính là quá tốt, vì thế uống quá nhiều sẽ dễ cảm thấy khó chịu.
" Hứa tổng, ngài có muốn uống chút nước không? " Tài xế thấy anh khó chịu, mở miệng hỏi.
Hứa Ngạn Văn không có mở mắt, tay chống lên trán, thanh âm cũng rất thấp: " Không cần, tôi nghỉ trong chốc lát là được. "
Tài xế lại nhìn anh một cái, thấy anh không có ý định mở mắt, liền biết ý không quấy rầy nữa, nghiêm túc công việc lái xe của mình.
Xe thực nhanh trở về Ninh Hiên Nhã Uyên, tài xế mở cửa đỡ Hứa Ngạn Văn xuống xe, dìu anh từ xe vào đến cửa nhà.
Tiết Giai Duyệt mới vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ, đã nghe thấy động tĩnh ở cửa chính, cô mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy tài xế đang đỡ Hứa Ngạn Văn trong trạng thái lơ mơ ở cửa.
" Sao lại uống nhiều rượu thế này? " Tiết Giai Duyệt bước nhanh đi ra, giúp đỡ tài xế đem Hứa Ngạn Văn ngồi xuống sô pha.
Hứa Ngạn Văn mở to mắt nhìn cô, cũng không quên giải thích cho chính mình: " Tôi không có uống nhiều, cũng không có say! "
Tiết Giai Duyệt nhìn gương mặt ửng đỏ của tên lơ mơ đang ngồi trên sô pha, cái dạng này còn nói là không say, cũng chỉ có người say mới nói thế thôi.
" Cảm ơn đã đưa anh ấy trở về. "
Tiết Giai Duyệt nói lời cảm ơn với tài xế, tài xế chỉ cười nói không có việc gì, đây là công việc của ông, dù sao ông cũng đã đi theo Hứa Ngạn Văn nhiều năm như vậy rồi.
Sau khi tài xế rời đi, Tiết Giai Duyệt muốn đem hắn tới giường ngủ cho đàng hoàng, nhưng chiều cao của tên này so với cô quá cao đi, cô căn bản không thể di chuyển hắn.
" Anh có muốn về giường nghỉ ngơi không? " Tiết Giai Duyệt đứng trước mặt Hứa Ngạn Văn, đẩy đẩy anh vài cái.
Hứa Ngạn Văn mở mắt ra, có lẽ là do mới uống rượu, trong ánh mắt đều đã phiếm hồng, yên lăng nhìn Tiết Giai Duyệt một hồi lâu, duỗi tay bắt lấy tay Tiết Giai Duyệt, muốn cô dìu anh đứng lên.
" Bởi vì buổi chiều nay anh đã phát cho tôi một đại hồng bao, tôi mới không cùng anh so đo. " Tiết Giai Duyệt nói rồi đem Hứa Ngạn Văn từ sô pha đứng lên, sau lại đỡ anh đi vào phòng ngủ.
" Anh cẩn thận một chút. " Tiết Giai Duyệt sợ hắn đi không cẩn thận sẽ bị ngã, nếu bị té xuống đất, cô cũng không dám cam đoan mình có thể đem hắn đỡ dậy nổi không, nếu thế hắn chỉ có thể ngủ trên mặt đất cả đêm.
Tôi không có việc gì, tôi không có say. " Hứa Ngạn Văn giống cậu nhóc lải nhải.
" Ân, anh không có say! " Tiết Giai Duyệt thuận miệng ứng phó, nghĩ thầm thì ra là sau khi uống say Hứa Ngạn Văn là cái dạng này, cảm giác không khác gì với mấy cậu nhóc con!
Hứa Ngạn Văn hơi dựa vào Tiết Giai Duyệt, anh có một chút choáng đầu, đôi mắt cũng mơ hồ, đầu óc phản ứng có chút chậm, ý thức hơi lung tung, nhưng còn biết phòng ngủ ở hướng nào.
Tiết Giai Duyệt rốt cuộc cũng thành công đem Hứa Ngạn Văn đến trên giường trong phòng ngủ của anh, nói với Hứa Ngạn Văn: " Anh ngủ đi! "
Hứa Ngạn Văn lại chật vật đứng dậy, làm Tiết Giai Duyệt hoảng sợ: " Anh muốn làm gì? "
" Tắm rửa. " Hứa Ngạn Văn quay đầu hướng tới phòng tắm.