Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Bị Lưu Đày

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ăn cháo xong, Ngu Huỳnh liền quay trở về phòng bếp để kiểm tra nước đang nấu.

Thấy nước đã sôi, Ngu Huỳnh liền đổ nước vào chậu, lại nấu thêm một nồi nước mới. Lại đi lấy thêm nửa thùng nước lạnh pha với nước nóng, sau khi gội đầu xong, nước trong nồi cũng đã sôi. Pha thêm một chậu nước đầy mới bắt đầu tắm rửa, nước ấm bao lấy cả cơ thể chỉ cảm thấy cả người rất dễ chịu.

Lâu rồi không có được cảm giác này, Ngu Huỳnh cảm thấy việc được tắm nguyên lai cũng là một niềm hạnh phúc.

Nước sau khi tắm sẽ men theo đá chảy ra hố phía bên ngoài. Ngu Huỳnh nghĩ đến việc trồng rau ở trong sân nhưng phải có người ra sông lấy nước thì quá vất vả, vì thế sau khi cân nhắc, vào buổi trưa lúc Hà thẩm mọi người đến mang theo xẻng nàng sẽ ở phía sau phòng tắm đào một cái hố.

Biết nàng muốn đào hố để dự trữ nước tưới rau, đại lang Hà gia đồng ý, chỉ trong chốc lát trực tiếp đào một cái hố to. Ở bốn mặt hố dùng trúc bao xung quanh để ngăn người khác không cẩn thận bị ngã vào.

Ngu Huỳnh tắm rửa xong đi ra, nhất thời cảm thấy cả người khoan khoái không thôi.

Đến lượt La thị tắm rửa, bà cởi đôi giày rơm chân đạp lên đá, lòng bàn chân truyền đến cảm giác thoải mái, chỉ nghĩ đến việc không cần phải tiếp tục gò bó khi tắm rửa, đáy lòng thoáng thấy chua xót.

Sợ tức phụ ghét bỏ mình không sạch sẽ, La thị tắm rửa rất lâu, tắm xong cảm thấy rất tỉnh táo thoải mái. Từ trong phòng tắm đi ra, gió mát kéo tới cảm thấy cả người thoải mái nhẹ nhàng.

Cũng không biết có phải những bát thuốc Dư thị cho mình uống có hiệu quả hay không, những ngày qua bà rõ ràng cảm giác được thân thể mình đã tốt hơn rất nhiều.

Vốn dĩ La thị đối với chuyện hai mắt mình có thể nhìn thấy được hay không cũng không ôm hi vọng gì nhiều, nhưng hiện tại cảm giác được thân thể suy yếu từ từ có chuyển biến tốt hơn, phảng phất lại thấy có thêm hi vọng, vì thế mỗi ngày đều rất phối hợp đắp mắt và uống thuốc.

Dù cho trong thôn già trẻ chế nhạo bà là người mù lại bịt mắt không có tác dụng gì, bà cũng như mắt điếc tai ngơ, giả vờ không nghe thấy.

Khi nghĩ đến hai mắt của mình có thể được chữa khỏi, bà lại không khỏi nghĩ đến tật câm của tôn nữ. La thị đang rơi vào trầm tư thì nghe tiếng Dư thị gọi Ninh Ninh đến tắm rửa. Mặc dù không thể nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh dáng dấp hài hoài của hai người khi ở cùng nhau.

Trong ngôi nhà này, Ninh Ninh cùng Dư thị chung đυ.ng xem như hòa hợp nhất. Dư thị thương yêu Ninh Ninh, cũng không biết đề cập với Dư thị về tật câm của Ninh Ninh, Dư thị có nguyện ý chữa bệnh cho Ninh Ninh hay không, càng không biết có thể chữa khỏi cho Ninh Ninh không?

Khi Ngu Huỳnh đang tắm cho Phục Ninh thì lúc này Phục An đang đi múc nước ở bờ sông, cậu sẵn tiện ở lại tắm gội. Ở trong nhà, chỉ có thân thể nhỏ bé của Phục An được xem là khỏe mạnh nhất.

Nhưng do trước đây quá mức mệt nhọc, hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ, vì thế dáng người nhỏ gầy, sau này bồi bổ nhiều một chút, vấn đề cũng không lớn lắm. Hơn nữa thời tiết bây giờ còn hơi nóng, tắm rửa ở sông cũng vẫn được, Ngu Huỳnh sẽ không nhắc nhở gì.

Sau khi giúp cho Phục Ninh mặc xong y phục, nàng lại từ phòng tắm đi ra ngoài thì thấy La thị đứng dưới tán cây không biết đang suy nghĩ gì, gương mặt đầy vẻ ưu sầu.

La thị cũng không phải ngày một ngày hai có dáng dấp như vậy, bà có rất nhiều tâm sự phiền muộn, Ngu Huỳnh không thích hợp khuyên lơn, cũng xem như là không biết.

Suy nghĩ một chút, hướng về La thị hô một tiếng: "Nương, đến lúc uống thuốc rồi." Không có danh phận chính thức, Ngu Huỳnh chỉ có thể tạm thời dựa theo bối phận bây giờ mà xưng hô với La thị.

La thị đứng dưới tán cây nghe được tiếng của Ngu Huỳnh, lúc này mới xoay người, cầm gậy trúc mò mẫm đường đi tới. Sau khi La thị đến gần, Ngu Huỳnh lại lên tiếng nhắc nhở: "Dược đã nấu xong rồi, con vừa đổ vào trong bát, hiện tại cũng có thể uống."

Nghe được âm thanh từ xa, La thị mới ngừng bước chân, bà lặng im một lát sa nói với tôn nữ: "Ninh Ninh, cháu đi coi thử một chút ca ca cháu tại sao lâu như thế còn chưa trở lại."

Phục Ninh gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn buông tay Ngu Huỳnh, đi ra sân hướng về phía bờ sông để tìm ca ca. Ngu Huỳnh nhớ tới khi Phục An đi ra ngoài đã nói với La thị cậu muốn tắm gội ở con sông, lúc này Phục Ninh cũng mới vừa tắm xong, cậu nhất định không trở lại nhanh như vậy.

Suy nghĩ một chút, Ngu Huỳnh biết La thị có ý định đẩy ra Phục Ninh, liền hỏi: "Nương có chuyện gì muốn nói với con sao?"

La thị do dự mấy giây sau mới hỏi: "Con có thể xem thử Ninh Ninh sau này nó có thể nói chuyện hay không?"

Ngu Huỳnh biết La thị sớm muộn sẽ hỏi việc này, vì thế cũng không có vội vã hỏi dò, mà những ngày qua nàng cũng vẫn đang quan sát tình trạng Phục Ninh trước. Ngu Huỳnh hỏi: "Ninh Ninh là trước giờ vẫn không biết nói chuyện? Hay do trước đã bị bệnh gì à?"

La thị lắc đầu, nói: "Trước hai tuổi nó vẫn có thể nói chuyện, nhưng sau bỗng nhiên liền không nói nữa, cũng không bị bệnh gì quá nặng, bất luận chúng ta có hỏi gì cũng không biết là tại sao như vậy, cũng có đi xem đại phu, đại phu đều nói không có vấn đề gì."

Ngu Huỳnh hơi trầm tư, trước hai tuổi vẫn có nói chuyện, cũng không bị bệnh nặng, nhưng tại bỗng nhiên lại ngưng không nói chuyện nữa?

Là do lúc phu thê đại lang Phục gia Đại Lang rời đi hay sao? Nhưng khi hai vợ chồng đại lang Phục gia Đại Lang rời đi khi đó Phục Ninh mới khoảng chừng một tuổi, bé không biết nói chuyện là sau hai tuổi, thời gian không trùng khớp với nhau.

Ngu Huỳnh cân nhắc một lát, sau khi phân tích thì nói: "Hài tử tuổi còn nhỏ bỗng dưng ngừng nói chuyện, hoặc là do sinh bệnh quá nặng, hoặc là do hoàn cảnh ảnh hưởng, cũng có thể do kinh hãi quá độ."

Ngu Huỳnh suy nghĩ thêm, cẩn thận nói: "Bệnh nặng như là sốt cao, cũng khiến người ta đánh mất ý thức. Hoàn cảnh ảnh hưởng chính là những người không nói chuyện cùng, không có ai quan tâm đến bé."

"Cuối cùng kinh hãi quá độ là có thể từng bị người khác uy hϊếp qua không cho nói chuyện. Hoặc có thể gặp phải chuyện nguy hiểm, có người khiến cho bé không thể phát ra âm thanh, nếu là phát ra âm thanh sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ. Cũng có thể là từng nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, vì thế bị dọa đến nói không ra lời."

Nói đến câu cuối cùng, Ngu Huỳnh hỏi bà: "Nương thử suy nghĩ thật kỹ, trước khi Ninh Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì?"

La thị nghe xong lời nàng nói thì không khỏi sửng sốt, ngay lúc đang đang hồi tưởng sự việc bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Phục An: "Cháu biết, chính là tiểu thúc!"

Nghe nói như thế, La thị chuyển hướng về phía phát ra âm thanh, Ngu Huỳnh cũng nhìn về phía cửa viện. Phục An một mặt oán giận đang nhấc theo thùng nước, mà Phục Ninh bên cạnh cười cười nhưng vẻ mặt mờ mịt.

Phục An tiếp tục nói: "Khẳng định chính là do tiểu thúc tiểu thúc trước kia hại!" Khi nghe được danh xưng tiểu thúc trước kia, thân thể nhỏ bé của Phục run lên, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra sự khϊếp sợ.

Lúc Phục An còn muốn nói thêm gì đó, Ngu Huỳnh vội vã đánh gãy lời cậu: "Trước đem nước đổ vào bên trong vại, chuyện đó lát nói sau."

Phục An há mồm còn muốn tiếp tục nói, Ngu Huỳnh liền tiến lên, bắt lấy thùng nước trên tay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng dọa muội muội."

Phục An ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía muội muội bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt muội muội trắng bệch, cậu lập tức có phản ứng vội ngậm miệng lại. Ngu Huỳnh thở dài một hơi, sau đó nhấc lấy thùng nước đi tới đổ vào trong vại.

Sau khi đặt cái thùng xuống, nàng ôm Phục Ninh lên, nhẹ nhàng hỏi: "Đêm nay cháu có muốn tiếp tục ngủ cùng với tiểu thẩm hay không?"

Phục Ninh nghe nàng nói thế có chút dại ra, bé nhìn về phía tiểu thẩm, trên mặt từ từ khôi phục có chút sắc máu, nhẹ nhàng gật gật đầu, tiện đà nằm dựa vào đầu vai của Ngu Huỳnh. Ngu Huỳnh liếc nhìn sắc mặt La thị cũng có chút dại ra, nói với Phục An: "Cháu trước đi trong phòng đốt chút ngả thảo đuổi muỗi, thẩm lát nữa sẽ đi qua."

Phục An gật gật đầu, về phòng trước đi đốt ngả thảo. Ngu Huỳnh nói với La thị một tiếng: "Ngày hôm nay con vẫn định ngủ cùng với Ninh Ninh."

La thị như đang hoảng thì giật mình hơi hơi gật đầu. Ngu Huỳnh dẫn theo Phục Ninh bên người, sau khi làm xong món bánh đúc đậu mới mang bé vào nhà trong. Cùng với bé nằm chung trên giường, vỗ nhẹ vào lưng bé để mà an ủi. Cho đến sắc trời đã tối đen hoàn toàn, Phục Ninh mới ngủ say

Ngu Huỳnh chờ sau Phục Ninh ngủ mới cẩn thận đứng dậy, lúc đứng dậy thì lại phát hiện bàn tay nhỏ của bé đang nắm chặt y phục phía trước của mình. Ngu Huỳnh động tác nhẹ nhàng lấy ngón tay của bé ra, đem chăn cho bé nắm ở trong tay sau đó mới rời khỏi gian nhà.

Ngu Huỳnh đi tới sát vách gian nhà, đứng phía ngoài mành cỏ, hạ thấp giọng hỏi: "Phục An, cháu đã ngủ hay chưa?"

Chỉ chốc lát Phục An sờ soạng xốc rèm lên, Ngu Huỳnh dựa vào gian nhà cảm nhận được, nàng liền đứng ngay cửa, thấp giọng hỏi dò: "Phục An, khi nãy ở trong sân cháu định nói với thẩm cái gì?"

La thị trong lòng đang rối loạn, mơ hồ biết chuyện tôn tử đang muốn nói là chuyện gì, vì thế một chút buồn ngủ cũng không có. Khi Dư thị đến, đáy lòng bà mới an định một chút.

Phục Nguy thì lại nhìn về phía cửa, tuy rằng không thấy được bất cứ thứ gì, nhưng lại biết người đứng ở đây là ai. Phục An cũng sợ muội muội nghe được, vì thế nói rất nhỏ giọng, nhưng cũng không khiến tâm tình cậu bớt kích động.

Cậu nói: "Cháu nhớ tới lúc muội muội khoảng chửng được hai tuổi, sau khi tiểu thúc đến nhà chúng ta, bạc nãi nãi để dành liền không thấy tăm hơi, sau đó muội muội thường xuyên thấy ác mộng, lại còn nói mớ, con bé nói coi chừng có rất nhiều rất nhiều máu, còn hô đòi cha và nương, kể từ sau đó không lâu, muội muội liền không nói chuyện nữa."

Lúc ấy suy đến cùng Phục An mới sáu tuổi, nhớ không rõ nhiều chuyện như vậy, vì thế chỉ có thể vừa nhớ lại vừa nói. Ngu Huỳnh nghe Phục An nói xong, âm thầm nhíu mày.

Theo lời Phục An, đứa con của vị Thái thú này hình như không ở cùng họ tại Phục gia, nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ Phục Ninh rất có thể là bị hắn uy hϊếp đe dọa. Lúc đó bất quá chỉ là hài tử một hai tuổi, tuy rằng hiện tại có thể đã không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng đối với những chuyện đáng sợ nhất sẽ lưu lại ấn tượng, vì thế có thể tâm lý bị bóng tối, mãi đến tận bây giờ cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Nếu là trước đây La thị sẽ không tin lắm những lời tôn tử nói, nhưng sau khi trải qua việc chân nhị lang bị đánh gãy, nên bà sẽ tin việc này, âm thanh bà khẽ run, hỏi: “An An, cháu cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

Phục An nhăn mặt hồi tưởng sự việc lúc trước, sau một hồi, tự bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cả kinh nói: "Cháu nhớ rồi, cũng không lâu lắm, lúc nãi nãi người đang quét sân hình như phát hiện được cái đầu gà. Nhà chúng ta không ăn nổi món gà, vừa vặn trong thôn có người bị mất gà, nãi nãi sợ bị oan uổng, liền lấy đầu gà đem đi chôn, còn bảo cháu đừng nói ra ngoài."

La thị nghe nói như thế, mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện của hai năm trước. Mà Ngu Huỳnh nghe được Phục An nói thế, cũng đã đoán được cái đại khái. Tiểu thúc lúc trước của bọn họ ăn trộm gà, lấy cắp tiền, sau đó bị Phục Ninh bắt gặp, thì bị tiểu thúc lúc trước chém đầu gà ngay trước mặt mà uy hϊếp.

Đột nhiên có người trực tiếp chém bay đầu gà làm máu tươi văng tung tóe ở trước mặt mình đe dọa, ngay cả người trưởng thành bình đều sẽ cảm thấy khϊếp sợ, chớ nói chi chỉ là một hài tử chỉ mới một hai tuổi.

Ngu Huỳnh nhìn về phía giường trúc, đưa tay ra không thấy được năm ngón, nàng cũng không biết sắc mặt Phục Nguy hiện tại như thế nào. La thị thì đỡ bàn, có chút đứng không vững, một hồi lâu sau mới hỏi: "Bệnh của Ninh Ninh còn có thể trị hết hay không?"

Ngu Huỳnh suy tư một lát sau, nói rằng: "Hiện tại không thể nói chuyện có thể do hai nguyên nhân, thứ nhất có khả năng nó vẫn còn nhớ chuyện bị uy hϊếp, vì thế mà sợ hãi không dám nói lời nào. Thứ hai chính là khi con bé đã ngừng nói chuyện lúc tuổi còn quá nhỏ, cho tới bây giờ đã quá lâu không nói lời nào, sẽ quên đi rằng mình có thể nói."

Ngu Huỳnh dừng một chút, cân nhắc hồi lâu sau, tiện đà nói: "Có câu nói tâm bệnh vẫn cần tâm dược trị, căn bệnh này của Ninh Ninh không thể dùng thuốc có thể chữa khỏi, chỉ có thể sau này chúng ta cần phải cho con bé nhiều cảm giác an toàn, cho con bé biết sẽ không có người nào có thể tổn thương nó nữa, sau đó lại chậm rãi hướng dẫn nó nói chuyện."

"Vậy có nghĩa là Ninh Ninh vẫn còn có cơ hội nói chuyện trở lại?!" Tâm tình La thị bỗng nhiên có chút kích động.

Ngu Huỳnh trầm mặc chốc lát, vẫn là quyết định nói sự thật: "Chỉ có một nửa cơ hội."

La thị nghe vậy liền im lặng giống bị giội nước lạnh. Phục Nguy im lặng nãy giờ lúc này mới mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt: "Ta đã từng nghe nói về tình huống tương tự, cũng là một đứa trẻ, chỉ mới vài tuổi đã tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị tặc nhân tàn nhẫn sát hại, vẫn nhớ rõ mẫu thân nó khi đem nó giấu đi thì căn dặn nó ngàn vạn không thể lên tiếng, vì thế sau đó nó không hề nói chuyện, cho đến chừng mười tuổi thì mới nói chuyện lại."

Nói đến đây, Phục Nguy đối với Ngu Huỳnh sinh ra mấy phần hiếu kỳ. Nghe nàng nói, liền biết nàng có kiến thức uyên bác. Nhưng đại gia khuê tú chỉ ở trong khuê phòng, đúng ra không thể có kiến thức uyên bác như vậy. Khi nàng nói chuyện thong dong lại điềm đạm, hơn nữa học thức cũng vượt xa so với những đại phu trẻ tuổi, nếu không thuộc dòng đại gia khuê tú thì sao lại bồi dưỡng ra một nữ tử ưu tú như vậy?

Nghe Phục Nguy nói xong, La thị đang hoảng sợ cũng định thần lại, nhìn thấy một tia hi vọng, vội vàng nói chuyện với Ngu Huỳnh: "Lục nương, mắt của ta mắt có thể không chữa trị cũng được, nhưng con có thể nào chữa tật câm này cho Ninh Ninh trước hay không?"

Trong lòng Ngu Huỳnh đang có chút đau buồn thay cho Phục Ninh, thở dài một hơi, mới giải thích với La thị: "Việc này không thể vội vàng được, còn không bằng trước chữa trị tốt cho đôi mắt của nương, sau đó chúng ta sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, con sau này cũng sẽ nghĩ các biện pháp dạy cho con bé nói chuyện."

Trong phòng lặng im chốc lát, Ngu Huỳnh mở miệng trước: "Trời đã khuya rồi mọi người đều nghỉ ngơi trước đi, sau này lại từ từ tính toán xem sẽ như thế nào."

Nói rồi nàng vén rèm lên ra khỏi gian nhà. Gian nhà một mảnh yên tĩnh. Ngu Huỳnh trở về nhà, sau khi nằm xuống nàng đem chăn kéo lên đắp lên người Phục Ninh, có chút đau lòng vỗ nhẹ nhẹ lưng con bé.

*

Vào buổi sáng, tia nắng đầu tiên qua cửa sổ chiếu vào, khi rơi xuống trên mặt Ngu Huỳnh trên mặt, nàng liền tỉnh lại. Lúc đứng dậy chải đầu thì Phục Ninh cũng tỉnh lại, ngồi ở trên giường ngáp một cái, sau đó còn dụi dụi mắt ngái ngủ.

Ngu Huỳnh búi xong một búi tóc đơn giản, sau đó quay đầu nhìn về phía con bé, lộ ra ý cười nhu hòa, tiến đến xoa xoa đầu của bé. Phục Ninh có lẽ là cảm giác được tiểu thẩm đối với nàng cưng chiều thì nhếch miệng, nhìn về Ngu Huỳnh cười đến xán lạn.

Ngu Huỳnh nói với bé: "Ngày hôm nay tiểu thẩm đi chợ, buổi chiều sẽ quay trở về, hôm nay Ninh Ninh ở nhà bồi nãi nãi, có được hay không?"

Phục Ninh rất muốn cùng đi như bữa trước, nhưng nhớ tới nãi nãi nói bé nếu đi cũng phải tốn bạc mới có thể đi xe bò thì ngoan ngoãn gật gật đầu, không quấy nháo.

Ngu Huỳnh buộc tóc sơ cho bé, sau đó nắm tay bé đi ra nhà ngoài.

Tình cảnh Phục gia quá nghèo nên vẫn không quen ăn điểm tâm, nhưng Ngu Huỳnh nhìn sắc trời hiện vẫn còn sớm, nàng đi hái quả sắn dây hôm qua đã hái đủ dùng trong là hai ngày, hôm nay cũng không phải đi ra khỏi cửa, vì thế dùng thời gian rảnh đi nấu chút cháo cải trắng.

Sau khi nàng uống mấy ngụm cháo, nàng dùng thảo dược đã được rửa sạch sẽ che ở phía trên phần bánh đúc đậu, nhấc theo cái sọt cõng trên lưng cùng với nửa hộp thảo dược đi ra cửa.

Trần đại thúc lấy theo cho nàng hai bẹ rau cải trắng, cây cải củ xanh miết, còn có hạt giống rau hẹ, chỉ lấy hai văn tiền. Dọc trên đường đi, Trần đại thúc tràn đầy phấn khởi nói chuyện với nàng về công việc trồng rau, Ngu Huỳnh ngồi nghe chăm chú, cùng với những đồng hành người cũng nghe một cách say sưa.

Đến quán ăn Ngô ký, Ngu Huỳnh đem bánh đúc đậu giao cho Trần chưởng quỹ. Trần chưởng quỹ thấy Ngu Huỳnh đến, thoải mái đem phần bạc bán băng cao ngày hôm trước, còn có phần ngày hôm qua bán được đem tổng kết lại đưa cho nàng, tổng cộng là mười chín văn tiền.

Sau khi nàng đếm bạc, Trần chưởng quỹ cũng không vội vã, cùng với Ngu Huỳnh tán gẫu vài câu. "Đại khái là thấy cửa hàng chúng ta mấy ngày nay làm ăn tốt nên những quán ăn khác bắt đầu học theo quán chúng ta, bọn họ cũng bán đồ ăn tráng miệng bán kèm đồ ăn chính rẻ hơn, nhưng thiệt cho chúng ta băng cao này không còn nhiều mới mẻ lắm, vì thế mấy người chưa ăn qua mới gọi món nếm thử."

Ngu Huỳnh nghe vậy, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Kỳ thật ngoại trừ loại băng cao thêm nước đường lên, ta cũng có thể làm thêm nhiều mùi vị khác nhau."

Trần chưởng quỹ nghe thế liền thấy hứng thú: "Còn có thể làm ra nhiều mùi vị nào?"

Ngu Huỳnh nói: "Có thể làm ra vị quả vải, vị quả lê cùng các loại khác nữa."

Trần chưởng quỹ vừa nghe, vội vàng xua tay: "Không được không được, loại này phải bỏ thêm thành phần sẽ tăng chi phí, hơn nữa giá nhất định rất cao, người ta không nhất định sẽ mua, bán không được liền phải hủy trong tay ngươi, như vậy sẽ không có lời."

Ngu Huỳnh tin chắc người nhát gan sẽ chết đói, người to gan sẽ chết no, vì thế không chút do dự: "Kỳ thật phí tổn thất ta có thể gánh chịu toàn bộ, chỉ là giá tiền này ta đã nghĩ tới, hơn nữa theo giá tiền này chúng ta sẽ đem chia ba bảy."

Trần chưởng quỹ nghe thấy nàng sẽ gánh chịu toàn bộ tổn thất, trong lòng hơi động, nhưng trên mặt nhưng không thể hiện gì, chỉ buồn cười nói: "Nếu như ngươi bán văn đồng tiền một bát, ta cũng chỉ có một văn tiền, lợi nhuận ít như vậy, đông gia sẽ không đáp ứng."

Ngu Huỳnh không rút lui mà chỉ không nhanh không chậm nói tiếp: "Tuy rằng băng cao sẽ không thể kiếm được nhiều bạc, nhưng khả nhất thành bất biến, khách đến sẽ giảm đi từ từ, chỉ có ý tưởng mới mới có thể kéo khách tới. Lại nói, việc này đối với Trần chưởng quỹ và đông gia mà nói, vốn là mua bán không có vốn, kiếm được một văn tiền thì sao có thể nói là không có lợi nhuận?"

Nàng lại tiện đà nói: "Có lợi nhuận, thêm vào còn có thể hấp dẫn thực khách đến ăn, cũng giống như cũ là nhất cử lưỡng tiện, Trần chưởng quỹ cùng đông gia đương nhiên không thể nào không biết."

Nghe những lời này của nàng, Trần chưởng quỹ liền biết nàng thật sự không có chút dao động, suy tư một lát, hắn ta nói: "Ta có thể cùng chưởng quỹ đưa ra đề nghị này, nhưng băng cao này của ngươi có phải chỉ bán ở quán ta hay không?"

Những quán ăn khác bán đồ ăn cùng với giải khát, đơn giản chính là nước ô mai cùng dạ tức hương nấu nước trà, đều là loại giải khát thông thường. Nếu như những quán khác cũng có bán loại băng cao này, thực khách xem như đi đâu ăn cũng vậy không quan tâm.

Trần chưởng quỹ không nói rõ, Ngu Huỳnh cũng hiểu được, nàng nói: "Vừa bắt đầu là Trần chưởng quỹ giúp ta, ta tất nhiên là không thể bất nghĩa."

Trần chưởng quỹ nghe vậy, lộ ra ý cười. "Vì thế chưởng quỹ liền xem những việc chúng ta thương lượng khi nãy, đi nói tốt với đông gia một tiếng. Còn nữa khi ngày đông đến, ta cũng có thể làm chút đồ ăn ngày đông, đến khi đó nếu như đông gia đồng ý, ta cũng có thể chỉ đưa tới quán này bán, có được hay không?"

Một món băng cao không đủ để Trần chưởng quỹ nhìn Dư nương tử trước mắt với với cặp mắt khác xưa, để hắn ta nhìn thấy khác so với lúc trước chính là việc nàng ăn nói cùng khi bàn bạc điều kiện rất có trật tự. Nhìn ra đúng là người có bản lãnh. "Được, ta trước sẽ đi tìm đông gia, buổi chiều sẽ có thể cho ngươi đáp án."

Ngu Huỳnh lộ ra ý cười, cũng nói lời cảm tạ. Nói lời từ biệt với chưởng quỹ, Ngu Huỳnh mới đem sọt vác lên chuẩn bị rời đi, Trần chưởng quỹ liếc nhìn trong cái sọt của có phân nửa là thảo dược, nhớ tới đến mấy lần đều nhìn thấy nàng vác thảo dược, liền hiếu kỳ hỏi thăm: "Ngươi mang những thứ này đều là thảo dược?"

Ngu Huỳnh gật đầu: "Đều là thảo dược, ta dự định đem đến y quán để bán."

"Ngươi lại còn có thể nhận biết thảo dược?"

Ngu Huỳnh biết điều nói: "Ta cùng với người trong nhà có thể nhận biết một chút, cũng không nhiều."

Nghe được nàng nói có thể nhận biết thảo dược, Trần chưởng quỹ không khỏi nhìn nàng cao hơn một chút: "Chẳng trách vừa nãy ngươi nói sẽ làm đồ ăn cho ngày đông ẩm tử, thì ra là có thể nhận biết thảo dược nên mới khẳng định như vậy."

Nói đến đây, còn nói thêm: "Bất quá ngươi đem đến giao cho y quán, một sọt thảo dược này nhiều lắm cũng chỉ trị giá mấy văn tiền."

Nghe đến nơi này, Ngu Huỳnh tựa hồ nghe ra điểm khác biệt, cũng không vội vã đi, liền hỏi: "Trần chưởng quỹ những lời này có gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo thì không dám nói, nhưng ở huyện Ngọc này sát với biên cảnh, thường xuyên sẽ có một ít thương lữ đi ngang qua, cũng sẽ dừng chân ở quán ta dùng cơm sẽ tán gẫu một số chuyện, ta cũng là nghe được một chút thôi."

Trần chưởng quỹ nhìn về phía nàng, hạ thấp giọng căn dặn: "Ngươi cũng đừng nói với bên ngoài, nếu người khác ở bên ngoài biết là ta nói, không phải ta sợ cản trở con đường tiền tài của các y quán, nhưng là sẽ đắc tội người khác."

Ngu Huỳnh vội vàng gật đầu, đáp: "Có thể kiếm thêm nhiều bạc hơn, ta tất nhiên là sẽ không quá rêu rao."

Trần chưởng quỹ nghe vậy liền hơi thả lỏng, do đó nói với nàng: "Trong đám thương nhân vãng lai này cũng một số là dược thương, do Lĩnh Nam nhiều núi non, thảo dược cũng rất nhiều, quan trọng nhất chính là ra sức tìm dược liệu tốt, vì thế bọn họ đều sẽ chạy tới Lĩnh Nam thu mua dược liệu, sau đó sẽ cho giá cao đầu cơ bán cho các y quán cùng với tiệm thuốc bắc trong thành, mà bọn họ thông thường đều thu mua dược từ những y quán này, như vậy cũng có thể chỉ thu một lần, để tránh việc có người hái cỏ dại thật giả lẫn lộn."

Ngu Huỳnh nghe Trần chưởng quỹ nói vậy, mới hiểu được tại sao mình mỗi lần đem thảo dược tới y quán, y quán đều thu mua hết. Nguyên lai không phải do thiếu thảo dược, mà là bán qua tay cho người khác.

"Vậy phải đi đâu mới có thể tìm được thương lữ thu mua dược liệu?" Mỗi lần đào thảo dược đều khổ cực hơn nửa ngày, cũng chỉ có thể kiếm được mấy văn tiền, bây giờ nghe nói có thể kiếm nhiều bạc hơn, Ngu Huỳnh tất nhiên là động tâm.

Trần chưởng quỹ nghe nàng hỏi như vậy, đúng là có chút khó khăn, tiểu nhị ở sát bàn bên kia nghe được những lời này, vội vã đáp: "Ngày hôm qua đúng là có dược thương đến quán chúng ta dùng cơm, ta có nghe bọn họ nói hình như còn muốn ở lại huyện Ngọc chờ thêm ba, bốn ngày nữa."

Bởi vì tiểu nhị là chất tử của mình, chưởng quỹ cũng không có kiêng kỵ hắn ta, chỉ giáo huấn: "Biết nhiều sẽ thêm phiền, sao ngươi biết người ta là dược thương?"

Tiểu nhị trả lời: "Sao lại không biết, ngày hôm qua lúc hắn ở đây dùng cơm, còn nói món băng cao của chúng ta vừa có thể thanh nhiệt giải khát, cũng có thể nhuận tràng, cháu liền thuận miệng hỏi một câu khách nhân có phải là đại phu hay không, hắn liền giải thích nói là làm nghề buôn bán thuốc"

Nói đến đây, tiểu nhị lại nói: "Nghe hắn nói sẽ ở lại huyện Ngọc mấy ngày, cũng sẽ mang người đồng hành đến ăn thử món băng cao của chúng ta, không chừng hôm nay buổi trưa sẽ tới đây dùng cơm đó."

Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, dự định ôm cây đợi thỏ, nếu như có thể gặp gỡ, cố gắng có thể kiếm được nhiều bạc hơn. Nếu như không gặp gỡ, cũng có thể đem thảo dược ngày hôm nay trước mang đến bán cho y quán, đúng là sẽ không có ảnh hưởng gì.

Nghĩ vậy, Ngu Huỳnh hạ quyết tâm nên liền cùng Trần chưởng quỹ thương lượng: "Trần đại thúc buổi chiều mới trở lại, ta cũng không có chỗ nào để đi, hơn nữa ta định ở đây chờ một chút, xem có thể hay không gặp gỡ dược thương, vì thế Trần chưởng quỹ xem quán hiện có cần người hỗ trợ hay không?"

Trần chưởng quỹ nghe vậy, lộ ra vẻ khó xử: "Ta lại không phải đông gia, cần thêm người hay không việc này ta thực tại không có quyền."

Ngu Huỳnh cười nói: "Không phải bảo Trần chưởng quỹ phải cho ta tiền công, ta chỉ là ở lại hỗ trợ, nếu như không cần người hỗ trợ, ta có thể ở bên ngoài chờ cũng được."

Không nói tiền công, Trần chưởng quỹ liền thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: "Mấy ngày nay đúng là có chút lo không xuể, cũng xác thực cần người hỗ trợ, tiền công không có, thế nhưng có thể bao một bữa cơm trưa, nếu ngươi đồng ý, ta ngược lại có thể nói với đông gia."

Nói xong lời cuối cùng, hắn ta vẫn hỏi lần nữa: "Không có tiền công ngươi thật sự vẫn đồng ý hỗ trợ?"

Huyện Ngọc nhiều người tai mắt phức tạp, Ngu Huỳnh một khắc cũng không dám thả lỏng, hiện tại vừa có thể giải quyết một bữa cơm, còn có nơi có thể đi, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra?

Ngu Huỳnh gật đầu: "Nhất định có thể hỗ trợ."

Tiểu nhị nghe đến buổi trưa sẽ có người hỗ trợ, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày gần đây khách đến ăn bắt đầu tăng lên, hắn ta vừa phải đến bếp sau hỗ trợ rửa rau rửa chén, lại phải đến phía trước dọn dẹp cùng chào hỏi khách khứa, kém chút nữa là ép hắn ta là kiệt sức ngã xuống, nếu là có người phụ một tay, vậy dĩ nhiên cũng có thể nghĩ một chút.

Ngu Huỳnh để thảo dược xuống, không chờ Trần chưởng quỹ đi hỏi liền bắt đầu hỗ trợ dọn dẹp. Trần chưởng quỹ thấy Dư nương tử làm việc thành thục như vậy, đối với nàng không khỏi lại thêm mấy phần hảo cảm. Thừa dịp lúc này còn chưa tới giờ dùng cơm, cũng không có nhiều khách khứa, Trần chưởng quỹ liền bàn giao cửa hàng cho chất tử quản, sau đó đi ra phía sân sau tìm đông gia thương lượng chuyện băng cao cùng với việc Dư nương tử lưu lại giúp đỡ.
« Chương TrướcChương Tiếp »