nhóm dịch: bánh bao
“Vừa rồi anh nói cuộc phẫu thuật của ba rất thành công, hiện tại có thể qua gặp ông ấy không?” Tô Mạn uống chút nước, cảm thấy thoải mái hơn, sau đó tỏ vẻ muốn đi thăm Tô Kiến Minh.
“Ba còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ em đi cũng không gặp được ba, yên tâm đi, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, em dưỡng bệnh cho khỏe, bằng không ba thấy em như vậy lại phải lo lắng, bây giờ ông ấy không được lo lắng quá nhiều.”
Trương Lỗi ngăn cản Tô Mạn, rót canh cho hai đứa nhỏ, cố ý cho Tô Mạn xem, “Canh này không dầu tý nào cả, em có muốn uống một chút không?”
Nhìn quả thật không tệ, Tô Mạn uống nửa chén, dạ dày không khó chịu, người cũng thoải mái, ngay cả nhìn Trương Lỗi cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Vào rồi sao không nói gì à?” Tô Mạn vẫy tay với Tô Cảnh Thừa, trong nguyên tác cậu ta không học không nghề, chỉ biết chơi xe tìm phụ nữ, nhưng bây giờ vẫn còn nhỏ tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, đôi mắt tròn vo, nhìn rất đáng yêu, ngày thường nghịch ngợm vô cùng, hôm nay lại yên tĩnh kỳ lạ.
“Mẹ, dì nói mẹ bị bệnh không thể về nhà, là thật sao?” Tô Cảnh Thừa nằm sấp trên giường, cẩn thận hỏi.
Thấy Tô Mạn nhíu mày, Trương Lỗi vội vàng nói: “Đây không phải do em và ba đều đang cần người chăm sóc à, Tú Tú và Thừa Thừa ở nhà em hông yên tâm, cho nên bảo Tiểu Lệ đến nhà chăm sóc bọn nhỏ.”
Có thể nuôi dạy được đứa con trai như Trương Lỗi, gia giáo Trương gia có thể tưởng tượng được. Cha mẹ Trương không cảm thấy con trai đi ở rể là mất mặt, ngược lại còn tự hào, kết hôn không bao lâu liền tìm tới cửa, nói là chăm sóc Tô Mạn đang mang thai, kỳ thật chính là muốn ở trong thành.
Tô Mạn tuổi còn nhỏ không biết từ chối như thế nào, Tô Kiến Minh cũng không dễ lừa gạt như vậy, nói xong tới cửa, nào có đạo lý cha mẹ nhà trai ở nhà gái, vốn định trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài, rốt cuộc thành nhà thông gia, cuối cùng tùy tiện tìm một tiểu khu cách nhà họ Tô tương đối xa, mua một căn nhà ba phòng để bọn họ chuyển qua, anh trai và em gái Trương Lỗi cũng ở đó, nhiều năm như vậy, cũng không thấy bọn họ muốn chuyển đi, mà hoàn toàn coi đó như nhà của mình.
Ngoại trừ phòng ở, chị dâu và em gái Trương Lỗi thường xuyên đến nhà họ Tô ăn cơm chùa, mỗi lần xách một quả táo hoặc chuối, lúc đi đều là túi lớn túi nhỏ, giống như chuyển nhà, nguyên chủ cảm thấy Trương Lỗi vì cô mà phải ở rể, là ấm ức cho anh ta, bởi vậy cũng không nói cái gì, ngược lại để cho bọn họ được một tấc tiến một thước, chỉ thiếu bước cướp đồ công khai thôi.
“Trong nhà có bà Ngô và thím Lý, hai đứa nhỏ ở nhà cũng không sao, Tiểu Lệ còn phải đi làm, cũng đừng làm phiền em ấy.” Hiện tại không phải là thời điểm trở mặt, thứ nhất là thái độ không thể lập tức thay đổi, chứng cớ còn chưa đủ, chờ cô tìm được con gái thực sự của Tô gia, đến lúc đó chính là thời điểm tính sổ, hơn nữa tính cách thay đổi cũng có thể kiếm cớ.