Nhìn thấy số tiền trên, mẹ Trương lung lay sắp đổ, bà ta tích góp nhiều năm như vậy, tổng cộng ba trăm năm mươi vạn, ba trăm bốn mươi lăm vạn, gần như là toàn bộ tài sản của bà ta, bây giờ bắt bà ta lấy ra đương nhiên không cam lòng.
“Tiểu Mạn...”
“Xem ra các người không muốn trả.” Tô Mạn cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Hai vợ chồng già nói không nên lời, bọn họ có thể nợ nần, nhưng Tô Mạn thật sự trút giận lên người con trai liền xong rồi.
“Chúng ta trả.” Cha Trương cắn răng, nói.
“Ông nó à?” Ba trăm bốn mươi lăm vạn đấy! Tất cả đều là tiền tiết kiệm, đó là tiền lương hưu của họ.
Lúc này cha Trương cũng nhỏ máu trong lòng, nhưng so với tiền thì con trai quan trọng hơn.
“Chúng ta trả lại tiền, cô có thể buông tha Tiểu Sâm và Tiểu Lỗi sao?” Cha Trương gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mạn, mẹ Trương bất chấp đau lòng, cũng chờ mong nhìn Tô Mạn, chỉ cần hai đứa nhỏ thoát tội, nhất là Tiểu Lỗi, đừng nói ba trăm vạn, ba mươi triệu cũng kiếm trả cho bọn họ.
Khóe miệng Tô Mạn nhếch lên, “Các người không trả, con trai các người phán tội càng nặng.”
Tiền cô muốn, người cũng không muốn buông.
Hai người xám xịt rời khỏi Tô gia, lại đi tìm Lưu Thâm, tỉ mỉ kể lại chuyện ở Tô gia, hy vọng anh ta có thể đưa ra giải pháp.
“Bây giờ là thời kỳ nhiều biến cố, nếu cô ta kiện các người, tuy rằng không nhất định có thể thắng, nhưng cũng sẽ rất phiền toái, mới hơn ba trăm vạn, trả lại cho cô ta đi, chờ Trương tổng ra ngoài rồi, các người còn sợ cậu ta không kiếm được?” Lưu Thâm buông hóa đơn, trước tiên ổn định ba mẹ Trương Lỗi.
“Thật sự trả à?” Hơn ba trăm vạn đấy, trong lòng hai ông bà đều đang nhỏ máu.
“Nếu như muốn cứu con trai các người.” Lưu Thâm cao thâm khó lường nói.
Hai người hiện tại chỉ có thể tin tưởng Lưu Thâm, anh ta đều đã nói như vậy, ngẫm lại hai đứa con trai, cắn răng, “Được, tôi trả.”
Đêm đó, Tô Mạn nhận được ba trăm bốn mươi lăm vạn, kỳ thật cô không thiếu chút tiền này, nhưng lấy về từ Trương gia liền cảm thấy sung sướиɠ làm sao.
“Từ Thiến Thiến bên kia thế nào rồi?” Tô Mạn hỏi trợ lý Tôn.
“Đã tìm được nhà ổn định, xem ra là muốn định cư ở bên kia.” Nói đến đây, Trợ lý Tôn cũng thấy kỳ lạ, Từ Thiến Thiến lúc trước ở ngoại ô đông lâu như vậy, công việc ổn định, đứa nhỏ cũng là cô ta bỏ không ít công sức đưa vào trường tiểu học Thành Đông, đang yên đang lành, nói đi liền đi.
Tô Mạn vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề, lúc trước hoài nghi có phải trong nhà có tai mắt của Từ Thiến Thiến hay không, tra xét một lần, thật đúng là có một người dì quen biết cô ta, hai người là đồng hương, một lần đi xe buýt quen biết, Từ Thiến Thiến thường xuyên cầm theo một ít đặc sản quê hương cho dì ta, qua lại liền quen thuộc, ngẫu nhiên sẽ tò mò hỏi dì ta cuộc sống của người giàu.