Nếu như chỉ là tham chút tiền, thật lòng chân thành xin lỗi Tô Mạn, việc này cũng sẽ qua, nhưng đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ lớn bằng Tú Tú, tính chất của chuyện không còn như trước nữa.
“Vấn đề không nằm ở việc Tiểu Lỗi và Từ Thiến Thiến từng qua lại, cho dù Từ Thiến Thiến gạt Tiểu Lỗi sinh con cũng không có việc gì, vấn đề nằm ở thời gian đứa bé sinh ra không đúng.” Lý Cầm ở bên cạnh nói.
Nếu như đứa nhỏ này được sinh ra trước khi Trương Lỗi cùng Tô Mạn quen nhau, vậy Tô Mạn cũng không đến mức giận dữ như vậy, hiện tại rõ ràng là Trương Lỗi coi Tô Mạn như kẻ ngốc lừa gạt, đổi lại là chị ta, chị ta cũng sẽ không tha thứ.
“Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, hôm nay kể cả phải quỳ trên mặt đất, thì cũng phải cầu xin Tiểu Mạn tha thứ cho Tiểu Lỗi.” Mẹ Trương rất rõ ràng, chỉ cần Trương Lỗi không có việc gì, Trương Sâm cũng không thành vấn đề.
Bất chấp ăn cơm tối, hai người túi lớn túi nhỏ đi tới Tô gia.
“Muốn gặp bọn họ không?” Tô Kiến Minh còn đang hoài nghi Tô Mạn ra vẻ kiên cường, lo lắng cô nhìn thấy người Trương gia trong lòng sẽ khó chịu.
“Gặp chứ, cũng không phải là do con sai, có gì mà không dám gặp.” Tô Mạn đặt đũa xuống, dự định đòi lại tiền và nhà cửa trước kia.
================
Nhìn thấy Tô Mạn và Tô Kiến Minh, cha mẹ Trương không được tự nhiên liếc nhau, câu nệ đặt đồ xuống đất, vẻ mặt cười bồi, “Thân thể ông thông gia khá hơn chưa nhỉ? Lúc trước chúng tôi muốn đến bệnh viện thăm ông, cơ mà Tiểu Lỗi nói ông ở trong phòng bệnh riêng, chúng tôi đi cũng chưa chắc gặp được, sợ gây thêm phiền toái cho Tiểu Mạn, cho nên muốn chờ ông xuất viện rồi mới đến thăm ông.”
Ngoài các sản phẩm chăm sóc sức khỏe và trái cây, thì bọn họ còn mang theo cả gà và vịt nữa.
“Gà vịt đều là nhờ thân thích nhà quê mua, nhà nuôi bổ nhân.” Cha Trương xấu mặt nói.
Bởi vì Trương Lỗi vào nhà họ Tô, cha Trương tự thấy mất mặt, rất ít khi đến Tô gia, đến cũng là im lặng không lên tiếng.
“Ôi, lần đầu tiên thấy các người xách đồ lên Tô gia, thật sự là khó có được.” Tô Kiến Minh nhìn lướt qua đồ vật trên bàn, trêu chọc nói.
Lời này làm cho mặt cha mẹ Trương đỏ lên, làm là một chuyện, bị người ta chỉ trực tiếp lại là một chuyện khác.
Trước khi đến đã biết nhiệm vụ hôm nay không dễ dàng, chỉ cần hai đứa con trai không có việc gì, bị người ta nói vài câu thì có làm sao, không đau không ngứa.
“Thông gia...”
“Đợi lát nữa, tôi đã không còn là thông gia của mấy người nữa rồi, đừng gọi nhiệt tình như thế.” Tô Kiến Minh hiện tại nhìn thấy người Trương gia liền chán ghét, hận không thể chưa từng gặp bọn họ.
“Ông Tô.” Cha Trương thấy Tô Kiến Minh không từ chối, thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện của Tiểu Sâm và Tiểu Lỗi chúng tôi đại khái hiểu rõ, đúng là bọn nhỏ không đúng, cũng là cha mẹ chúng tôi không dạy tốt, Tiểu Sâm chúng ta trước không nói, Tiểu Lỗi tốt xấu gì cũng là ba của Tú Tú và Thừa Thừa, không nhìn mặt tăng nhìn mặt phật, tha cho thằng bé lần này đi, sau khi mọi chuyện qua, thằng bé sẽ sửa lại.”