Chương 7

Hot search kia rất nhanh đã bị gỡ xuống, nhưng đám dân mạng trong lòng đều đã khẳng định chuyện này là do Ôn Tố làm.

Bởi vì với địa vị của Ôn Tố sẽ không thể đi làm vai phụ cho Thẩm Mạn Huy được, như vậy chính là tự làm giảm giá trị của mình.

Mà Ôn Tố lại có mặt tại phòng huấn luyện của đoàn phim "Vân Lăng", cô nhất định là có tham gia bộ phim này, nếu như vậy thì chỉ có một khả năng:

Vai nữ chính số một vốn được xác định từ trước cho Thẩm Mạn Huy đã bị Ôn Tố cướp đi.

Fan hâm mộ của Thẩm Mạn Huy vội vàng tới Weibo của cô ta hỏi chuyện, không ít người lại sang Weibo của đoàn phim "Vân Lăng" hỏi thăm rồi tức giận mắng, toàn bộ khu vực bình luận bị ném đá rối tinh rối mù.

Không biết có phải đoàn phim muốn dùng tin này để tăng độ hot hay không, mà chuyện xảy ra từ lúc sáng, tới tận đêm khuya Ôn Tố huấn luyện xong về đến nhà ngồi liệt bất động, Điện ảnh Chiêu Dương mới chậm rãi phát tin làm sáng tỏ:

"@Điện ảnh Chiêu Dương: Liên quan đến lời đồn công ty chúng tôi bị thu mua, @Ôn Tố là do đoàn làm phim "Vân Lăng" chúng tôi qua thử vai lựa chọn, xin mọi người tôn trọng lựa chọn của đoàn phim, tôn trọng thành quả Ôn Tố cố gắng đạt được."

Tin này chứng thực Ôn Tố có tham gia diễn "Vân Lăng", nhưng cụ thể là vai nào thì cũng chưa nói rõ ràng, dân mạng nhìn thấy cũng muốn nổi giận.

Ôn Tố được chọn sau khi thử vai?

Đến con nít cũng không muốn tin.

"Lỡ nhận tiền rồi, người ta cũng không thể động đến gia nghiệp của nhà Ôn Tố, không thể đắc tội được nha."

"Tôi chỉ muốn biết Ôn Tố có phải nữ chính số một hay không thôi, tuyên truyền trước đó vẫn luôn nói là Thẩm Mạn Huy, nếu thật sự đổi thành Ôn Tố, sau này tôi sẽ không xem phim của Chiêu Dương nữa/mỉm cười"

"Không xem thì không xem, không phải Thẩm Mạn Huy càng tốt, Vân Lăng là đại mỹ nhân, tướng mạo của Thẩm Mạn Huy như vậy mà cũng dám diễn, chí ít Ôn Tố có giá trị nhan sắc tôi cũng còn thấy có điểm hợp lý.

"Tôi chỉ muốn nói cái tin kia, ban đầu nói là do Thẩm Mạn Huy diễn, bây giờ lại nói Ôn Tố, đây không phải đang gạt người ta sao?"

"Chính chủ còn chưa lên tiếng, mấy người phát điên cái gì, rảnh rỗi thì đọc thêm sách cho bớt khẩu nghiệp."

Trên mạng ồn ào, Ôn Tố vẫn còn đang ngồi nghỉ ngơi trên sofa, nghe được Sở Tĩnh Xu hỏi mới biết có chuyện như vậy xảy ra.

Vùi trên sofa liếc nhìn bình luận bên dưới blog, Ôn Tố vì lười biếng mà ngữ điệu cũng mềm mại: "Tôi không có đoạt."

Sở Tĩnh Xu: ...

"Ý chị là, sao em không làm sáng tỏ chuyện này, nếu không người ta sẽ mắng chửi em và đoàn phim."

Sở Tĩnh Xu căn bản không lo Ôn Tố sẽ dùng tiền tài đoạt vai diễn của người khác, cô chỉ không muốn thấy Ôn Tố bị chửi mắng như vậy.

Cũng không phải là do cảm kích Ôn Tố, cô biết Ôn Tố chắc chắn sẽ không thèm làm loại chuyện này, Ôn Tố quá kiêu ngạo, sẽ chẳng thèm ngó tới mấy thủ đoạn như vậy.

Nhìn thấy mấy bình luận kia, dù biết là do thủy quân làm, Sở Tĩnh Xu vẫn cảm thấy không thoải mái, có liên quan tới Thẩm Mạn Huy cô lại càng không thích.

Ôn Tố không ngại, vì cô nhìn thấy Thẩm Mạn Huy bị chửi cũng không ít.

Thì ra không phải do ánh mắt cô quá cao mà cảm thấy Thẩm Mạn Huy chỉ là cây đậu cô-ve thanh tú, mà đại đa số mọi người cũng cho là như vậy, nói là cây đậu cô-ve thanh tú là còn có ý khích lệ, Thẩm Mạn Huy cũng chỉ có thể được xem như diễn viên có khuôn mặt quá bình thường. Hình tượng giai nhân thanh tú thì không có vấn đề gì, thậm chí có thể đắp thêm chút phấn che đi khuyết điểm, nhưng mà cô ta đóng qua tám bộ phim thần tượng, sáu bộ đã là đại mỹ nhân, người xem cũng có chút khó chịu.

Theo nguyên văn tiểu thuyết, việc chọn kịch bản của Thẩm Mạn Huy cũng thường bị lên án, rõ ràng là nhan sắc không đủ lại cứ thích chọn mấy nhân vật đại mỹ nhân, mãi cho đến khi cô ta trọng sinh mới dùng kỹ thuật diễn xuất tinh xảo biểu diễn xuất sắc vai Vân Lăng, lúc này độ nổi tiếng tăng vọt, chân chính trở thành diễn viên phái thực lực.

Cô cũng rất hiếu kỳ sau khi Thẩm Mạn Huy trọng sinh diễn xuất sẽ có bao nhiêu phần tinh xảo để cho không ít người xem hô hào "Cô ấy chính là Vân Lăng", trong khi lúc Ôn Tố xem tiểu thuyết đều tưởng tượng thành hình dáng của Sở Tĩnh Xu.

Ôn Tố nghỉ ngơi đủ bèn tắt điện thoại, đứng dậy lên lầu tắm rửa chuẩn bị nghiên cứu nhân vật, không để ý nói: "Không quan trọng, tôi chỉ quan tâm việc quay phim."

Sở Tĩnh Xu khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn cô lướt ngang qua mặt mình, chóp mũi lướt qua một mùi hương thanh nhạt, đến khi lấy lại tinh thần, Ôn Tố đã lên lầu chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Đơ người tại chỗ một lúc, Sở Tĩnh Xu bỗng nhiên cười ra tiếng.

Ôn Tố thông suốt, chỉ có mình là suy nghĩ quá nhiều.

_____________________________

Đêm khuya

Tắm rửa xong Ôn Tố liền đi nghiên cứu kịch bản, trước khi bấm máy, cô phải hiểu kỹ càng kịch bản mới được.

Mãi đến khi mắt truyền đến cảm giác chua xót, Ôn Tố nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp sáng, liền dọn dẹp kịch bản, định lên giường đi ngủ.

Sáng mai phải thức sớm, nếu không ngủ thì sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.

Ôn Tố vừa mới đi tới giường, đã nghe bên ngoài phòng ngủ một tiếng "bang", cô bèn đi ra ngoài xem xem chuyện gì xảy ra.

Làm việc đến hơn nửa đêm, Sở Tĩnh Xu cảm thấy có chút đói bụng, liền xuống lầu định xem tủ lạnh tìm chút đồ ăn, kết quả do không thấy đường mà đá chân vào tay vịn cầu thang ở lầu hai, đau đến nỗi cô hít sâu một hơi, chống lấy tay vịn chờ cơn đau đớn qua đi.

Đột nhiên nghe được tiếng mở cửa ở phía sau, thân thể Sở Tĩnh Xu cứng đờ, cô quay người nhìn sang, Ôn Tố đang đứng ở cửa phòng, vì ngược sáng nên cô không thể thấy rõ vẻ mặt của người kia.

Sở Tĩnh Xu bật thốt lên: "Sao em còn chưa ngủ?"

Tôi mới phải hỏi chị câu này đó.

Ôn Tố không có trả lời câu hỏi của Sở Tĩnh Xu, dứt khoát nói: "Chị làm gì vậy?"

Sở Tĩnh Xu mỉm cười ôn nhu, "Chị đói bụng, lúc xuống lầu không cẩn thận đá phải tay vịn."

"Giờ này còn ăn gì nữa?" Ôn Tố nhíu mày, "Chưa ngủ sao?"

Sở Tĩnh Xu mặt không đổi sắc nói dối: "Đói bụng ngủ không được."

Ôn Tố như có điều suy nghĩ nhìn cô, khẽ gật đầu, "Chị có thể bật đèn, trong nhà cũng không thiếu tiền điện.", thời gian này mọi người đều ngủ say, mở đèn cũng sẽ không làm phiền giấc ngủ của họ.

Sở Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu, "Ừ, lần sau chị sẽ bật."

Ôn Tố càng nhíu chặt lông mày, nhưng bởi vì ngược sáng, Sở Tĩnh Xu cũng không thấy rõ lắm, chỉ cho là Ôn Tố đang quan sát mình, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa.

Trầm mặc một chút, Ôn Tố đành nói: "... Đi ngủ sớm một chút."

Sở Tĩnh Xu cười xinh đẹp, "Em cũng vậy, ngủ ngon."

Cho đến khi Ôn Tố quay về phòng ngủ đóng cửa lại, chỉ thấy ánh sáng lộ ra dưới khe cửa biến mất, Sở Tĩnh Xu mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ cũng đã hết đau, cô muốn ăn một chút gì để tiếp tục công việc.

Đang định đi xuống lầu, Sở Tĩnh Xu nhìn công tắc đèn, chần chờ trong chốc lát cũng bật đèn, ánh sáng nhu hòa lập tức lan tỏa nơi cầu thang, lan đến cả phòng bếp.

Sở Tĩnh Xu mím mím môi, đáy mắt lướt qua ý cười nhợt nhạt.

Vốn tưởng rằng Ôn Tố chỉ chú ý đến người nhà, mình đối với em ấy chẳng qua là người ở dưới cùng mái nhà, không nghĩ đến em ấy đối với mình cũng có mấy phần quan tâm.

Lần này Ôn Tố còn xem như là ngẫu nhiên, nhưng hai lần không cẩn thận ngủ quên ở thư phòng đến rạng sáng đều gặp Sở Tĩnh Xu thức đêm làm việc, lần nào Sở Tĩnh Xu cũng nói sẽ lập tức đi ngủ, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy trạng thái tinh thần của cô ngày càng kém, ngay cả trang điểm cũng không che được quầng mắt xanh đen, thậm chí có khi còn ngủ gà ngủ gật lúc dùng bữa.

Lần thứ ba gặp, Ôn Tố thâm ý nhìn Sở Tĩnh Xu một chút, "Đây là lần cuối."

Sở Tĩnh Xu nghe vậy, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp, "Chị sắp ngủ rồi, em cũng mau đi ngủ đi."

Ôn Tố như có điều suy nghĩ nhìn vào máy tính đang làm việc của cô một lúc, lại quay người trở về phòng đi ngủ.

Nhìn thấy Ôn Tố trở về phòng đóng cửa lại, trong lòng Sở Tĩnh Xu ấm áp lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cho đến đêm khuya hôm sau, Sở Tĩnh Xu mới biết được câu nói kia của Ôn Tố cũng không phải nói đùa.

Lại một lần "không cẩn thận" ngủ quên ở thư phòng lúc rạng sáng, Ôn Tố rón rén đi qua gian phòng của Sở Tĩnh Xu, thấy đèn trong phòng còn sáng cũng không ngạc nhiên.

Ôn Tố nhíu mày, gõ cửa hai tiếng, quả nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng động, không lâu sau cửa mở ra, Sở Tĩnh Xu mặc áo ngủ tơ tằm màu đỏ có chút chột dạ mà nhìn cô.

Cho dù là ai bị bắt gặp thức đêm cũng sẽ chột dạ, nhất là Sở Tĩnh Xu và Ôn Tố còn đang trong tình trạng sắp kết thúc "hợp tác" hôn nhân, đối phương lại cứ nắm lấy không buông.

Chột dạ qua đi, Sở Tĩnh Xu không khỏi bật thốt, "Em cố tình thức canh chị sao?"

Nhìn đằng sau cô, thấy máy tính trên bàn còn đang hoạt động, Ôn Tố nhíu mày, "Chị lại thức đêm."

Sở Tĩnh Xu khẽ giật mình, theo bản năng nở nụ cười chân thành, "Chị sẽ ngủ ngay."

Đây đã là lần thứ tư nghe cô nói như vậy, Ôn Tố không bỏ qua nữa, trực tiếp đẩy Sở Tĩnh Xu ra, đi đến máy vi tính trên bàn.

Không ngờ Ôn Tố lại trực tiếp xông vào phòng mình như vậy, Sở Tĩnh Xu trong lúc sững sờ quên cả ngăn cản cô.

Nhìn thấy tài liệu trong máy tính, Ôn Tố nhanh chóng đóng tất cả cửa sổ lại.

Thấy Ôn Tố đi đến máy tính, còn động vào chuột, Sở Tĩnh Xu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng tiền lên ngăn cản nói: "Chờ một chút, mấy tài liệu này ngày mai ban giám đốc phải dùng đến, chị còn chưa làm xong."

"Bây giờ chị đi ngủ, không làm xong thì hoãn cuộc họp lại, cái gì cũng muốn tự mình làm, mấy người khác đều vô dụng cả rồi sao?" Ôn Tố không cho cô cơ hội đến gần máy tính, sau khi đóng xong hết cửa sổ liền tắt máy.

Sở Tĩnh Xu chưa bao giờ gặp qua người ngang ngược không nói đạo lý như vậy, trong lúc nhất thời không biết mình nên tức giận hay nên cười, nhưng cô có thể cảm giác được rõ ràng Ôn Tố chính là đang quan tâm cô, chẳng qua biện pháp này hơi có chút ngang ngược.

Xác định máy tính đã tắt, Ôn Tố quay người trừng mắt Sở Tĩnh Xu, nói: "Đừng ỷ vào tuổi trẻ lại không xem trọng thân thể của mình, công ty không sập được, chuyện gì cũng tự mình làm, nhân viên ăn không ngồi rồi hay sao?"

"Có chuyện khó xử cứ nói thẳng, chị là con dâu của Ôn gia, có người gây khó dễ chị, cứ nói một tiếng với Ôn gia."

Đường đường là một vị tổng tài lại phải chịu đựng như vậy? Tuy là Sở gia chỉ có hai cô con gái, thế nhưng ai cũng biết Sở Tĩnh Xu kết hôn với Ôn Tố, coi như nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng phải nhìn xem Ôn gia có đồng ý hay không.

Không riêng gì vợ chồng Ôn thị, ngay cả người cầm quyền đời trước là Ôn lão gia cũng rất yêu thích Sở Tĩnh Xu, nếu không phải vì để cho ông ngoại không buồn lòng, nguyên chủ lúc trước cũng không đưa ra đề nghị kết hôn với Sở Tĩnh Xu.

Sở Tĩnh Xu đáy lòng chấn động, trong nháy mắt không biết nên làm gì, muốn nói cô không xúc động là giả. Cha mẹ đột nhiên qua đời, cô thậm chí không thể khổ sở, bởi vì còn phải lo lắng cho em gái, phải nâng đỡ hết thảy Sở gia, thậm chí còn phải đề phòng mấy người họ hàng xa ngo ngoe muốn động thủ.

Cô cũng từng nghĩ đến nhờ sự giúp đỡ của Ôn gia, tiếc là vừa nghĩ đến đã lập tức bỏ qua, mấy năm nay cô cùng Ôn Tố như hai người xa lạ, cô không thể mở miệng nổi.

Thế nhưng bởi vì cô liên tục thức đêm suốt mấy ngày mà Ôn Tố đã mở lời, Sở Tĩnh Xu đột nhiên cảm thấy cuộc sống này cũng không phải quá khó khăn.

Sở Tĩnh Xu cúi đầu không nói gì, Ôn Tố đang định nói tiếp thì đối phương đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ làm cô theo bản năng im lặng.

"Cảm ơn em." Sở Tĩnh Xu nhu hòa cười một tiếng, nụ cười trên mặt chân thành hơn so với trước kia, "Chị hiểu rồi."

Còi báo động trong đầu Ôn Tố vang liên hồi, ép buộc chính mình nghiêm mặt nói: "Vậy đi ngủ đi.", trong lòng lại tiếp tục mặc niệm 24 chữ cốt lõi giá trị quan, niệm ba lần mới tỉnh táo lại.

Trước vẻ mặt không chút thay đổi của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu lần đầu tiên cảm thấy như vậy cũng rất là đáng yêu nha.

Sở Tĩnh Xu quay người đến bên giường ngồi xuống, mỉm cười nói: "Được được, chị đi ngủ ngay đây."

Sợ không thể giữ mình trước dáng người tuyệt sắc này, Ôn Tố làm như vô ý dời ánh mắt đi nơi khác, giọng nói vẫn tỉnh táo như thường, "Vậy là tốt, đi ngủ sớm một chút."

Rời khỏi gian phòng của Sở TĨnh Xu, Ôn Tố mới cảm thấy tốt hơn được một chút.

Nhìn Ôn Tố ra ngoài đóng cửa lại, Sở Tĩnh Xu cười yếu ớt lắc đầu, lúc nhìn qua máy tính thấy màn hình vẫn sáng, liền đi đến đóng nó lại.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Sở Tĩnh Xu cảm giác không ổn, quay đầu nhìn lại liền đối diện ánh mắt trào phúng của Ôn Tố.

"Chị quả nhiên không chịu ngoan ngoãn đi ngủ." Khóe miệng Ôn Tố lộ ra một chút mỉa mai, "Ngay lập tức, sang phòng tôi ngủ."

Sở Tĩnh Xu: ...

Sở Tĩnh Xu: Chị có thể giải thích!