Chương 5

"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"

Nhân viên lễ tân lễ phép chào hỏi, mơ hồ cảm thấy cô gái xinh đẹp đội mũ lưỡi trai này khá quen, lại nghĩ không ra sao lại quen mắt đến vậy.

Cô gái đội mũ lưỡi trai đương nhiên là Ôn Tố.

Thật ra cô cũng là bất đắc dĩ, vừa bị quăng cho cái túi, cô còn đang muốn đấu tranh một chút, đã bị cha Trầm trực tiếp đuổi ra khỏi nhà.

Trong một khắc cô còn nghĩ Sở Tĩnh Xu mới là con gái ruột của cha Trầm.

Nội tâm còn đang oán giận, Ôn Tố vẫn mang theo túi đựng cơm đi đến công ty Sở Tĩnh Xu, cô sẽ không nói là do cô muốn thưởng thức tay nghề của cha Trầm đâu.

Công ty này cũng là do Vạn Nguyên đầu tư vào, nhưng nguyên chủ xưa nay cũng chưa bao giờ đến nơi này, đừng nói là đưa cơm cho Sở Tĩnh Xu, ngay cả chủ động gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Xu cũng là một việc cực kỳ hiếm thấy.

"Tôi muốn gặp Sở Tĩnh Xu." Ôn Tố mặt không biểu cảm nói.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng bất cần kia, trong chớp mắt nhân viên lễ tân lập tức biết đây là ai, thần sắc kích động, nhưng cô ta cũng cố gắng bình tĩnh lại, dẫn Ôn Tố vào thang máy, nhấn vào tầng 27, nói: "Sở tổng hiện tại đang họp, hay là cô vào văn phòng Sở tổng đợi cô ấy."

Ôn Tố nhẹ gật đầu, người kia lễ phép chào sau đó trở lại vị trí của mình, cửa thang máy cũng chậm rãi đóng lại.

"Đinh--"

Thang máy dừng tại tầng 27, Ôn Tố bước ra, trong lúc nhất thời không biết nên đi bên trái hay bên phải.

Đến khi cô tìm được văn phòng của Sở Tĩnh Xu, cô cũng đã dạo qua toàn bộ tầng này, tầng 27 chỉ có ba văn phòng, trong đó phòng lớn nhất là văn phòng của Sở Tĩnh Xu, hai phòng còn lại là của trợ lý và thư ký.

Trước khi vào, Ôn Tố theo thói quen gõ cửa một cái, không thấy ai đáp lại, cô đứng chờ một lúc mới nhớ ra lễ tân vừa nói Sở Tĩnh Xu đang họp, mới trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Phòng làm việc lớn như vậy không có một bóng người, toàn bộ văn phòng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, bàn làm việc đối diện cửa ra vào, ở trên đặt một chồng văn kiện.

Ôn Tố cũng không có sờ loạn, để túi lên bàn trà, ngồi xuống sofa chơi điện thoại.

Vừa lướt Weibo đã thấy công ty nhà mình công bố bảng phân vai "Người yêu ngọt ngào".

Sáng nay còn hỏi cô muốn chọn ai, kết quả bây giờ đã xác định được diễn viên rồi, tốc độ thật nhanh.

Ôn Tố oán thầm, like công bố kia của công ty nhà mình, tiếp tục lướt Weibo.

"Được biết, Thẩm Mạn Huy tại hội nghị thương mại nào đó bị ngã khỏi sân khấu, hiện đã được đưa đến bệnh viện ..."

Ôn Tố chợt dừng ngón tay lại, đây không phải là tình tiết mở đầu của "Dưới ánh sao hôn em" sao?

Thẩm Mạn Huy mở mắt ra phát hiện mình đang ở bệnh viện, được người đại diện cho biết mình khi đang tham gia hội nghị thương mại thì bị ngã từ sân khấu xuống, khϊếp sợ phát hiện mình đã trở về bảy năm trước.

Ôn Tố đưa tay sửa lại mũ lưỡi trai, về sau khi tham gia "Vân Lăng kỷ sự", cô phải cách xa Thẩm Mạn Huy một chút.

Không nói đến An Ninh quận chúa, còn diễn cả vai Thế tử gia, Thẩm Mạn Huy chắc chắn sẽ chú ý cô, nói không chừng còn cho là cô cũng trùng sinh.

Nghĩ đến đây, Ôn Tố mơ hồ có chút đau đầu, bước đi này quả nhiên là đi nhầm sao?

"Cô là --"

Giọng nói mềm mại đáng yêu lộ ra vài tia cảnh giác.

Ôn Tố theo bản năng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt dò xét của Sở Tĩnh Xu.

Nhìn thấy người kia là Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn quên che giấu tâm tình của mình, kinh ngạc nói:"Sao em lại đến đây?"

Ôn Tô chỉ túi trên bàn trà, lạnh nhạt phun ra hai chữ, "Đưa cơm."

Đưa cơm?

Sở Tĩnh Xu thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, cô dời mắt nhìn cái túi trên bàn, hiểu được gì đó, trên mặt hiện ra vẻ cười, "Vất vả cho em rồi, là cha mẹ bảo em tới sao?"

Ôn Tố bĩu môi, xem như là tạm thời trả lời.

Động tác hơi có tính trẻ con vượt quá dự đoán của Sở Tĩnh Xu, đáy mắt cô lướt qua ý cười nhẹ, đóng của lại đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống, "Chị có chút việc cần xử lý, em cứ ăn trước đi."

Ôn Tố lắc đầu, lời ít ý nhiều nói: "Đợi chút nữa."

Cô mới vừa ăn xong một cái bánh ngọt ở bên kia, giờ còn chưa tới 11 giờ, có quỷ mới nuốt trôi được.

Độ cong nơi khóe môi Sở Tĩnh Xu lại càng thêm rõ ràng, cô đem văn kiện để sang một bên, bắt đầu xem tư liệu trên máy tính, nói: "Được, vậy em đợi một lát chúng ta cùng nhau ăn."

Ôn Tố cũng không cảm thấy có gì sai, ngồi tựa trên thành sofa, tư thế lười biếng chơi điện thoại.

Vừa chơi được một lúc đã nhận được đề cương kịch bản do đoàn phim "Vân Lăng kỷ sự" gửi đến, ngoài nội dung kịch bản còn có bảng phân vai, địa điểm, nội dung, thời gian quay phim, vân vân.

Ôn Tố vốn định lướt tiếp Weibo tìm xem nguyên tác "Vân Lăng kỷ sự", không ngờ đoàn phim đã đem kịch bản gửi cho cô, nhưng cô cũng phải xem qua nội dung nguyên tác, như vậy cũng thuận tiện làm phong phú thêm hình tượng nhân vật.

"Vân Lăng kỷ sự" là phim chuyển thể, bản thân cô cũng rất thích đọc sách, chỉ chốc lát Ôn Tố đã đọc một cách say mê, đến khi nhìn thấy chữ An Ninh quận chúa, Thế tử gia, mới nhớ ra mình là đang làm việc, liền đứng dậy nói Sở Tĩnh Xu đưa mình hai tờ giấy và một cây bút, bắt đầu làm ghi chép đọc sách.

Xem hết toàn bộ phương án đề xuất, Sở Tĩnh Xu chau mày trong lúc vô tình thoáng nhìn qua Ôn Tố đang nghiêm túc ghi chép, không khỏi trố mắt một lúc.

Vị trí này của cô vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Ôn Tố, phải biết rằng nhan sắc của Ôn Tố là thập phần khó có thể kháng cự được, trong một nhóm tiểu hoa đán, cô chính là nhân vật duy nhất dù có thổi phồng nhan sắc cũng sẽ không bị người ta ném đá.

Bởi vì gương mặt kia không có một góc chết, dù là luôn thể hiện vẻ chán ghét và lãnh đạm.

Mà lúc làm việc chuyên chú Ôn Tố cũng không có vẻ gì là cao ngạo lạnh nhạt, ngược lại lộ ra cảm giác nhã nhặn lịch sự, cho dù là Sở Tĩnh Xu cũng không nhịn được mà bừng tỉnh.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Sở tổng, em mang đồ ăn đến cho chị --", lời nói còn chưa xong, thanh âm đã im bặt.

Sở Tĩnh Xu lấy lại tinh thần mới ý thức mình vậy mà lại nhìn Ôn Tố đến ngẩn người, vội dời ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào, thấy thư ký của mình trong tay còn cầm một túi đồ ăn, cô theo bản năng nhìn về phía Ôn Tố, nhận ra người kia mặt không thay đổi đang nhìn về phía thư ký.

Không biết tại sao, Sở Tĩnh Xu đột nhiên có chút chột dạ đứng dậy.

Người vừa bước vào là một cô gái trẻ tuổi gợi cảm, bắt mắt nhất chính là vòng một của cô ta, chiếc nút trước ngực lung lay sắp đổ, phảng phất không thể chịu nổi gánh nặng sắp anh dũng hy sinh.

Đoán chừng còn chưa rõ vì sao trong văn phòng Sở tổng lại có một người xa lạ, cô gái trang điểm tinh xảo kia có chút luống cuống hoảng hốt.

Ngược lại làm lộ ra khí chất ngây thơ ngốc nghếch khác biệt hoàn toàn với dáng người gợi cảm của cô ta.

Ôn Tố không phải là chưa từng thấy qua nữ sinh đầy đặn gợi cảm, Sở Tĩnh Xu chính là tiêu biểu, nhưng mà tỷ lệ vòng một và vòng eo có thể khoa trương đến như vậy, cô chỉ gặp trong Anime.

Chẳng lẽ là do kiến thức của cô quá nông cạn rồi?

Ôn Tố lườm Sở Tĩnh Xu một chút, quả nhiên chỉ có dáng người của Sở Tĩnh Xu mới là dạng cô thích nhất.

Ánh mắt cùng Ôn Tố giao nhau, Sở Tĩnh Xu vội vàng hắng giọng đánh vỡ không khí ngột ngạt, nói với thư ký: "Xin lỗi Lynda, chị quên nói với em trưa nay không cần mua cơm, vợ của chị đến đưa cơm cho chị rồi."

Ôn Tố nghe được từ vợ xém chút bị sặc nước bọt, phản ứng của Lynda so với Ôn Tố còn lớn hơn, cô ta hoảng hồn nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy hai người, em đi ra ngoài ngay!", nói xong bối rối đóng cửa phòng lại.

Tiếng "phanh" thật lớn vang lên, hai người trong văn phòng lại rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Cuối cùng vẫn là Sở Tĩnh Xu chủ động mở miệng hóa giải xấu hổ, "Nhanh như vậy đã một giờ rồi sao, chúng ta ăn cơm đi."

"Ừ." Ôn Tố lên tiếng, lấy trang giấy bỏ vào trong túi xách.

Sở Tĩnh Xu đem hộp bên trong túi lấy ra, lúc này mới phát hiện bên trong còn có một chiếc hộp khác đựng đồ ngọt, Ôn Tố liếc mắt, nói: "Cái này là để cho chị dùng trà chiều."

Sở Tĩnh Xu rất thích ăn đồ ngọt, trong lòng ấm áp, cười vui vẻ nói: "Thật là làm phiền cha quá."

Không nói gì, Ôn Tố cầm lấy đũa gắp thức ăn ăn cơm, cô đang rất đói bụng. Đợi đến khi huấn luyện, thức ăn của cô đều do chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, muốn ăn cơm như vậy chắc chắn là không thể nào.

Trước khi bấm máy "Vân Lăng kỷ sự", các diễn viên đều cần phải huấn luyện chuyên môn, diễn viên nữ phải tập lễ nghi, các tư thế đi lại, đứng, ngồi,... còn diễn viên nam trừ luyện tập lễ nghi, còn phải trải qua huấn luyện võ thuật.

Cô vừa diễn cả An Ninh quận chúa và Thế tử gia, muốn nắm chắc cả hai vai cường độ huấn luyện đương nhiên là so với các diễn viên khác còn nhiều hơn nữa.

Nghĩ tới qua vài ngày nữa phải bắt đầu huấn luyện, tốc độ ăn cơm của Ôn Tố cũng tăng thêm mấy phần, đến khi cô ăn xong, Sở Tĩnh Xu vẫn còn đang ăn chậm nhai kỹ.

"Tôi ăn xong rồi, chị từ từ mà ăn." Ôn Tố lau miệng, lấy di động ra tiếp tục viết ghi chép.

Sở Tĩnh Xu ngồi đối diện không chút dấu vết liếc nhìn sang tờ giấy ghi chú kia, phát hiện cô hình như là đang viết phân tích tính cách nhân vật. Hiểu được Ôn Tố đang chuẩn bị cho phim mới, Sở Tĩnh Xu cũng có chút kinh ngạc.

Thì ra trước khi quay phim em ấy lại chăm chỉ làm việc như vậy, mà kỹ thuật diễn của em ấy ... Có lẽ là trời sinh không thích hợp diễn xuất, lại càng không thích diễn xuất.

Sở Tĩnh Xu nghĩ như vậy liền nhíu mày, nếu như vậy, vì sao Ôn Tố còn muốn đi vào ngành giải trí?

Nhớ đến trước đây nghe được mấy tin đồn, Sở Tĩnh Xu khẽ cắn chặt đũa.

Không đâu, đêm hôm đó Ôn Tố cũng nói em ấy không có người trong lòng, hẳn không phải là vì có người mình thích.

Vậy thì là vì sao?

Ánh mắt Sở Tĩnh Xu rơi trên người Ôn Tố, người kia nhíu mày suy tư gì đó, sau đó lông mày giãn ra, tiếp tục ghi chú trên giấy.

"Có việc?"

Mãi cho đến khi nghe được giọng nói lãnh đạm của Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu giật mình đã thấy một đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình, ngay lập tức đỏ mặt.

Cô vậy mà lại ngẩn người nhìn Ôn Tố?

Sở Tĩnh Xu rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười, "Không có gì, chẳng qua là tò mò em đang làm cái gì?"

Ôn Tố lời ít ý nhiều nói: "Phân tích nhân vật."

Vừa mới nghe xong còn chưa kịp phản ứng, Sở Tĩnh Xu chậm nửa nhịp mới ý thức được Ôn Tố đang trả lời câu hỏi của mình, lòng không khỏi phức tạp.

Có lẽ, cô thật sự hiểu lầm Ôn Tố.

____________________________________

Ôn Tố nhận được kịch bản, đương nhiên mấy diễn viên khác cũng nhận được, Thẩm Mạn Huy đang nằm trên giường nghỉ ngơi cũng nhận được.

"Vậy mà Ôn Tố lại diễn vai này, Chiêu Dương bên kia dễ dàng khuất phục vậy sao?"

Nghe được người đại diện nói, Thẩm Mạn Huy mới vừa khôi phục nỗi khϊếp sợ khi trở lại bản thân từ bảy năm trước, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

Ôn Tố thế nào?

Người đại diện thu hồi điện thoại, thất vọng nói: "Kịch bản "Vân Lăng kỷ sự" đưa đến, Ôn Tố diễn vai An Ninh quận chúa."

"Cái gì?!"

Thẩm Mạn Huy khó tin bật thành tiếng.

Sao Ôn Tố lại diễn vai An Ninh quận chúa? Không phải là Trương Tuế sao? Sao lại là Ôn Tố?

Nhìn bộ dạng của Thẩm Mạn Huy, người đại diện cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì anh ta cũng không dám tin tưởng, "Không chỉ có An Ninh quận chúa, nam số ba Thế tử gia cũng do Ôn Tố diễn."

Thẩm Mạn Huy đã sợ đến ngây người, Ôn Tố không chỉ diễn An Ninh quận chúa, thậm chí còn diễn luôn cả Thế tử gia sao.

Coi như là bên phía Chiêu Dương bị điên cũng sẽ không để cho Ôn Tố đóng vai nhân vật nam, như vậy chỉ có thể giải thích là do kỹ thuật biểu diễn của cô ta rất tốt.

Chẳng lẽ đây là một thế giới song song khác?

Trong lúc Thẩm Mạn Huy khổ sở suy nghĩ, lại nghe được người đại diện phàn nàn: "Không biết nhà sản xuất bị làm sao, lại làm bừa như vậy, kỹ thuật diễn xuất của Ôn Tố là cái dạng gì không phải bọn họ cũng rõ ràng rồi sao, An Ninh quận chúa còn chưa tính, vậy mà còn muốn đóng hai vai."

Thẩm Mạn Huy lại sững sờ, kỹ thuật diễn xuất của Ôn Tố tại nơi này cũng rất kém cỏi?

Nhưng tại sao bên phía Chiêu Dương lại làm như vậy?

Chẳng lẽ bên đó bị Ôn Tố thu mua rồi?

Thẩm Mạn Huy cũng không phải là người duy nhất nghi ngờ, mấy diễn viên khác cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng chẳng thể giải thích được tại sao phía sản xuất lại ra quyết định này.

Xế chiều hôm đó, tin tức Ôn Tố muốn diễn vai Thế tử gia trong "Vân Lăng kỷ sự" bị tung lên mạng, đám dân mạng lúc này ồn ào bàn luận.