Chương 4

Sáng hôm sau, Ôn Tố dậy sớm, rửa mặt xong lại bắt đầu tập luyện hình thể. Đây là kỹ năng cơ bản của diễn viên, cũng may cơ thể này cũng xem như là mềm mại, dẻo dai khỏe mạnh, lúc bắt đầu tập cũng sẽ không vất vả nhiều.

Luyện hình thể xong, Ôn Tố tắm rửa mặc áo choàng tắm xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.

Dì Trương đang nấu cháo trong phòng bếp nghe tiếng động tưởng rằng Sở Tĩnh Xu đã dậy, thò đầu ra nói: "Sở .. a, Ôn tiểu thư, cháo sắp xong rồi, cô chờ một chút.", bà vội vàng sửa miệng, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.

Giúp việc trong nhà này đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bà thấy Ôn Tố dậy sớm như vậy.

Ôn Tố gật đầu hờ hững, ngồi trên sofa định mở ti vi xem một chút tin tức buổi sáng. Xem được hai cái tin tức đã nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thang truyền xuống, nghiêng đầu nhìn, chính là Sở Tĩnh Xu.

Nhờ sự nhượng bộ tối qua của Ôn Tố và ý tốt của vợ chồng Ôn thị, Sở Tĩnh Xu lâu rồi mới có được một giấc ngủ ngon, tinh thần sung mãn rửa mặt xuống lầu ăn sáng. Nghe được âm thanh phát ra từ ti vi, cô sững sờ, chợt nhìn thấy Ôn Tố đang ngồi trên sofa, cô đứng vững trong chốc lát mới phản ứng được, "...Buổi sáng tốt lành."

Ôn Tố lườm cô một chút, nói một câu "Chào" rồi quay đầu. Sở Tĩnh Xu mặc một bộ áo ngủ màu đỏ rượu bằng tơ tằm làm tôn lên vẻ thanh tao thoát tục, hơn nữa dáng người cũng rất đầy đặn, có lồi có lõm, thướt tha yểu điệu, chưa kể đến đôi chân dài kia, thật sự đúng là hình mẫu trong mơ của Ôn Tố. Càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, khó khăn lắm mới gặp được một cô gái vừa ý như vậy, mà cô lại chẳng thể làm được gì.

Dập tắt ý đồ trong lòng đi, Ôn Tố tiếp tục xem tin tức, nghe đến mấy tin tức pháp luật mới lấy lại được nội tâm bình thản vô dục vô cầu.

Sở Tĩnh Xu như trước đây ngồi xuống sofa cách Ôn Tố không gần không xa, cười nói: "Em dậy sớm như vậy là vội vàng đi quay phim sao?"

Nghe đến lời này Ôn Tố trầm mặc, đoàn làm phim "Vân Lăng kỷ sự" còn chưa gửi kịch bản tới cho cô, cô chẳng qua là do thói quen mới dậy sớm như vậy thôi.

Không nghe Ôn Tố trả lời, Sở Tĩnh Xu cũng không tức giận, cô đã sớm quen loại tính tình như vậy của người kia rồi, ngược lại nếu như Ôn Tố hỏi gì đáp nấy mới làm cô cảm thấy kỳ quái.

Hai người im lặng ngồi xem tin tức, một lúc sau dì Trương đem đồ ăn sáng bày trên bàn, gọi: "Bữa sáng xong rồi đây."

Hai người lại đổi sang ngồi vào bàn ăn, cũng may có đồ ăn chặn miệng, không cần suy nghĩ nên nói cái gì nữa.

Ôn Tố cầm lấy bánh bao nóng hổi cắn một cái, ăn đến nhân bánh lại suýt chút nữa không thể khống chế được mặt mình ...

Nhân bánh bao này không có thịt!

Không có thịt làm sao gọi là bánh bao? Chính là một cái bánh bao thiếu mất linh hồn!

Sở Tĩnh Xu vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ quan sát, phát hiện Ôn Tố có chút không tự nhiên, tuy người kia rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như bình thường, nhưng cô vẫn bắt được một chút biểu tình cứng ngắc thoáng qua.

Chẳng lẽ là bánh bao bị hỏng rồi? Sở Tĩnh Xu không nhịn được mà phỏng đoán, lại đưa tay cầm lấy một chiếc bánh bao cắn một cái.

Bánh bao chay do dì Trương làm rất ngon, là khẩu vị Ôn Tố ưa thích nhất, không có vấn đề gì cả.

Nhưng mà sắc mặt của Ôn Tố lúc nãy là làm sao?

Trong lúc Sở Tĩnh Xu hoàn toàn không tìm ra được lý do, Ôn Tố đang suy nghĩ mình có nên dọn ra ngoài hay không, nguyên chủ chính là kiểu người ăn chay điển hình, mà cô lại là loại không thịt không vui, vậy mà bây giờ giống y như con dê ngày ngày ăn cỏ.

Trên mặt vẫn là vẻ bất động thanh sắc, nhưng trong nội tâm cố nén thập phần thống khổ, Ôn Tố tăng tốc độ ăn xong bánh bao, uống thêm chén cháo rồi để đũa xuống, ném một câu "Tôi ăn xong" liền đứng dậy lên lầu.

Cô muốn đi ra ngoài, dù cho bên ngoài có náo loạn như thế nào, cô cũng phải cơm nước xong xuôi rồi mới trở lại nơi này.

Thấy Ôn Tố lên lầu, môi Sở Tĩnh Xu khẽ nhếch, suýt chút nữa đã hỏi Ôn Tố hôm nay có rảnh không, có thể giúp cô trông nom Đồng Đồng được hay không.

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lòng cô đã dâng lên một cảm giác hoang đường. Cô nhất định là bị điên mới có thể tin lời Ôn Tố sẽ hỗ trợ mình mà chăm sóc Đồng Đồng, tối hôm qua chẳng qua là để đối phó với cha mẹ mà thôi.

Sở Tĩnh Xu nhịn không được mà cười lên, lắc đầu tiếp tục ăn sáng.

Gần đây cô không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, lát nữa còn phải đối mặt với đám người sâu mọt lúc nào cũng ngo ngoe kia, vẫn là nên hưởng thụ thời gian lúc này đi.

Trước một phòng giữ quần áo to như vậy, Ôn Tố cũng không có kiên nhẫn mà lựa chọn, cuối cùng vẫn là ăn mặc đơn giản áo sơ mi trắng và quần jean.

Nhưng dù sao thương hiệu nổi tiếng vẫn là có chút khác quần áo tầm thường, cho dù là sơ mi trắng cũng không ngoại lệ, Ôn Tố mặc lên người cũng cảm thấy thời thượng hơn.

Đứng trước gương soi, Ôn Tố còn đang thưởng thức bản thân đã bị Cảnh tỷ liên tiếp gọi đến.

Còn tưởng là bên kia có việc gì quan trọng cần tìm mình, không nghĩ tới vừa mở miệng câu đầu tiên lại là: "Sao hôm nay em dậy sớm vậy?"

"..."

Ôn Tố trầm mặc một giây, hỏi: "Có việc gì?"

"A--aaa, em không phải muốn mua "Người yêu ngọt ngào" sao, bây giờ bên công ty đang chuẩn bị tuyển diễn viên." Cảnh tỷ lập tức khôi phục trạng thái làm việc, nhưng vẫn cảm thấy Ôn Tố dậy sớm như vậy thật quái lạ, trước kia chị ta phải gọi liên tục hai ba cuộc điện thoại mới có thể đánh thức Ôn Tố, vậy mà hôm nay điện thoại mới đổ hai hồi chuông đã được kết nối, chuyện này quả là khác thường.

Nghe được cái tên này, Ôn Tố mới chợt nhớ ra.

"Người yêu ngọt ngào" là tác phẩm tiêu biểu của mangaka Phong Thỏ Tử, đây chính là một bộ manga bách hợp, nguyên chủ mua bản quyền cả bản truyền hình lẫn điện ảnh, vốn là muốn mời Thẩm Mạn Huy làm nữ chính số hai, nhưng lại bị từ chối.

Mặc dù Thẩm Mạn Huy thích phụ nữ, nhưng xưa nay cô ta không diễn phim bách hợp, dù sao phim giả tình thật trong cái giới này cũng không hiếm thấy.

Bị Thẩm Mạn Huy từ chối, nguyên chủ đương nhiên cũng không muốn diễn, cái phim này cũng bị cô ta ném ra khỏi đầu.

Ôn Tố chỉ mất hai giây đã nói: "Chuyện này tùy Lý Thiên Hằng xử lý."

Lý Thiên Hằng là chủ nhiệm sản xuất công ty điện ảnh do nguyên chủ thành lập, ý của Ôn Tố chính là, vấn đề này cứ tùy công ty phụ trách, cô không quan tâm, xem như là lấy danh nghĩa của công ty mua bản quyền phim.

Cảnh tỷ sững sờ, "Em không diễn sao?"

Mặc dù Ôn Tố sắp tham gia "Vân Lăng kỷ sự", nhưng bộ phim này là do cô chỉ đích danh muốn quay, bây giờ lại không muốn diễn nữa?

Ôn Tố giờ mới hiểu ý tứ của Cảnh tỷ, chị ta là muốn hỏi cô có muốn cùng diễn viên nữ nào hợp tác không. Liền nói: "Tôi không diễn phim bách hợp, các người tự mình quyết định đi."

Cảnh tỷ ở đầu dây bên kia đã muốn trợn tròn mắt, vừa định hỏi tại sao, đột nhiên nhớ lại trước đó cô mời Thẩm Mạn Huy làm nữ chính số hai lại bị người ta từ chối, giờ lại không ngần ngại tự hạ mình đi diễn vai phụ An Ninh quận chúa trong "Vân Lăng kỷ sự", mà đây cũng là phim do Thẩm Mạn Huy thủ vai chính.

Cảm giác hình như mình vừa nhìn được chân tướng, Cảnh tỷ nghiêm túc hỏi, "-- Chị hỏi em một vấn đề, em phải nghiêm túc trả lời, điều này rất quan trọng."

Thuận tay chọn lấy một cái đồng hồ đeo vào tay, Ôn Tố lời ít ý nhiều: "Nói đi."

"... Em muốn theo đuổi Thẩm Mạn Huy phải không?"

Ngữ khí Cảnh tỷ có chút nặng nề, chị ta hy vọng là chính mình cả nghĩ quá nhiều, thanh danh Ôn Tố hiện tại đã rất kém rồi, mọi người đều biết cô kết hôn với Sở Tĩnh Xu, nhất là ba tháng trước, chủ tịch của Phất Nguyệt qua đời, việc con gái lớn Sở Tĩnh Xu tiếp nhận chức vị chủ tịch được công khai rộng rãi, ngay cả chuyện bọn họ kết hôn cũng bị dân mạng lật ra.

Sở Tĩnh Xu mang vẻ đẹp trời sinh lại ưu nhã tài trí, nhân cách tốt đẹp cùng tính tình bình dị gần gũi của cô đã sớm gây ấn tượng, rất được cư dân mạng yêu thích, chỉ thiếu việc tặng cho cô cái vương miện nữ thần quốc dân mà thôi, nếu như muốn tìm ra một điểm xấu trên người cô, thì đó chính là vợ của cô, Ôn Tố.

Sở gia hiện tại đang gặp biến cố, sự nghiệp gia tộc lúc này cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu như Ôn Tố lại đi theo đuổi Thẩm Mạn Huy, đây chắc chắc là điểm đen trí mạng, nói không chừng còn lôi luôn cả Thẩm Mạn Huy xuống nước.

Ôn Tố nghe nói như vậy cũng không hoảng, chưa nói đến việc cô không có một chút hứng thú nào với cây đậu cô-ve kia, mà kế hoạch theo đuổi của nguyên chủ còn chưa kịp tiến hành, về tình về lý cô đều sẽ không làm.

Ôn Tố dứt khoát nói: "Không phải."

Không hiểu sao lại có cảm giác hôm nay Ôn Tố rất dễ nói chuyện, Cảnh tỷ không nhịn được hỏi:"Vậy tại sao em lại đi thử vai An Ninh quận chúa?", rõ ràng đây chỉ là một vai phụ, rõ ràng kỹ thuật của cô nát đến như vậy.

Ôn Tố bình tĩnh nói:"Để chứng minh tôi có kỹ thuật biểu diễn."

Cảnh tỷ:"..."

Giọng điệu còn như thể đây là chuyện đương nhiên.

Tuy rằng biểu hiện hôm qua của Ôn Tố đã vượt khỏi dự kiến của mọi người, thế nhưng cô nói ra như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?

Không để ý đến sự im lặng của người đối diện, Ôn Tố nói:"Không có gì nữa thì tôi cúp máy."

"--ài, chờ một chút!" Cảnh tỷ vội ngăn chản, "Còn một việc nữa, tổ tiết mục của "Minh tinh là bạn tốt của tôi" liên hệ, muốn mời em làm khách mời số thứ hai, em có muốn đi không?"

Cái chương trình này chính là loại chương trình tạp kỹ không đứng đắn, Ôn Tố nhíu mày, trực tiếp từ chối: "Không đi."

Cô chỉ đơn giản là muốn làm một diễn viên, nghệ sĩ đa năng gì gì đó, ai muốn làm thì cứ nhường cơ hội cho người đó.

"Em không đi thật sao? Đây chính là chương trình tạp kỹ nóng nhất năm nay đó, rất nhiều người đều muốn làm khách mời." Cảnh tỷ khuyên nhủ theo thói quen.

"Không đi." Ôn Tố đè lên thái dương, cô hiện tại đã có đầy đủ danh tiếng, không cần phải tham gia cái chương trình tạp kỹ này.

Nghe ra được cô không hứng thú, Cảnh tỷ không thể làm gì khác hơn liền nói: "Vậy được, trong lúc chờ kịch bản gửi đến, em cứ ở nhà mấy ngày suy nghĩ nhân vật đi, cố gắng đừng bước ra khỏi cửa, muốn ra ngoài cứ gọi Tiểu Thịnh."

Lời này cũng nhắc nhở Ôn Tố, sau khi cúp điện thoại, cô trở lại bàn trang điểm ở phòng ngủ trang điểm.

Bây giờ cô là một ngôi sao nổi tiếng, muốn ra ngoài một mình vẫn là nên cẩn thận một chút, lỡ như bị người vây xung quanh thì không ổn rồi. Vây quanh ký tên chụp hình còn được, cô chỉ sợ người ta vây quanh mắng chửi mình.

Cải trang xong đang định ra ngoài, Ôn Tố lại nhận được điện thoại của cha cô, nói là mới vừa học được cách làm món điểm tâm ngọt, muốn cô qua đó nếm thử.

Cha Trầm rất thích nghiên cứu mỹ thực, điểm tâm linh tinh gì đó, nguyên chủ mặc dù không thích ăn đồ ngọt, nhưng nếu bị gọi như vậy cũng sẽ đi, dù sao cũng là một trong những sở thích ít ỏi của cha mình.

Ôn Tố đương nhiên cũng không từ chối, hơn nữa cô đối với điểm tâm ngọt cũng có chút hứng thú.

Nhưng mà đến khi cô tới chung cư của cha mẹ, vừa mới ăn được một miếng bánh ngọt liền bị cha Trầm đưa cho một cái túi nặng trên tay.

Ôn Tố còn đang nghi ngờ muốn hỏi đây là đang định làm gì, liền thấy cha Trầm cười híp mắt nói:"Tĩnh Xu mấy ngày nay bận rộn công việc chắc là rất mệt mỏi, cha nhớ con bé rất thích ăn mấy món đồ ngọt, vừa hay cho nó bổ sung thêm chút đường."

"Đứa nhỏ kia chỉ sợ bận đến nỗi quên ăn cơm, dù sao con cũng không có việc gì làm, đi đưa cơm cho Tĩnh Xu đi, cha cũng có bỏ phần của con vào rồi."

Ôn Tố: ???

Không phải mấy người nói kêu tôi đến đây ăn điểm tâm sao, thì ra ăn điểm tâm gì đó chỉ là giả, muốn tôi đưa cơm cho Sở Tĩnh Xu mới là thật!