Chương 42

Sau khi về đến nhà, Ôn Tố tắm rửa xong liền cùng Sở Tĩnh Xu làm ổ trên ghế sofa đơn.

"Ninh Ngọc Kha kia rốt cuộc là ai?" Sở Tĩnh Xu nghi hoặc hỏi.

Cô hỏi qua Lâm Tư Nhã, nhưng Lâm Tư Nhã chỉ nói người kia là con gái của đối tác của mẹ mình, vị đối tác kia tên là Ninh Tử Huệ, nhưng Sở gia vốn không có họ hàng nào họ Ninh.

Sở Tĩnh Xu thừa hưởng tướng mạo của mẹ cô, nhưng mẹ cô là con gái một trong nhà, cũng chưa từng nghe nói mẹ còn chị em gì cả.

Đem Sữa đang lượn vòng bên chân đặt lên đùi, Ôn Tố tựa vào trong l*иg ngực ấp áp hương thơm của Sở Tĩnh Xu nói: "Em cũng không rõ, cô ta nói sẽ trở về hỏi bà ngoại mình, nếu phát hiện gì sẽ liên hệ với em."

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, Sở Tĩnh Xu vẫn còn cảm thấy thật kỳ diệu, cô chưa từng nghĩ trên đời này có thể có người giống mình như vậy. Sở Tĩnh Xu liền nói chuyện Lâm Tư Nhã quen biết Ninh Ngọc Kha cho Ôn Tố nghe.

Điều này thật sự khiến cho Ôn Tố kinh ngạc, cô thậm chí cảm thấy, có lẽ Ninh Ngọc Kha có vai trò quan trọng trong nguyên tác.

Nói thật, Ôn Tố đã không còn nhớ rõ nội dung bản tiểu thuyết kia, cô còn có cuộc sống của chính mình, công việc của chính mình, thật sự không rảnh đi nhớ kỹ một quyển tiểu thuyết. Nếu luôn nhắc lại như vậy, có thể sẽ gợi được chút cảm giác gì đó.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Sở Tĩnh Xu mở miệng hỏi.

Ôn Tố lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang thò vào trong áo choàng tắm của mình, ý vị thâm trường nhìn Sở Tĩnh Xu một cái, người kia bình thản ung dung nói: "Sao lại không nói lời nào?"

Vừa kéo bàn tay không an phận kia ra, Ôn Tố nói: "Hẳn là do thế giới này thật sự rất nhỏ.", không đợi Sở Tĩnh Xu xoay người đè mình trên sofa, cô liền đứng dậy mở vali của mình ra.

Nhìn thấy Ôn Tố muốn mở vali, Sở Tĩnh Xu có chút thích thú nói: "Em mang quà về cho chị?"

"Ừ." Ôn Tố nói xong, từ trong vali lấy ra một cái hộp màu xanh nhạt, ở trên còn có hình vẽ các loại kẹo đáng yêu, cùng với một logo lạ mắt.

Ánh mắt Sở Tĩnh Xu có chút vi diệu, cô cảm thấy bao bì đóng gói của chiếc hộp này giống như là để tặng cho Đồng Đồng. Trong chớp mắt, cô nhớ tới bức ảnh Ôn Tố bị chụp ngày hôm qua, thốt lên: "Là kẹo sao? Em thật sự mua cho chị sao? Không phải cho Đồng Đồng à?"

Ôm chiếc hộp ngồi cạnh Sở Tĩnh Xu một lần nữa, Ôn Tố mở hộp ra, bên trong chia làm 12 ô vuông, trong từng ô vuông đều có một cái hộp nhỏ, cô thuận tay cầm lấy một hộp có hình quả dâu, nói: "Đương nhiên là cho chị, em mua cho Đồng Đồng nhiều kẹo như vậy làm gì."

Sở Tĩnh Xu cũng muốn nói thế em mua cho chị nhiều kẹo như vậy làm gì, chợt nghe Ôn Tố nói: "Chị không thích ăn kẹo sao?"

Ôn Tố lấy ra một viên kẹo, được làm thành hình dáng quả dâu trong suốt đáng yêu, không giống kẹo mà giống một tác phẩm nghệ thuật hơn.

Sở Tĩnh Xu nghĩ Ôn Tố sẽ đút cho mình, không ngờ Ôn Tố trực tiếp ném vào trong miệng chính mình, cô tức giận lấy ra một viên kẹo cà phê, đang muốn mở ra nếm thử, cằm đột nhiên bị nâng lên, hai phiến môi ấm áp mềm mại dán lên môi cô.

Một viên kẹo nho nhỏ bị đầu lưỡi mềm mại đẩy mạnh vào trong khoang miệng của cô, nụ hôn tràn ngập hương vị dâu tây.

"Hương vị thế nào?" Ôn Tố liếʍ liếʍ khóe miệng, trong đôi mắt cất giấu một tia đen tối.

"Cũng không tệ lắm." Sở Tĩnh Xu tới gần hôn lên môi Ôn Tố.

Ôn Tố ra vẻ thất vọng rũ mắt, "Xem ra chị thích món quà này lắm, không bằng đem cho Đồng Đồng và em họ thôi."

"Nằm mơ!" Sở Tĩnh Xu đoạt lấy hộp kẹo, hừ nhẹ nói: "Đây là của em tặng, cho dù chị không ăn cũng sẽ không đem cho người khác."

Ôn Tố giật mình gật đầu, "Đúng vậy."

Sở Tĩnh Xu dạt dào hứng thú mở cả mười hai chiếc hộp nhỏ ra, nhìn đến những viên kẹo hương vị đặc biệt này, vẻ mặt đều tràn ngập tò mò, nghiêng đầu nhìn Ôn Tố hỏi: "Sao em lại tặng kẹo cho chị?"

Sờ sờ đầu Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố ôn tồn nói: "Lần đó chị uống rượu, ầm ĩ đòi ăn kẹo."

Vừa dứt lời, Ôn Tố không bất ngờ nhìn động tác Sở Tĩnh Xu cứng đờ, vành tai trắng nõn khuất sau sợi tóc tức thì đỏ như máu.

"Phải không?" Nụ cười Sở Tĩnh Xu có chút cứng ngắc, rốt cuộc ngày đó cô đã làm chuyện mất mặt gì vậy.

Đè nén ý cười, Ôn Tố bình tĩnh thong dong nói: "Ừ, thích ăn kẹo cũng không phải chuyện gì xấu hổ, rất đáng yêu."

Sở Tĩnh Xu giống như là bị mất đi khí lực toàn thân, than thở: "Chị mới không xấu hổ" gì gì đó.

Giống như là cam chịu, Sở Tĩnh Xu mở hết 12 cái hộp, hỏi: "Chỉ có mấy hương vị này thôi sao? Em có mua cho Đồng Đồng và em họ không?"

"Mua cho các em ấy mỗi người bốn loại, không khác lắm so với chị." Ôn Tố đáp lời.

"Ở đâu, cho chị xem." Sở Tĩnh Xu tròn mắt nhìn.

Ôn Tố nhịn không được cười khẽ, Sở Tĩnh Xu biểu tình giống như bị xúc phạm, Ôn Tố bổ sung nói: "Em mua cho các em ấy đều là vị của trẻ em, ngoại trừ vị coca, mấy vị khác chị đều có."

Sở Tĩnh Xu cũng không có yêu thích gì đối với vị coca, nghe được bốn chữ "vị của trẻ em", ánh mắt đều sáng lên, "Vậy vị của người lớn thì sao?"

"Nhiều lắm, em không nhớ rõ." Ôn Tố nhéo nhéo vành tai Sở Tĩnh Xu, còn có chút hồng, thoạt nhìn vô cùng mê người.

"Lần sau chị với em cùng đi." Sở Tĩnh Xu lắc lắc trong tay viên kẹo vị cà phê, nóng lòng muốn nếm thử vị này có giống với hương vị cà phê đen hay không.

Ôn Tố lấy hộp kẹo trong tay cô ra, không đợi Sở Tĩnh Xu thắc mắc nhìn mình, liền cúi người hôn lên đôi môi Sở Tĩnh Xu, mơ hồ không rõ nói: "So với chuyện này, chẳng lẽ chị không muốn em sao?"

___________________________________________

Lễ trao giải truyền hình Thiên Hoa là một trong ba lễ trao giải lớn của cả nước, mỗi lần tổ chức đều là một sự kiện lớn trong ngành.

Lần này "Vân Lăng kỷ sự" được đề cử bảy giải thưởng, trong đó bao gồm phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất,...

Lễ phục lần này Camille đưa đến cũng là tây trang, Cảnh tỷ nhìn thấy lễ phục mới cười nói: "Trang phục lần trước em mặc được đánh giá rất tốt, nhà thiết kế đó đã đích thân thiết kế bộ trang phục này cho em."

Bản thân Ôn Tố cao một mét bảy mươi, eo nhỏ chân dài có thể dễ dàng mặc các loại quần tây, càng để lộ đôi chân vừa thẳng vừa dài.

Sau khi chăm chút tạo hình, Ôn Tố đi ô tô đến lễ trao giải trước, lần này cô và đoàn phim "Vân Lăng kỷ sự" cùng nhau đi thảm đỏ.

Lúc Ôn Tố đến hậu trường, Triệu Hòa An, Thẩm Mạn Huy, Trần Mẫn Kỳ và Quách Phùng Thuần đều đã đến rồi.

Lần này Thẩm Mạn Huy mặc lễ phục màu xanh bạc hà, càng tôn lên khí chất thanh nhã tú lệ của cô ta, so với lễ phục màu đỏ lần trước càng thêm mê người.

Gặp lại Ôn Tố, đạo diễn Tô Kiều rất là cao hứng, lúc trước ông ta đã cảm thấy được nếu Ôn Tố tiếp tục làm diễn viên phim thần tượng sẽ có chút mai một, hơn nữa hiện giờ phần lớn phim truyền hình đều làm rất cẩu thả, cứ như là quay để rửa tiền. Về phần danh tiếng của Ôn Tố, sau khi "Vân Lăng" phát sóng người xem sẽ biết Ôn Tố tiến bộ nhiều bao nhiêu.

Tô Kiều hỏi: "Cô cảm thấy có thể giành được giải thưởng lần này hay không?"

Ôn Tố mỉm cười nói: "Đương nhiên tôi cảm thấy có thể."

Mấy vị diễn viên đang chụp ảnh cùng nhau, dù là Trần Mẫn Kỳ vốn bất hòa với Thẩm Mạn Huy đều mỉm cười cùng nhau chụp ảnh, Ôn Tố và Tô Kiều nói chuyện xong đã bị bọn họ lôi kéo vào.

Triệu Hòa An trêu đùa nói, fan của mình nhìn thấy Ôn Tố chắc sẽ bỏ hắn mất.

Ngược lại là Thẩm Mạn Huy, không biết có phải Ôn Tố cảm giác sai hay không, cô cảm thấy ánh mắt Thẩm Mạn Huy luôn như vô tình cố ý dừng trên người mình, nhưng lúc cô nhìn lại Thẩm Mạn Huy, chỉ thấy người kia vẫn đang tươi cười rạng rỡ nói chuyện phiếm với người khác, thấy cô nhìn mình, còn thân thiết hỏi một câu "Làm sao vậy".

Ôn Tố không tìm được nguyên nhân liền dứt khoát bỏ qua cảm giác này.

Lễ trao giải truyền hình Thiên Hòa cũng được phát trực tiếp, thời gian vừa đến, trang web hợp tác liền mở ra kênh phát trực tiếp, các nhóm fan đều ồ ạt tiến vào ----

"Di Sinh cố lên! Tranh thủ lấy được Thị hậu!"

"Đến xem Triệu ca của tôi, hướng về Thị đế!"

"Cho tôi xem chiến bào của Tố Tố, để tôi liếʍ liếʍ"

"Hahaha, đầu tiên!"

"Chào hàng hạt dưa bắp rang coca"

"A là "Bạn gái"!"

Đoàn phim "Vân Lăng kỷ sự" được sắp xếp thứ tự lên sân khấu là thứ tư, đạo diễn Tô Kiều dẫn đầu đưa mọi người lên thảm đỏ.

Lần này dàn diễn viên chính đều đi thảm đỏ, Thẩm Mạn Huy đứng ở giữa, trái phải lần lượt là Triệu Hòa An và Ôn Tố, Quách Phùng Thuần và Trần Mẫn Kỳ đứng bên cạnh Triệu Hòa An và Ôn Tố, sắp xếp như vậy khiến người xem vô cùng cảm xúc:

"Aaaa, váy này của Mạn Mạn thật thần tiên, một trái một phải giống như tiên nữ và hiệp sĩ của cô ấy"

"Tố Tố trái ôm phải ấp, hai mỹ nhân trong ngực!"

"Tuy tôi đến xem Triệu ca, nhưng ánh mắt tự động chuyển hướng, chỉ liếc sang Ôn Tố"

"Mạn Mạn đẹp quá, Mạn Mạn của tôi chính là thịnh thế mỹ nhân"

"Thẩm Mạn Huy dù là Triệu Hòa An hay Ôn Tố đều rất xứng nha!"

Sở Tĩnh Xu đang xem trực tiếp nhìn thấy bình luận "Thẩm Mạn Huy và Ôn Tố rất xứng" kia, tay cầm kẹo nắm chặt một chút, nhìn thấy màn hình là Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy trên thảm đỏ, không hài lòng nhíu mày.

Nếu cô nhớ không lầm, số lần ghép đôi Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy cũng không ít, sau khi "Vân Lăng" kết thúc, không ít fan "Kỳ Vân" đều phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường với fan "Du Vân", có người còn ship cả couple bách hợp "Vân Ninh", thậm chí còn có người ship Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy ngoài đời thật, Sở Tĩnh Xu xem xong có chút câm nín.

Nếu là người khác thì không nói, suy cho cùng thì đây cũng là sở thích riêng của fan, cũng không có gì tức giận, nhưng vấn đề ở chỗ người nọ là Thẩm Mạn Huy.

Tưởng tượng đến lúc trước Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy từng có vài lần tiếp xúc, Sở Tĩnh Xu cắn viên kẹo trong miệng kêu "rôm rốp", có lẽ cô thật sự nên khuyên Ôn Tố tương tác nhiều hơn với fan, khiến cho nhóm fan biết các cô ngoài đời so với mấy couple tà đạo kia còn ngọt ngào hơn nhiều!

Nghĩ đến mấy fan hâm mộ gào khóc đòi ăn couple "Nụ hôn đầu tiên", Sở Tĩnh Xu tươi cười ném vào miệng một viên kẹo.

Cô phải làm cho những fan hâm mộ này biết, cô mới là chính chủ.

Sau khi tiến vào hội trường, Ôn Tố lại một lần nữa ngồi giữa Thẩm Mạn Huy và Trần Mẫn Kỳ, đạo diễn Tô Kiều nhìn thấy người quen liền đi qua chào hỏi.

Thẩm Mạn Huy bên cạnh bỗng nhiên nghiêng người về phía cô, hạ giọng nói: "Tôi cũng không muốn nhiều chuyện, thật xin lỗi, cho tôi hỏi một chút người trông rất giống Sở tổng kia, người đó là ai vậy?"

Ánh mắt Ôn Tố trở nên sắc bén, cô liếc mắt nhìn Thẩm Mạn Huy một cái, người nọ trên mặt tuy rằng vẫn đang duy trì nụ cười khéo léo, nhưng ánh mắt lại lộ ra vài phần khẩn trương.

Ôn Tố quay đầu, cũng hạ thấp giọng, "Tôi không biết, chỉ là tình cờ gặp được."

Nghe được đáp án như vậy, vẻ mặt Thẩm Mạn Huy khẽ biến, không thể nói rõ là thất vọng hay lo lắng, cô ta rất nhanh đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."

Nhìn thấy Thẩm Mạn Huy hỏi như vậy, Ôn Tố cũng lờ mờ hiểu được chuyện lúc trước mình hỏi Sở Sở, có lẽ người giúp Thẩm Mạn Huy thật sự không phải Sở Sở, mà là Ninh Ngọc Kha không chừng, dù sao người nọ với quán bar quả thật là tình yêu đích thực.

Nhưng mà, chuyện này với cô cũng không quan hệ gì.

Tất cả nghệ sĩ ngôi sao đều đã vào chỗ ngồi, Lễ trao giải truyền hình Thiên Hoa cũng chính thức bắt đầu.

Các bộ phim truyền hình trong danh sách đề cử lần này, chỉ có "Vân Lăng" là cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình, có biên kịch nổi tiếng chỉnh sửa trau chuốt, trên tổng thể đã làm giảm đi không khí ngôn tình, bố cục so với nguyên tác đều tốt hơn rất nhiều, nhưng dù là thay đổi như thế nào, cũng có chút thua kém so với phim truyền hình ngành y ăn khách gần đây là "Nhân tâm".

Tuy rằng đều được đề cử phim truyền hình xuất sắc nhất, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ phim truyền hình xuất sắc nhất sẽ thuộc về "Nhân Tâm" hoặc là bộ phim về đề tài cuộc sống của những cô gái thành thị "Bạn gái", những bộ phim còn lại đều phải dựa vào khả năng.

Khách mời trao giải cũng không để mọi người chờ đợi lâu, trực tiếp xướng tên phim truyền hình xuất sắc nhất là "Nhân tâm".

Đến khi công bố giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Ôn Tố tuy ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng nội tâm không bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô tham dự Lễ trao giải nghiêm túc như vậy, đối với cô là một sự công nhận rất lớn.

Cùng được đề cử còn có năm người, sau khi biết danh sách đề cử, Ôn Tố liền mở những trích đoạn diễn xuất của bọn họ ra xem, không hề nghi ngờ, trừ một người vừa mới ra mắt, bốn nữ diễn viên còn lại đều vô cùng xuất sắc. Nếu bắt buộc phải nói ưu thế của cô, hẳn là chỉ có trong bộ phim này đồng thời diễn hai vai một nam một nữ.

Khách mời trao giải mở ra phong bì trong đó có ghi tên, "Người đạt giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất chính là ---"

Cùng lúc đó, màn hình đảo qua khuôn mặt sáu diễn viên được đề cử, thần thái không giống nhau.

Ôn Tố mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn khách mời trao giải, cho dù không lấy được giải thưởng cũng không quan trọng, bây giờ cô có sự yêu thích của mọi người, cho dù bộ này không được giải, cũng sẽ có bộ tiếp theo.

Trong khi đó Sở Tĩnh Xu trước màn hình theo bản năng ngừng thở, mở to hai mắt nhìn vị khách mời kia, chỉ hận người này sao lại nói chuyện chậm như vậy.

"--- Ôn Tố trong vai Triệu An Ninh phim "Vân Lăng kỷ sự"!"

Nghe câu này, Ôn Tố không khỏi có chút hoảng hốt, trên mặt bất giác có vài phần ý cười.

Cô giành được giải!

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt Ôn Tố đứng dậy đi lên sân khấu nhận giải, nhận lấy chiếc cúp nặng trịch từ tay khách mời.

"Chúc mừng cô!" khách mời chúc mừng cô, đưa microphone cho cô.

Cầm cúp trong tay, nhìn micro trước mặt, Ôn Tố cũng không biết nên nói gì, trên mặt là ý cười không nhịn được, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt.

Cảnh tỷ đã sớm chuẩn bị diễn văn khi nhận giải, nhưng thật sự khi đứng trên sân khấu này, Ôn Tố đã không nhớ nổi diễn văn viết cái gì, cô nghĩ nghĩ, nói: "Thật vui mừng khi có thể đạt được giải thưởng này, cảm ơn mọi người đã công nhận tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

Nói xong, Ôn Tố cúi đầu về phía dưới khán đài, liền cầm cúp đi xuống, trở lại vị trí của mình.

Bình luận ồ ạt:

"Diễn văn nhận giải của Ôn Tố sao ngắn vậy, đứng trên đó có một chốc, tôi còn chưa xem đủ"

"Hahaha hahaha, Tố Tố thật cá tính, mặc kệ gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh"

"Trang phục lần này của Ôn Tố cũng thật soái! Toàn thân siêu đẹp aaa, nam tử đẹp mắt nhất khán đài!"

"Chúc mừng Tố Tố lấy được giải Thiên Hoa! Đọc diễn văn dài thêm một chút thì tốt rồi 23333"

Cầm cúp trở về chỗ ngồi, hôm nay Ôn Tố đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Mà "Vân Lăng" ngoại trừ Ôn Tố giành được giải nữ phụ xuất sắc, toàn bộ những giải còn loại đều thất bại.

Sau khi lễ trao giải Thiên Hoa kết thúc, Ôn Tố đem cúp mang về nhà đặt trong thư phòng, tủ kính trong thư phòng cuối cùng cũng có chút màu sắc tươi sáng.

Cả Sở Tĩnh Xu và Sở Tĩnh Đồng đều đến xem chiếc cúp này, đây không chỉ là giải thưởng đầu tiên mà Ôn Tố giành được, mà còn là một chiếc cúp có hàm lượng vàng cao nhất.

Nhìn thấy chiếc cúp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tĩnh Đồng tràn đầy hưng phấn, "Em rửa tay rồi, có thể sờ chiếc cúp này không?"

Ôn Tố: ......

Muốn sờ thì sờ, lại còn phải đi rửa tay.

Sau khi được Ôn Tố cho phép, Sở Tĩnh Đồng thật cẩn thận cầm chiếc cúp, nhìn thấy trên đế cúp có khắc hai chữ "Ôn Tố", ngạc nhiên nói: "Cảm giác thật sự rất tốt nha."

Sở Tĩnh Đồng khẽ ngẩng đầu, nghiêm trang nói: "Nghe nói cúp của giải Hải Đường là vàng ròng, em cũng muốn sờ cái cúp đó."

Ôn Tố nghe được lời này cười cười, giơ tay xoa đầu Sở Tĩnh Đồng, nói: "Chị sẽ cố gắng."

Sở Tĩnh Xu nhân cơ hội chụp ảnh các cô, đăng lên Weibo:

Phất Nguyệt - Sở Tĩnh Xu: em gái rửa tay muốn sờ cúp/đáng yêu [hình ảnh]

Fan hâm mộ đột nhiên nhìn thấy Weibo này đều kích động không thôi, đây là Sở Tĩnh Xu chủ động đăng một Weibo đời thường, nội dung Weibo còn có em gái, tuy rằng trong ảnh em gái không có nhìn vào ống kính, chỉ có một sườn mặt không rõ, nhưng nhìn thấy Ôn Tố sờ đầu em gái, trên gương mặt xinh đẹp là ý cười thản nhiên, fan Tố sắp chết ngất ---

"Em cũng muốn sờ, tay đã rửa sạch thơm tho rồi!"

"Aaa, Tố Tố cưng em gái quá, cầu xoa đầu"

"Trong tủ kính sẽ có thật nhiều cúp nha, Tố Tố cố lên!!! Ra sức sang năm giành giải Thị hậu!"

"Cúp của Thiên Hoa là một trong những chiếc cúp đẹp nhất, Tố Tố cố gắng sang năm giành giải Hải Đường, fan Tố mãi mãi ủng hộ chị!"

Nhìn thấy bình luận của fan, Sở Tĩnh Xu càng khẳng định suy nghĩ của mình, cô nhất định phải khiến cho Ôn Tố đồng ý, nhóm fan nếu ăn đủ đường của các cô, đương nhiên sẽ không đi ăn đường ở những nơi khác nữa!

____________________________________________

Tắm rửa xong, Ôn Tố ngồi trên giường nói chuyện với Cảnh tỷ, Sở Tĩnh Xu bên cạnh tựa lưng vào gối, ngón tay vân vê sợi tóc của cô, chậm rãi quấn quanh đầu ngón tay.

Công việc nửa đầu năm đã kết thúc, "Hồ sơ tội phạm" do Phồn Duyệt sản xuất cũng sắp tiến hành quay chụp, Cảnh tỷ gọi điện thoại cũng là vì chuyện tuyển diễn viên cho "Hồ sơ tội phạm".

Nhìn Sở Tĩnh Xu mắt cười vui vẻ, Ôn Tố mỉm cười, nói tạm biệt với Cảnh tỷ rồi cúp điện thoại.

"Sao rồi, sắp phải đi quay phim sao?" Sở Tĩnh Xu nhéo nhéo đầu ngón tay Ôn Tố, đột nhiên nhớ tới năm ấy khi Ôn Tố vừa mới tiến vào giới giải trí, hầu như cả năm đều không ở nhà, vội vàng quảng bá rồi lại vội vàng quay chụp, lúc ấy cô cũng không thấy có gì, bây giờ đã có chút luyến tiếc. Rõ ràng hiện giờ công việc của Ôn Tố đã giảm đi rất nhiều, ngoại trừ quay phim và những công việc liên quan đến phát ngôn quảng bá thì cũng không còn gì khác.

Ôn Tố thay đổi tư thế thoải mái hơn, ngáp nhẹ một cái, nói: "Ừ, bây giờ đang tuyển diễn viên, không bao lâu nữa sẽ vào đoàn quay chụp."

Sở Tĩnh Xu tiến đến đầu vai của cô, "Vậy chẳng phải là mấy tháng mới trở về sao?", nếu Ôn Tố quay nhiều phim hơn một chút, nói không chừng cả năm cũng không thể gặp Ôn Tố.

Ôn Tố đang muốn nói thời gian cũng không chính xác lắm, liền nhìn thấy Sở Tĩnh Xu đột nhiên chống người ngồi dậy, ánh mắt sáng rực nhìn cô, "Chúng ta đã 28 rồi."

"?"

Ôn Tố chờ cô nói câu tiếp theo.

Sở Tĩnh Xu nâng cánh tay đang rảnh rỗi, giơ tay lên nói: "Đến khi em diễn xong, qua một khoảng thời gian, chúng ta đã 29."

Mơ hồ ý thức được Sở Tĩnh Xu đang muốn nói gì, nhưng Ôn Tố vẫn kiên nhẫn chờ cô nói xong.

Sở Tĩnh Xu rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, nói: "Em nghĩ đi, mang thai mười tháng, nếu chúng ta không chuẩn bị, tuổi càng lớn, độ nguy hiểm lúc sinh sản lại càng cao."

Đề tài này khiến cho đôi mi thanh tú của Ôn Tố nhướng lên, "Chị muốn có con sao?"

Sở Tĩnh Xu hỏi lại: "Em không muốn sao?"

Ôn Tố cũng không quá lo lắng chuyện này, cô lắc đầu, nói: "Em chưa nghĩ tới chuyện này."

"Vậy bây giờ nghĩ đi." Sở Tĩnh Xu cúi người hôn lên môi cô, cảm thấy thỏa mãn nằm bên cạnh Ôn Tố.

Những gì Sở Sở nói quả thật là một vấn đề, các cô bây giờ đều đã 28, sắp bước qua 30 tuổi, nếu tính toán có con, vậy phải mau chóng chuẩn bị.

Đợi một lúc cũng không nghe Ôn Tố nói chuyện, Sở Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn cô, liền nhìn thấy Ôn Tố mơ màng nhìn lên trần nhà, Sở Tĩnh Xu trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Em không muốn cũng được, đều có thể", chỉ là ngữ khí có ít nhiều tiếc nuối.

Ôn Tố xoay người ôm cô, trong đôi mắt màu đen một mảnh ấm áp, "Chị muốn sao?"

Sở Tĩnh Xu chần chừ một lát, vùi mình vào trong lòng Ôn Tố, thanh âm có chút mơ hồ không rõ, "Chị không biết, nhưng nếu con bé lớn lên giống em, chị sẽ vô cùng chờ mong."

Tim Ôn Tố thiếu chút nữa tan chảy, cô không khỏi cúi đầu hôn lên trán Sở Tĩnh Xu, thấp giọng nói: "Em lại càng hy vọng nó có thể giống chị."

Này quả thật chính là cuộc trò chuyện điển hình của những người mẹ ngốc nghếch, Sở Tĩnh Xu nhịn không được cười thành tiếng.

"Vậy, không bằng chúng ta chuẩn bị một chút?" Sở Tĩnh Xu đôi mắt lấp lánh nhìn Ôn Tố.

Các cô đều là người bận rộn, Sở Tĩnh Xu sắp chuẩn bị mở rộng công ty, phát hành cổ phiếu ra thị trường, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt. Sự nghiệp của Ôn Tố cũng vừa mới khởi sắc, nếu bây giờ mang thai, hai người đều cần một khoảng thời gian để xử lý công việc của mình.

"Đợi đến cuối năm đi." Sở Tĩnh Xu mở miệng nói: "Trước tiên chị hoàn thành công việc đã, chuyện còn lại có thể giao cho những người khác, đến lúc đó có thể an tâm mang thai."

Ôn Tố còn chưa trả lời, lại nghe Sở Tĩnh Xu nói: "Chờ khi chị mang thai, em cũng xin nghỉ, lúc ấy ở nhà lo cho chị."

Ôn Tố kinh ngạc nhìn cô, Sở Tĩnh Xu nguy hiểm nheo mắt lại, "Thế nào? Em muốn để cho chị một mình ở nhà dưỡng thai?"

Ôn Tố vội vàng hôn cô mấy cái, "Chỉ

là chị ---"

"Em là diễn viên, sự nghiệp vừa khởi sắc, nếu để mất vóc dáng chị sẽ luyến tiếc." Sở Tĩnh Xu hừ nhẹ, đến gần hôn lên khóe môi Ôn Tố, nói: "Nếu fan của em nhìn thấy dáng vẻ mang thai của em, chắc sẽ bị dọa hỏng mất."

Này là cái lý do gì vậy?

Ôn Tố đang muốn nói chuyện, Sở Tĩnh Xu ở trong lòng cô cọ cọ hai cái, "Được rồi, cứ quyết định như vậy, đến lúc đó em phải nghe lời chị."

"Em ......"

Cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố đành phải sửa miệng nói: "Em bây giờ chẳng phải cũng nghe lời chị sao?"

"Phải không?" ánh mắt Sở Tĩnh Xu sáng lên, ngửa đầu nhìn cô, nói: "Nếu nghe chị, vậy em đồng ý đề nghị của Cảnh tỷ đi."

Lời này khiến Ôn Tố có chút khó hiểu, cô nghi hoặc nói: "Đề nghị gì?"

Sở Tĩnh Xu nhướng mày nhìn cô, "Chính là tương tác nhiều hơn với fan, phát trực tiếp một lần!"

Ôn Tố thật không ngờ cô sẽ nhắc tới chuyện này, thật ra cô cũng không còn nhớ rõ chuyện này. Có chút dở khóc dở cười, "Sao lại đột nhiên nói tới chuyện này?"

Sở Tĩnh Xu chua chua nói: "Hôm mọi người đi thảm đỏ, có không ít bình luận nói em với Thẩm Mạn Huy kia thoạt nhìn rất xứng đôi."

"Bình dấm nhỏ lại đổ rồi." Ôn Tố gãi nhẹ mũi Sở Tĩnh Xu, lại nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chị biết rõ em với cô ta cũng không có chuyện gì."

Sở Tĩnh Xu cầm lấy tay cô cắn một cái, "Chị biết, nhưng mà những người khác không biết."

"Em có nghe lời chị hay không?" Sở Tĩnh Xu trừng mắt liếc nhìn cô một cái.

Ôn Tố vội ôm cô vào lòng, "Đương nhiên nghe lời chị."

"Quyết định vậy đi!" Sở Tĩnh Xu hài lòng gật đầu.

Ôn Tố nhịn không được siết chặt cánh tay, Sở Sở đều nguyện ý vì cô mang thai sinh con, cô còn có gì không thể cho Sở Sở được?