Chương 3

Lúc Ôn Tố quay trở về biệt thự đã là sáu giờ rưỡi chiều.

Vừa vào phòng khách đã nghe thấy Sở Tĩnh Xu đang cùng Sở Tĩnh Đồng nói gì đó, nghe tiếng động ở cửa, Sở Tĩnh Xu quay đầu nhìn về phía cô, "Em về rồi."

Ôn Tố vuốt tóc, đổi giày đi lên lầu, đầu cũng không quay lại nói: "Chờ tôi một lát, tôi đi tắm trước."

Nhìn cô lên lầu, Sở Tĩnh Xu cười cười, "Ừ, vậy chị báo cho mẹ một tiếng."

Đến khi cô nói xong, đã không nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Tố nữa.

Sở Tĩnh Xu rũ mắt, trong lúc quay đầu vô tình nhìn thoáng qua Sở Tĩnh Đồng đang cùng với người nào đó trợn trắng mắt. Cô đưa tay gõ đầu em gái, "Làm gì vậy, bộ dạng thật xấu."

Sở Tĩnh Đồng ủy khuất xụ mặt, kéo tay cô phàn nàn: "Chị ta thật là đáng ghét, làm gì có ai chưa nghe người khác nói xong liền chạy mất."

"Em còn nói, buổi sáng còn chưa chào hỏi Ôn Tố, vừa rồi cũng thế." Sở Tĩnh Xu trừng cô bé một chút, "Em quá tùy hứng."

Sở Tĩnh Đồng nhỏ giọng lầm bầm: "Dù sao em cũng không thích chị ta."

Sở Tĩnh Xu chỉ chỉ trán của cô bé vừa cảnh cáo, "Học tập cho giỏi, chủ nhiệm của em gọi điện thoại nói em mới đây lại trốn học, em đi làm cái gì?"

Sở Tĩnh Đồng dời mắt, mập mờ nói: "Không có gì, tâm trạng không tốt, không muốn học tập."

Nghe được lời này, Sở Tĩnh Xu cũng dịu lại, an ủi nói: "Không sao đâu, đừng sợ, có chị ở đây."

Sở Tĩnh Đồng bổ nhào vào trong ngực cô, định nói thêm liền bị Sở Tĩnh Xu bưng lấy mặt mà chuyển sang phía tập sách, "Cho nên em nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, học tập cho giỏi, mau nhìn xem đề này giải như thế nào."

Trong phòng ngủ ở lầu hai, Ôn Tố nhanh chóng gội đầu tắm rửa, cũng may tóc cô ngắn, gội tương đối nhanh.

Chờ Ôn Tố sấy tóc chuẩn bị xong cũng đã là một giờ sau đó. Cô vội vàng xuống lầu, Sở Tĩnh Xu vuốt vuốt đầu em gái, dặn dò cô bé phải nghiêm túc làm bài tập, sau đó đứng dậy cầm túi xách và chìa khóa xe cùng Ôn Tố ra ngoài.

Sở Tĩnh Xu cũng quen tính tình không thích nói chuyện của Ôn Tố, cho nên từ lúc xuống garage cho đến khi xe nổ máy, hai người cũng không trao đổi lấy một câu.

Cho đến khi xe ra khỏi khu biệt thự, chạy về phía nội thành, Sở Tĩnh Xu mới đột nhiên mở miệng nói: "Liên quan đến chuyện ly hôn, chị cũng muốn nói chuyện với em một chút.", nói xong lại thản nhiên mà quan sát biểu tình của Ôn Tố.

Ôn Tố đang nhìn ngoài cửa sổ mà ngẩn người, nghe thế run lên một giây, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh nói: "Chuyện gì."

"Công ty hiện tại có chút loạn, chị cần thời gian sắp xếp lại." Sở Tĩnh Xu cân nhắc giọng điệu và cách dùng từ, "Nếu như có thể, chị hy vọng em cho chị thêm chút thời gian."

Nếu như là nguyên chủ hẳn sẽ không cần thảo luận nữa, nhưng bây giờ người là Ôn Tố, cô hiểu rõ hoàn cảnh Sở Tĩnh Xu đang gặp phải.

Ba tháng trước tiếp nhận quyền lực từ tay cha mình, tình cảnh của Sở Tĩnh Xu càng hung hiểm, nếu như bây giờ bọn họ ly hôn, khó tránh khỏi mấy kẻ vì ngại Ôn gia mà chậm chạp chưa ra tay sẽ nhân cơ hội này mà động thủ, hiện giờ Sở Tĩnh Xu còn chưa thể hoàn toàn khống chế được công ty, nếu như cô khăng khăng ly hôn, đối với Sở Tĩnh Xu mà nói đúng là họa vô đơn chí.

Ôn Tố trầm ngâm trong chốc lát, Sở Tĩnh Xu lau vệt mồ hôi tiếp tục quan sát cô cũng thêm mấy phần hy vọng.

Em ấy không có trực tiếp từ chối, tức là việc này còn có thể giải quyết được.

Cố gắng lờ đi ánh mắt mong chờ của người bên cạnh, Ôn Tố nhìn thẳng về phía trước bình tĩnh nói "Có thể."

Sở Tĩnh Xu nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt cũng thêm mấy phần chân thành. Cô nhìn về phía trước, ngữ khí có vài phần thăm dò, "Em có người thích rồi sao?"

Trước khi ước định hai người đã thoả thuận, nếu như gặp được người mình thích, hai người sẽ ly hôn.

Ôn Tố nhíu mày, không nói gì.

Sở Tĩnh Xu thấy vậy liền nghĩ lời nói của chính mình có chút vượt quá giới hạn, một giây sau lại nghe Ôn Tố bình thản nói: "Không phải, chẳng qua là thấy tình trạng này không cần thiết phải duy trì, đối với chị và tôi mà nói đều không có chỗ tốt."

Nguyên chủ cùng Sở Tĩnh Xu kết hôn đã ba năm nhưng vẫn không nảy sinh tình cảm, điều này nói rõ hai người hoàn toàn không hợp nhau, nếu đã như vậy cũng không cần phải cưỡng cầu.

Sở Tĩnh Xu không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, "Thật ra cũng không phải là không có chỗ tốt."

Ôn Tố quay đầu nhìn cô một cái, người kia cười dài nhìn về phía trước, cánh môi hơi có chút giương lên, bờ môi trơn bóng làm cho người khác muốn nhấm nháp một chút.

Trước khi Sở Tĩnh Xu kịp nhận ra, Ôn Tố dời ánh mắt, không mở miệng nói chuyện nữa.

Cô không muốn vướng vào trong chuyện tình cảm này, vẫn là không nên vi phạm.

Nửa giờ sau, hai người đến chung cư cao cấp của vợ chồng Ôn thị.

Mở cửa cho hai người là cha của Ôn Tố, Trầm Bách Xuyên, thấy hai người tâm trạng tốt, Trầm Bách Xuyên cao hứng nghiêng người sang, "Mau vào đi, hai con chắc là đang đói lắm."

Ông xoay người hướng phía lầu hô: "Đừng làm việc nữa, tranh thủ thời gian xuống dùng cơm, hai đứa nhỏ đều đến rồi."

Không lâu sau, mẹ của Ôn Tố Ôn Như Nhàn từ trong thư phòng thần thái có chút bất đắc dĩ bước ra, "Tới đây, tôi còn có hội nghị khẩn cấp."

"Hội nghị khẩn cấp cái gì, so với cùng bọn nhỏ ăn cơm cái nào quan trọng hơn?" Trầm Bách Xuyên không đồng ý phản bác nói, "Tay bà lại sờ vào bàn phím rồi, đi rửa tay ăn cơm."

Sau hai giây không tự nhiên, Ôn Tố cũng thích ứng được phương thức đôi vợ chồng này ở chung với nhau, cùng Sở Tĩnh Xu rửa tay chuẩn bị đi ăn cơm.

Một bàn đồ ăn này là do Trầm Bách Xuyên xuống bếp làm, đều là món các cô thích ăn. Từ sau khi cha mẹ Sở Tĩnh Xu xảy ra chuyện, Trầm Bách Xuyên cứ cách mười ngày nửa tháng lại gọi hai cô đến nhà ăn cơm, Sở gia gặp chuyện không may như vậy, ông cũng không có cách nào giương mắt đứng nhìn.

Đang lúc ăn cơm, Ôn Như Nhàn nhìn về phía Ôn Tố nói: "Ta nghe Cảnh Dịch Thu nói con muốn diễn phim mới của Chiêu Dương?"

Cảnh Dịch Thu chính là người đại diện Cảnh tỷ của Ôn Tố.

"Vâng." Ôn Tố đem rau trong miệng nuốt xuống, "Sao vậy."

Ôn Như Nhàn nhíu mày, "Không phải nói vai chính đã giao cho người khác sao?", con gái bà mặc dù năng lực chuyên môn chẳng ra làm sao, nhưng cũng không thể làm vai phụ cho người khác được!

Ôn Tố mắt cũng không nhấc lên, nhớ lại cách nói chuyện của nguyên chủ, nói: "Chơi vui."

Ôn Như Nhàn ấn đường nhảy một cái, vừa muốn nói chuyện đã bị Trầm Bách Xuyên cản lại, ông hiểu rõ tính tình của vợ mình, nhíu mi một cái cũng biết bà định dạy dỗ con gái, ngăn cản nói: "Muốn chơi cứ chơi, không phải chỉ là đóng phim sao, con nó vui vẻ là được rồi."

Ôn Như Nhàn biết rõ chồng mình cưng chiều con gái bao nhiêu, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, quay đầu hỏi Sở Tĩnh Xu, "Công ty thế nào, Chúc Ngọc Khánh có náo loạn không?"

Hai nhà Ôn Sở quen biết nhau đã nhiều đời, lúc trước nếu không phải Ôn Như Nhàn và cha của Sở Tĩnh Xu đều có người mình yêu, hai nhà cũng định sẽ cho bọn họ thành đôi với nhau, cho nên tình trạng của công ty Sở gia đối với Ôn Như Nhàn là rõ như lòng bàn tay.

Sở Tĩnh Xu cười lắc đầu, "Ông ta còn đang chờ, hiện tại chỉ mới loại bỏ mấy quản lý cấp thấp, hẳn là đang dò xét thực lực của con."

Sắc mặt Ôn Như Nhàn thoáng hiện tia lạnh lùng, "Người này ánh mắt thật nông cạn, nếu không phải...", bà đột nhiên ngừng lại, đổi giọng nói: "Cuối tuần này nếu có thời gian, ta giới thiệu cho con mấy người bạn."

Sở Tĩnh Xu biết câu nói bà bỏ dở kia, nếu không phải do cha cô quản lý không tốt, làm sao dạng người này lại có thể bò lên được vị trí cao như vậy.

Nghe được câu tiếp theo, Sở Tĩnh Xu cười cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ."

Ôn Như Nhàn không để ý lắc đầu, tựa như nhớ lại chuyện gì, lại hỏi: "Đồng Đồng thế nào rồi?"

Nghe xong lời này, Thẩm Bách Xuyên cũng nói: "Đồng Đồng chắc là đã về nhà rồi, sao lại không mang con bé đến đây?"

Nghe hai người nhắc đến em gái, thần sắc Sở Tĩnh Xu có mấy phần lo lắng, thở dài nói: "Nó đang ở nhà làm bài tập, chủ nhiệm lớp vừa gọi cho con nói nó đã trốn học bốn lần, nhắc con quan tâm đến nó nhiều hơn."

"Trốn học? Đúng là nên quan tâm kỹ càng chút." Ôn Như Nhàn gật gật đầu, ánh mắt lại rơi trên người Ôn Tố, ngữ khí mấy phần nghiêm túc: "Con cũng là chị của Đồng Đồng, có thời gian chơi đùa, sao không chịu lo lắng cho Đồng Đồng?"

Trầm Bách Xuyên cũng đồng ý, "Cũng phải, Tĩnh Xu công việc bận rộn, con làm chị phải có trách nhiệm, thời gian này tương đối nhạy cảm, con nên quan tâm Đồng Đồng nhiều hơn."

Sở Tĩnh Xu vừa định nói công việc Ôn Tố cũng rất bận rộn, đã nghe cô nói: "Con biết rồi."

Trong đáy mắt Sở Tĩnh Xu thoáng kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Ôn Tố, người kia lại bình thản gắp một miếng thịt bò ăn, trên mặt không hề có vẻ mất hứng hay không kiên nhẫn gì.

Thật ra Ôn Tố cũng có chút bất đắc dĩ, lúc đọc nguyên tác chỉ nhớ cái đuôi nhỏ kia đang học lớp một, không ngờ thực tế cô nhóc đã học lớp chín rồi, khó trách nó lại không thích cô như vậy.

Dù sao cô và Sở Tĩnh Xu cũng sẽ ly hôn, bây giờ cũng không cần phải phản ứng thái quá, lỡ đâu cô không trở về được cũng sẽ không đến mức bị Thẩm Mạn Huy làm cho thân bại danh liệt.

Trầm Bách Xuyên thấy con gái mình không có từ chối liền có chút vui mừng, con gái cuối cùng cũng đã lớn rồi. Trầm Bách Xuyên nói: "Lần sau các con mang Đồng Đồng đến đây đi, chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp lại con bé."

Sở Tĩnh Xu cười cười đồng ý, khóe mắt lại nhịn không được mà liếc nhìn qua Ôn Tố, người kia vẫn chính là đang nghiêm túc mà ăn hết miếng thịt bò.

Một màn này làm cô hơi nghi hoặc một chút.

Ôn Tố chẳng phải là không thích ăn thịt sao? Trước kia đều là cha cô cưỡng ép gắp vào trong chén, cô mới miễn cưỡng mà ăn một hai miếng, vậy mà hôm nay lại chủ động gắp thịt ăn?

Ôn Tố từ đầu đến cuối không có chú ý đến ánh mắt của Sở Tĩnh Xu, uhm thịt bò hầm này mềm tan trong miệng, sườn xào chua ngọt cũng ngon, còn có cá quế chiên xù nữa, tay nghề làm bếp quả thực là quá tuyệt vời!

Trầm Bách Xuyên từ trước đến giờ luôn quan tâm đến khẩu vị của người nhà cũng phát hiện ra Ôn Tố đang ăn thịt, cô bỏ qua món ăn chay mình cực kỳ yêu thích kia, nhất làm thời ông hơi kinh ngạc, "Hôm nay con đổi khẩu vị rồi sao?"

Ôn Tố không kịp chuẩn bị tinh thần nghe nói như thế, liền cảm thấy chột dạ, miếng sườn xào chua ngọt bị rơi trên thành đĩa, cô nhanh chóng động não, làm bộ như vô tình mà gắp lại miếng thịt vừa rơi, nói: "Nhân vật này của con cần tăng cân."

Nghe lời giải thích như vậy, Trầm Bách Xuyên gật đầu, ông cười nói: "Đúng là con nên béo thêm một chút, gầy đến nỗi gió cũng thổi đi mất.", lại nói với Sở Tĩnh Xu: "Con cũng phải ăn nhiều một chút."

Vì không để bọn họ nghi ngờ, Ôn Tố đành phải ép buộc chính mình gắp mấy miếng thức ăn chay mà nguyên chủ thích nhất, mặc dù hương vị cũng không tệ, nhưng cô cứ cảm thấy mình thật giống một con dê.

Sau khi cơm nước xong, Trầm Bách Xuyên muốn giữ hai cô lại qua đêm, Ôn Tố bèn lấy lý do sáng mai còn có công việc để từ chối.

Cô không dám ở lại nơi này quá lâu, làm lộ ra sơ hở sẽ không tốt lắm.

Chờ đến khi trở lại biệt thự đã là 11 giờ 30 khuya, Ôn Tố được ăn no về đến nhà cảm thấy rất đỗi buồn ngủ, cũng không để ý đến Sở Tĩnh Xu lúc này đang muốn nói lại thôi, trực tiếp đi về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Thấy Ôn Tố đi lên phòng ngủ, Sở Tĩnh Xu như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng có cô biến mất tại hành lang lầu hai.

Hôm nay Ôn Tố ... không giống với trước kia cho lắm ?