Chương 36

"Thỏ trắng nhỏ" Sở Tĩnh Xu thoáng thấy Ôn Tố bên cạnh cười trộm, không nhịn được vươn tay nhéo tay Ôn Tố, nhưng cũng không dùng sức, cho nên giống như là đang cảnh cáo.

Ôn Tố trở tay bắt lấy tay cô, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Sở Tĩnh Xu, nhẹ nhàng giống như là lông chim chạm vào.

Những hành động mờ ám này đều bị Trầm Bách Xuyên trông thấy, ánh mắt nhìn về phía hai người càng trở nên từ ái.

Sở Tĩnh Xu vội vàng rút tay về giấu ở phía sau, trộm trừng mắt liếc Ôn Tố một cái, nhưng mà hai gò má cô ửng hồng, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, cái nhìn chằm chằm như vậy thật sự không chút nào thuyết phục, ngược lại giống như là đang làm nũng.

Ôn Tố cười khẽ ôm cô, thừa dịp Sở Tĩnh Xu muốn giãy dụa, nghiêng đầu hôn lên má Sở Tĩnh Xu một cái.

Âm thanh vang dội khiến Ôn Như Nhàn cũng phải nhìn sang, Sở Tĩnh Xu mặt đỏ lên, xấu hổ ngắt Ôn Tố mấy cái.

Ôn Tố đau đến hít khí, trong đôi mắt vẫn là ý cười.

Trầm Bách Xuyên cũng không nhắc tới, đưa quà mình và vợ đã chuẩn bị tốt cho Sở Tĩnh Xu.

Sở Tĩnh Xu nhận quà trộm thở phào, vừa thẹn vừa giận trừng mắt liếc Ôn Tố một cái, chuẩn bị đêm nay sẽ khiến cho người kia thật đẹp đẽ.

Vợ chồng Ôn thị là vì muốn tổ chức sinh nhật cho Sở Tĩnh Xu mới đến, mặc dù Sở Tĩnh Xu không muốn làm tiệc sinh nhật, nhưng bọn họ hiện giờ cũng là người lớn Sở Tĩnh Xu thân cận nhất, đương nhiên muốn tới tổ chức sinh nhật cho cô, nếu Sở Tĩnh Xu không phải vợ của con gái bọn họ, thì cũng là đứa cháu gái bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, càng đừng nói vợ chồng Sở gia đều đã qua đời, bọn họ chính là người lớn mà Sở Tĩnh Xu gần gũi nhất.

Chẳng qua là, hai người họ cũng nhìn ra được Sở Tĩnh Xu và Ôn Tố nồng tình mật ý, nếu hai người ở lại lâu quá thì ngược lại chính là quấy rầy đôi vợ chồng son.

Vì thế sau khi dùng xong cơm trưa, vợ chồng Ôn thị tri kỷ không quấy rầy nữa, chừa lại không gian cho hai người.

Vợ chồng Ôn thị vừa đi, Sở Tĩnh Xu liền thúc giục Ôn Tố đi thay quần áo, Ôn Tố bị thúc giục rất muốn cười, cố nén ý cười lên lầu chuẩn bị thay quần áo.

Nhìn Ôn Tố đi lên lầu, nghĩ muốn chờ đợi "yến tiệc" này, Sở TĨnh Xu không nhịn được khẽ ngâm nga, vươn tay mở chiếc hộp chứa bánh ngọt ra.

Đó là bánh sinh nhật do chính tay Trầm Bách Xuyên làm, ở trên mặt là một vòng dâu tây ngọt ngào. Người trầm ổn khắc chế như Sở Tĩnh Xu đối với bánh kem ngọt ngào như vậy không hề có sức chống cự, từ trước đến nay cô luôn bị hấp dẫn bởi thứ điểm tâm này, càng đừng nói hôm nay là sinh nhật của cô, cô có thể đúng lý hợp tình buông thả một phần. Nếu không phải đã ăn cơm trưa rồi, cô có thể ăn hết cả khối bánh ngọt này.

Nhón một quả dâu ném vào miệng, nước dâu ngọt ngào thấm vào khoang miệng, Sở Tĩnh Xu nhịn không được lại ăn thêm mấy quả.

Người đẹp và đồ ngọt đã chiếm trọn niềm vui của Sở Tĩnh Xu, cô cầm lấy một miếng bánh ngọt, mới vừa cắn một cái, Sở Tĩnh Xu chợt nghe tiếng động từ ngoài hoa viên, buông bánh ngọt nhìn ra ngoài, trông thấy chiếc xe quen thuộc kia, trong lòng Sở Tĩnh Xu thầm than không tốt ---

Sao Phương Oánh Như lại đến đây?

Nếu Phương Oánh Như đến lúc khác, Sở Tĩnh Xu nhất định hai tay hoan nghênh cô ấy, nhưng bây giờ cô chỉ thấy Phương Oánh Như đến không đúng lúc, mặc dù lần này Phương Oánh Như đến đây là vì muốn chúc mừng sinh nhật cô.

Dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, Sở Tĩnh Xu vẫn là tươi cười đứng dậy đi ra cửa đón Phương Oánh Như.

"Đại Sở sinh nhật vui vẻ!" Phương Oánh Như ôm quà và bánh ngọt thuận tay nhét quà vào trong lòng Sở Tĩnh Xu, vươn tay ôm cô một cái thật nồng nhiệt, nháy mắt nói: "Quà này chắc chắn cậu sẽ thích."

Sở Tĩnh Xu ước lượng món quà, là một cái hộp khá nhẹ, cụ thể là gì thì phải mở ra xem mới biết được.

"Cảm ơn." Sở Tĩnh Xu cong cong đôi mắt nói, nghiêng người qua cho Phương Oánh Như đi vào, vừa nói: "Cậu tới sao không nói trước với mình một tiếng, mình cũng sẽ chuẩn bị tốt tiệc trà chiều."

"Đây, mình tự mang trà chiều đến đây, cái này chính là Viễn ca đích thân làm." Phương Oánh Như đắc ý nhìn Sở Tĩnh Xu nháy mắt mấy cái, đem hộp bánh ngọt đặt trong ngăn tủ.

Nhìn thấy lại là một cái bánh ngọt, Sở Tĩnh Xu hơi nhíu đôi mi thanh tú, những cái này đều là gánh nặng ngọt ngào, cô sẽ không lãng phí chút nào.

Không khí ấm áp trong biệt thự làm cho Phương Oánh Như cởϊ áσ khoác thật dày, vừa nói: "Với lại, chúng ta có khi nào trở nên khách sáo như vậy đâu, hay là cậu chê mình quấy rầy các cậu?"

Sở Tĩnh Xu bị chọc mặt không đổi sắc, cười cười giúp cô ấy treo khăn quàng cổ lên, ngữ khí hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, "Cậu đã không thèm để ý như vậy, đợi lát nữa mình sẽ cho cậu một ly nước ấm."

"Đừng đừng đừng," Phương Oánh Như nghe nói như thế mặt đều nhăn lại, "Khoảng thời gian này mỗi ngày mình đều bị bắt uống nước ấm, mình đang nghi ngờ Bạc Viễn là phích nước đầu thai, sao mỗi ngày lão lại bắt mình uống nhiều nước ấm như vậy, lát nước cho mình một ly cà phê đá, mùa đông phải uống cà phê đá mới thoải mái."

Vẻ dứt khoát trong lời nói khiến Sở Tĩnh Xu nghe thấy liền bật cười, đáy mắt đều lấp lánh ý cười, cố tình thở dài nói: "Lúc trước thì ồn ào Bạc Viễn ca ca là người đàn ông tốt nhất thế giới, bây giờ đã kêu người ta là phích nước đầu thai, quả nhiên là có trong tay rồi thì sẽ không quý trọng nữa."

Phương Oánh Như cũng không thẹn thùng, ngược lại là dương dương tự đắc nhướng mày, "Dù sao anh ấy cũng là của mình, vo tròn hay ấn dẹt mình đều vui vẻ.", nói xong, lại giống như một tên trộm ôm lấy bả vai Sở Tĩnh Xu, thấp giọng nói: "Cậu với Ôn Tố sao rồi?"

Vừa dứt lời, Phương Oánh Như liền nhìn thấy Sở Tĩnh Xu mặt mày đều thấm đẫm ý cười ngọt ngào, sao còn không hiểu được hai người lúc này nhất định là như keo như sơn, hận không thể cả ngày dính cùng một chỗ không thể tách rời dù chỉ một phút.

______________________________________

Nhìn gương chỉnh trang xong cái người hình-như-là mình, Ôn Tố mới vừa ra khỏi phòng chứa quần áo chợt nghe dưới lầu truyền tới tiếng cười thanh thúy của Sở Tĩnh Xu và một giọng nữ quen tai.

Hình như là Phương Oánh Như?

Nhớ tới yêu cầu thứ hai Sở Tĩnh Xu đưa ra cho mình, đôi mắt Ôn Tố xẹt qua một tia gian xảo, khóe miệng cong lên một đường cong nguy hiểm.

Ôn Tố nâng tay sửa sang lại cổ áo vốn không có chút nếp nhăn nào, bước xuống cầu thang.

Thỏa mãn uống một ngụm lớn cà phê đá, Phương Oánh Như thở ra hơi thở lạnh như băng, cảm thấy thỏa mãn muốn cùng Sở Tĩnh Xu tiếp tục nói chuyện phiếm, miệng mở ra còn chưa kịp nói, chợt nghe từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân thanh thúy, Phương Oánh Như nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm đến Ôn Tố trên cầu thang, nhất thời kinh ngạc trừng to mắt ---

Má ơi, Ôn Tố sao lại phát sáng thế này?

Sở Tĩnh Xu đang ăn bánh ngọt nghe tiếng động nhìn lên, lúc ánh mắt nhìn tới Ôn Tố, suýt chút nữa cắn cái nĩa bạc.

Trong phút chốc, Sở Tĩnh Xu hiểu được tâm lý muốn đem người yêu giấu đi không để cho người nào nhìn thấy là thế nào, cô hiện tại cũng muốn đem Ôn Tố giấu đi, giấu đến nơi mà chỉ có một mình cô biết được.

Ôn Tố lúc này và lúc trước cô xem qua kênh trực tiếp giống nhau như đúc, thậm chí càng thêm lóa mắt.

Phương Oánh Như cho dù có sợ hãi kêu than đến mức nào, cũng chỉ là thưởng thức thuần túy, cô ta rất nhanh liền bình tĩnh lại, chào hỏi Ôn Tố, trên gương mặt búp bê đáng yêu này là vẻ tươi cười nhiệt tình, "Ôn tiểu thư chắc còn nhớ rõ tôi?"

Không ngồi bên cạnh Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố dứt khoát ngồi ở chiếc sofa đơn, một đôi chân dài thẳng tắp khép sang một bên, tầm mắt Sở Tĩnh Xu vì vậy mà rơi vào mắt cá chân trắng nõn đang phơi bày, ánh mắt càng trở nên nóng rực.

Ôn Tố giống như không nhận ra, giọng nói khàn khàn chậm rãi nói: "Phương tiểu thư là phù dâu của Sở Sở, sao tôi có thể không nhớ rõ."

Phương Oánh Như từ trước đến nay đều là tính cách sáng sủa hoạt bát, nghe nói như thế cong mắt cười, nói: "Đừng khách khí như vậy, cứ gọi tên tôi là được."

Ôn Tố không ý kiến cong môi hờ hững, "Vừa rồi nghe được hai người đang nói chuyện, nên xuống nhìn xem, hy vọng không quấy nhiễu hai người."

"Hahaha, sao có thể?" Phương Oánh Như không phát hiện thấy khuê mật nhà mình lúc này đang trầm mặc, cười nói: "Là tôi đột ngột tới, cũng không nói trước với hai người, hai người không chê tôi đường đột đến là tốt rồi."

Phương Oánh Như thật ra đối với Ôn Tố vẫn có ấn tượng tốt, từ lần đầu tiên tiếp xúc với Ôn Tố, cô ta liền cảm thấy người này và lời đồn trên mạng thật không giống nhau, cũng không giống với người Đại Sở kể lúc trước.

Tác phẩm mới nhất của Ôn Tố là "Vân Lăng" phát sóng, cô cũng có xem qua hai tập, rốt cuộc đối với loại phim ngôn tình này cũng không mấy hứng thú, xem được vài tập thì không xem nữa, nhưng Ôn Tố thì cô vẫn nhớ rõ, chói mắt nhất trong bộ phim này chính là Ôn Tố, quả thật so với cái người trong quá khứ vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng cứ như hai người khác nhau.

Những tin tức lan truyền mới khiến cho Phương Oánh Như nảy sinh ấn tượng mới về Ôn Tố.

Hôm nay vừa gặp, Phương Oánh Như lại có nhận thức càng sâu sắc hơn về Ôn Tố ---

Muộn tao!

Ở nhà thì ăn mặc như đi catwalk, ra khỏi cửa lại quá đơn giản, này không phải muộn tao thì là gì?

Nghĩ tới quà mình đưa đến, Phương Oánh Như càng cảm thấy mình chọn đúng rồi, hai người này nhất định sẽ thích lễ vật này!

Tiếp đến chính là thời gian trà chiều, Phương Oánh Như vui vẻ chia sẻ mấy chuyện thú vị với Sở Tĩnh Xu, không nhận thấy được khuê mật nhà mình đã nhịn không được muốn đuổi mình đi.

Sở Tĩnh Xu rốt cuộc biết cái gì gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, Ôn Tố vừa lúc ngồi ở nơi tầm nhìn cô có thể chạm thấy, chẳng sợ Phương Oánh Như lại còn cùng cậu ấy nói chuyện, lực chú ý của cô không cách nào khắc chế được rơi vào trên người Ôn Tố.

Hoặc là Ôn Tố uống trà xong đôi môi mỏng hơi ướt, hoặc là Ôn Tố nâng cằm lộ ra da thịt non mềm, hoặc là lúc Ôn Tố đứng dậy giúp cô châm trà hơi lộ ra đường cong ở eo, hoặc là cặp chân dài kia lúc thay đổi tư thế luôn ẩn hiện mắt cá chân tinh tế, mỗi một động tác đều giống như cố ý vô tình câu dẫn cô.

Đầu óc cô bây giờ đều là chờ Phương Oánh Như đi rồi, mình phải như thế nào đem Ôn Tố đặt lên sofa tùy ý khi dễ. Tưởng tượng đến Ôn Tố cắn môi không không chịu phát ra tiếng, con ngươi đen láy từ trước đến nay vốn lãnh đạm lại mù mịt hơi nước, hai má đều nhuộm một mảnh ửng đỏ đầy du͙© vọиɠ, cô liền khống chế không được ý nghĩ muốn đem Phương Oánh Như vướng bận này đuổi đi.

Ảo tưởng này làm cho Sở Tĩnh Xu nhịn không được cắn đầu lưỡi, đau đớn giúp cô lấy lại tinh thần, rốt cuộc có thể hơi chú ý đến nội dung câu chuyện của Phương Oánh Như.

Đã sớm phát giác ánh mắt nóng rực đến hóa thành tro của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố vẫn là bình tĩnh uống trà, không chút để ý nghe Phương Oánh Như nói chuyện, đôi khi lại làm thêm một ít động tác thêm dầu vào lửa cho Sở Tĩnh Xu.

Nhiều lần triền miên đã sớm giúp Ôn Tố tìm ra được điểm mê hoặc này của Sở Tĩnh Xu, phải câu dẫn Sở Tĩnh Xu hoàn toàn là chuyện dễ dàng, càng đừng nói Sở Tĩnh Xu vốn thích cô.

Phương Oánh Như đối với mạch nước ngầm dậy sóng này của hai người không hề phát hiện, còn không biết mệt mỏi trò chuyện liên thiên với Sở Tĩnh Xu.

Mãi cho đến hai giờ sau, Phương Oánh Như trong lúc vô tình liếc nhìn thời gian, mới phát giác đã qua lâu như vậy. Nghĩ đến lát nữa còn hẹn bạn trai đi dạo phố, Phương ánh Như mới ngừng câu chuyện, đứng dậy chào tạm biệt hai người.

Ôn Tố bất động thanh sắc liếc nhìn Sở Tĩnh Xu một cái, người kia sắc mặt xẹt qua một tia vui mừng, nhưng đã rất nhanh thu lại, Ôn Tố vẫn là nhìn thấy rất rõ ràng, trong mắt hiện ra ý cười nhẹ.

Mới vừa trông thấy Phương Oánh Như lên xe, Sở Tĩnh Xu liền "phanh" một tiếng đóng cửa lại, vươn tay kéo Ôn Tố lên trên cánh cửa, ánh mắt sáng rực nhìn cô, giọng nói từ trước đến nay mềm mại đáng yêu đang đè nén du͙© vọиɠ, "Vừa rồi em câu dẫn chị."

Ngữ khí Sở Tĩnh Xu cực kỳ khẳng định, cô dám xác định Ôn Tố chính là đang câu dẫn mình.

Ôn Tố hơi quay đầu đi, vẻ tươi cười không chút để ý, "Đây không phải là yêu cầu của chị sao?"

Sở Tĩnh Xu hít sâu một hơi, nheo mắt, thần sắc toát ra ý tứ nguy hiểm, đè thấp thanh âm nói: "Vậy em nghe yêu cầu thứ ba của chị."

Ôn Tố dù bị đè ép vẫn ung dung nhìn cô, Sở Tĩnh Xu tiến đến bên tai Ôn Tố, liếʍ vào vành tai cô, gằn từng chữ: "Chị muốn em tự ---"

Sở Tĩnh Xu còn chưa nói xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Sở Tĩnh Xu: !!!

Ôn Tố: ......

Bị cắt ngang lời nói, Sở Tĩnh Xu không cam lòng nheo mắt, rốt cuộc không nói tiếp, chỉ nói: "Chờ đến tối chị lại nói với em."

Nhưng mà Ôn Tố đã nghe được gần hết lời nói của cô, dù là da mặt dày như Ôn Tố cũng suýt nữa nứt ra.

Sở Sở thật đúng là thích chơi đùa.

Ấn chuông cửa là cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng, nhìn thấy em gái vốn nên đến trường học lại mang cặp sách trên lưng đứng ở cửa nhà, Sở Tĩnh Đồng có chút kinh ngạc, "Trường học có cho nghỉ nửa ngày à?"

Sở Tĩnh Đồng cười hì hì ôm lấy chị gái cọ cọ, nói: "Chiều nay ở trường tổ chức thi, em thi xong thì trở về."

Sở Tĩnh Xu giật mình sờ đầu em gái, vươn tay muốn tiếp nhận cặp sách của Sở Tĩnh Đồng, Sở Tĩnh Đồng nhìn thấy Ôn Tố ở cửa bộ dáng chuẩn bị ổn thỏa giống như đi ra ngoài, liền sững sờ tại chỗ, nửa ngày cũng chưa nói được một câu.

Đến khi sức kéo trên vai làm cho Sở Tĩnh Đồng lấy lại tinh thần, thấy chị mình đang kéo cặp sách của mình, Sở Tĩnh Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng ngăn cản chị gái, nói: "Không sao, em tự mang lên lầu cất là được."

Sở Tĩnh Xu kỳ quái nhìn em gái, cũng không cố chấp, để em gái rời đi.

Sở Tĩnh Xu buông lỏng tay, Sở Tĩnh Đồng nhanh như chớp chạy lên lầu, thật giống như sau lưng có cái gì đang đuổi theo nó.

Sở Tĩnh Xu có chút đăm chiêu nhìn Ôn Tố, phát hiện Ôn Tố đang nhìn bóng dáng em gái mình mỉm cười, cảm thấy trong cặp sách nó có thể có gì đó, hỏi dò: "Em biết gì không?"

Ôn Tố ôm cô đi vào phòng khách, ngồi trở lại trên sofa, ngữ khí thoải mái mà nói: "Chị sẽ biết ngay thôi."

Sở Tĩnh Xu sao không biết là hai người này muốn cho mình ngạc nhiên, nên cũng không hỏi về chuyện của em gái nữa.

Ôn Tố cởϊ áσ khoác để sang một bên, nói: "Đồng Đồng đã về rồi, chị còn muốn em mặc trang phục này sao?"

Sở Tĩnh Xu trừng mắt nhìn cô, cười dịu dàng nói: "Đương nhiên, em như vậy thật sự rất mê người, sao lại không tiếp tục mặc chứ?"

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, liền nhìn thấy Sở Tĩnh Đồng ôm một cái ổ nhỏ xuống lầu, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ.

Sở Tĩnh Xu ngẩn ra, ngạc nhiên đứng lên, "Đây là ..."

Sở Tĩnh Đồng để mèo con ở góc tường, chỉ thấy một con mèo đen nhỏ lung la lung lay đi ra: "Meo ----"

Đó là một con mèo đen, cả người màu đen, chỉ có bốn chân nhỏ là màu trắng thuần khiết, con mèo nhỏ kêu lên vừa ngạc nhiên nhìn các cô, không ngừng phát ra tiếng kêu "meo meo".

Ánh mắt Sở Tĩnh Xu sáng lên, nhẹ nhàng tới gần con mèo đen nhỏ kia, thử vươn tay kiểm tra con mèo nhỏ đáng yêu này.

Con mèo nhỏ có chút cảnh giác rụt đầu về, lại tò mò vươn đệm thịt nhỏ muốn đυ.ng vào ngón tay cô.

Thấy chị gái thích con mèo này, Sở Tĩnh Đồng có chút kiêu ngạo chống hông nói: "Đây là quà sinh nhật của em tặng chị, con mèo này mới được bốn tháng tuổi, siêu đáng yêu!"

Chỉ trong chốc lát, con mèo nhỏ đã quen với Sở Tĩnh Xu, ở trong l*иg ngực cô, giẫm tới giẫm lui.

Sờ con mèo nhỏ mềm mại, Sở Tĩnh Xu vươn tay xoa đầu em gái, "Cảm ơn Đồng Đồng."

"Hì hì, hôm nay là sinh nhật của chị!" Sở Tĩnh Đồng cười hì hì nói, "Chị đặt tên cho nó đi!"

Nắm móng vuốt trắng của mèo con trong tay, Sở Tĩnh Xu trầm ngâm một lát, nói: "Vậy gọi là Sữa đi!"

Sữa đã hấp dẫn ánh mắt Sở Tĩnh Xu, đừng nói Ôn Tố, ngay cả cái đuôi nhỏ cũng có chút ganh tị, nhưng nó chỉ có thể nói "Hôm nay là ngày đầu tiên Sữa đến nhà, chị mình chú ý nó cũng là bình thường" để an ủi chính mình.

Nhưng cũng không thể bù đắp được khổ sở trong lòng, Sở Tĩnh Đồng đành phải biến ghen tị thành thèm ăn, ăn luôn bánh sinh nhật của chị gái.

Đêm đến, Ôn Tố lúc này mới ý thức được món quà này của cái đuôi nhỏ không ổn tới mức nào, Sở Tĩnh Xu thậm chí còn muốn đem ổ mèo đặt trong phòng ngủ của hai người, cuối cùng Ôn Tố cật lực phản đối mới buông tha.

Ôm Sữa trong tay Sở Tĩnh Xu cảm thấy cả ngày đều vô cùng hoàn mỹ, buổi chiều trở về phòng còn tuyệt vời hơn.

Vợ chồng Ôn thị gửi cho cô một văn kiện chuyển nhượng cổ phần công ty, cổ phần không nhiều lắm, nhưng cũng là tài sản, Sở Tĩnh Xu cảm thấy được món quà này vô cùng quý giá.

Mà quà của Phương Oánh Như, Sở Tĩnh Xu mới vừa mở ra nhìn thấy, giây tiếp theo đột nhiên đóng hộp lại, mặt đỏ lên.

Sữa trong lòng bị động tác của cô làm hoảng sợ, tò mò nhìn cái hộp kia, đi tới muốn sờ, Sở Tĩnh Xu ôm nó về trong lòng, theo bản năng liếc nhìn Ôn Tố một cái.

Ôn Tố dáng người cao gầy đang tựa vào thành cầu thang nói chuyện điện thoại với người đại diện, không chú ý đến động tĩnh bên này, Sở Tĩnh Xu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, trong đầu lại nổi lên những suy nghĩ khác nhau.

Cô khẽ cắn môi, ánh mắt lại nhìn về Ôn Tố, đồng thời mở hộp ra.

Nhìn thấy thứ trong hộp, Sở Tĩnh Xu quyết định đêm nay cho Ôn Tố dùng thử xem.

Vì thế, đêm đến Ôn Tố đang định thay quần áo tắm rửa đi ngủ, liền nhìn thấy Sở Tĩnh Xu đã sớm rửa mặt xong đang ngồi ở trên giường, cười bí hiểm, khiến người khác không hiểu được.

"Sao vậy?" Ôn Tố trong lòng mơ hồ dự cảm không tốt, nhớ tới buổi chiều Sở Tĩnh Xu nói với cô yêu cầu thứ ba, còn chưa nói hết.

Sở Tĩnh Xu tươi cười nhìn cô, nói: "Yêu cầu thứ ba của em còn chưa hoàn thành, đừng hòng thay bộ trang phục này."

Ôn Tố: ...

Ôn Tố có chút tò mò, bây giờ Sở Sở yêu cầu mình như vậy, không sợ đến sinh nhật mình sẽ đòi lại gấp đôi sao?

Đối với vấn đề này, Sở Tĩnh Xu thản nhiên cười, vô tình phá tan ảo tưởng của cô, "Không, chị sẽ không nghe lời em nói."

Thấy Ôn Tố bất đắc dĩ mím môi, Sở Tĩnh Xu cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Đừng phí thời gian, mau đến đây, chị chờ mong đã lâu."

Ôn Tố: ......

Vì thế, tối hôm đó Sở Tĩnh Xu đã hiểu được thế nào là "mẫu đơn nở rộ dưới sương mai".

Nhưng mà, Ôn Tố cũng không dễ dàng buông tha cô, đợi cho đến qua 12 giờ, liền lôi kéo Sở Tĩnh Xu dây dưa không ngừng, cho nên ngày hôm sau Sở Tĩnh Xu không thể không gọi cho trợ lý, ở nhà xử lý công việc.

_____________________________

Sinh nhật của Sở Tĩnh Xu qua chưa bao lâu, phim truyền hình "Người yêu ngọt ngào" do công ty điện ảnh và truyền hình trên danh nghĩa của Ôn Tố sản xuất chính thức phát sóng, nhờ tạo hình của hai nữ diễn viên chính, khiến cho bộ phim này nổi tiếng hơn một chút.

Chuyện trước lúc quay phim cũng được truyền ra ngoài, hơn nữa fan "Du Vân" ngày càng nhiều, trên mạng bắt đầu truyền ra tin đồn Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy lén lút qua lại, nhưng mà chưa đợi đến lúc tin tức này hot lên, Weibo đã xóa hết toàn bộ tin tức liên quan đến đề tài này.

Có nhóm dân mạng cảm thấy kỳ quái, còn phỏng đoán rằng các cô có phải đang chột dạ hay không, liền nhìn thấy Weibo của Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy đồng thời đăng bài giải thích, ngữ khí hoàn toàn khác nhau, nhưng nội dung cũng chỉ một ý:

"Mong rằng cư dân mạng sẽ không lan truyền tin đồn nào nữa, (người ta) vợ tôi nhìn đến sẽ tức giận, cảm ơn mọi người"

Thẩm Mạn Huy đăng Weibo như thế, mọi người vốn đã quen nên cũng không nói gì, nhưng Ôn Tố thì không giống vậy, Weibo của cô từ trước đến này luôn là một phong cách công văn lạnh lùng, giống như một người máy không có cảm tình, rất ít khi để lộ ra cảm xúc cá nhân như vậy, bài đăng Weibo như vậy vẫn là lần đầu gặp.

"Hahaha hahaha, sao tôi lại ngửi được mùi vợ quản nghiêm vậy"

"Thật không hiểu bọn họ lan truyền vớ vẩn cái gì, người ta vợ chồng son đang rất tốt đẹp, chỉ là hợp tác với người khác một lần lại gặp phải loại chuyện như vậy."

"Nụ hôn đầu tiên tuyệt vời, bùng nổ!"

"Ủng hộ ủng hộ, mấy cái tài khoản này cả ngày cứ tung tin đồn thất thiệt tạo mánh lới quảng cáo, lại còn có người ngốc nghếch nghĩ bọn họ chột dạ, những người đó có phải là đầu óc phát triển không được đầy đủ không?"

"Rõ ràng chính là "yên tĩnh*", Tố Tố rõ ràng là sợ lão bà tức giận, này không phải "yên tĩnh" thì là gì (marmota thét chói tai)

(*Yên tĩnh (肃静/Sùjìng) đồng âm với Tố Tĩnh (素静/sù jìng): tức là Ôn Tố công - Sở Tĩnh Xu thụ)

"Ngọt ngào "Nụ hôn đầu tiên", phát đường trực tuyến"

Ôn Tố đăng Weibo không bao lâu, Sở Tĩnh Xu cũng bình luận dưới bài đăng này: "Tôi sinh khí tức giận"

Bốn chữ rõ ràng lưu loát quả thực vượt khỏi tưởng tượng của dân mạng, trong đó không có chút gì là cậy mạnh lấn át người, càng giống như là một cô bạn gái trong tình yêu cuồng nhiệt

đang làm nũng.

"Trời ạ, Sở là đại bảo bối tuyệt thế, rất đáng yêu, từ nay về sau tôi là trạm yên tĩnh."

"Nghe một chút, Sở tổng tức giận! Hậu quả rất nghiêm trọng! Còn loạn truyền tin tức xấu liền đem ra ngoài cho heo ăn"

"Tôi cũng tức giận! Sở tổng lừa gạt cảm tình của tôi, nào phải nụ hôn đầu tiên đâu? Rõ ràng chính là yên tĩnh!"

"Lầu trên à, hình ảnh và thực tế không có khớp nhau, mong lấy thực tế làm chuẩn"

"Aaaa siêu hâm mộ Ôn Tố, tôi cũng muốn lão bà đáng yêu giống như Sở tổng vậy"

Ôn Tố từ trước đến nay không hề giao tiếp với fan nay phá lệ trả lời bình luận của fan hâm mộ kia: "Tỉnh lại đi, cô ấy là lão bà của tôi."

Bình luận này phút chốc dậy sóng, trong lúc nhất thời "Yên tĩnh" và "Nụ hôn đầu tiên" lại nóng lên. Không ít fan đều ồn ào muốn được trả lời bình luận, nhưng Ôn Tố cũng không xem lại phần bình luận, bởi vì cô phải dỗ dành Sở Sở.

Cảnh tỷ muốn cho Ôn Tố đi con đường cao cấp hơn có chút cảm khái: "Em vẫn nên chọn nhiều phim hơn đi, hở một tí lại đem em với Thẩm Mạn Huy buộc chung lại, không bằng hợp tác thêm nhiều diễn viên nữa. Vừa lúc công ty mua được hai bộ không tồi, một cái là phim kịch tính, cái kia là phim chiến tranh tình báo dân quốc.

"Em muốn xem qua không?"

Ôn Tố không nóng nảy từ chối, nói: "Chị đưa nguyên tác cho em xem thử."

Chưa xem qua nguyên tác, đương nhiên khó nói được nên nhận hay không, phải đợi sau khi xem qua mới nói được, không thể chỉ nghe thể loại liền trực tiếp từ chối.

Nhận được email từ Cảnh tỷ, Ôn Tố thuận thế bấm vào kịch bản phim tên là "Hồ sơ tội phạm", vô tình lướt qua tên tác giả, lát sau mới nhớ ra thân phận của người này.

Thì ra là cô ta?