Chương 31

Điện ảnh và Truyền hình Tinh La

Lúc Ôn Tố đến Tinh La, nhân viên công tác đã chờ sẵn đưa cô lên phòng họp, ngồi trong phòng họp là ba vị nữ nhân khí chất tao nhã, bên cạnh còn có trợ lý và người đại diện.

Đây đúng là ba sao nữ Cảnh tỷ đã nói với Ôn Tố trước đó - Dương Văn Duyệt, Trương Hi Hi và Chu Khanh.

Trong đó, Trương Hi Hi trẻ tuổi xinh đẹp nhất, đừng thấy cô ta trẻ tuổi, sinh ra trong gia đình nghệ thuật, Trương Hi Hi đã tham gia đoàn phim từ nhỏ, đến giờ đã tích lũy được kinh nghiệm biểu diễn phong phú, không chút thua kém hai vị bên cạnh, mà quan trọng nhất chính là, nửa tháng trước, cô ta được công nhận là top 1 nữ diễn viên trẻ có gương mặt đẹp nhất.

Về phần tại sao lại là nửa tháng trước, đương nhiên là bởi vì khoảng thời gian này Ôn Tố nhờ vào độ nóng của huynh muội Triệu gia thành công đoạt lấy danh hiệu này.

Mà Dương Văn Duyệt lại hơn ở khí chất ôn nhu xuất chúng, cô chỉ cần ngồi im đã đặc biệt thu hút, giơ tay nhấc chân đều thanh quý cao nhã, giống như nữ chính "Tầm tiên truyện" Phương Thanh là vai diễn được tạo riêng cho cô, đây là ưu thế của cô, đồng thời cũng là khuyết điểm.

Bởi vì tham gia buổi thử vai hầu như đều là diễn viên thực lực, các cô đương nhiên cũng có thể đắp nặn ra hình tượng như vậy.

Còn lại là Chu Khanh, Chu Khanh là sao nữ lớn tuổi nhất trong buổi thử vai lần này, nhưng mà so với những diễn viên cùng tuổi thì bảo dưỡng rất tốt, tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề với cô ta, cô ta là diễn viên giành được nhiều vai nhất trong các buổi thử vai, kỹ năng diễn xuất đương nhiên là rất tốt, nói đúng hơn là tích lũy được nhiều kinh nghiệm.

Thấy Ôn Tố đi vào, ánh mắt ba người thay đổi, bọn họ đã sớm biết vị công chúa Ôn gia này muốn tranh vai nữ chính, trong lòng có suy nghĩ khác nhau, nhưng đồng thời ngoài mặt lại ngụy trang mười phần, đều lễ phép chào hỏi Ôn Tố, Ôn Tố đương nhiên cũng lễ phép đáp lại.

Như là một cuộc tỷ thí của các cao thủ, mà Ôn Tố lại giống như một người bình thường trói gà không chặt đi nhầm vào, nhưng không ai dám coi thường xuất thân danh môn vọng tộc của cô.

Nếu như là trước khi phát sóng "Vân Lăng", bọn họ còn có thể nghĩ Ôn Tố là tới chơi đùa, bây giờ cũng không dám cho rằng như vậy. Trên mạng bàn luận sôi nổi, bọn họ đương nhiên cũng xem qua "Vân Lăng", vừa xem liền phát hiện Ôn Tố không đơn giản.

Trước kia diễn xuất của Ôn Tố chỉ có thể gọi là vụng về không hơn, nhưng trong "Vân Lăng" lại biểu hiện kinh người như vậy, chỉ hai khả năng, hoặc là cô gặp được một đạo diễn giỏi, hoặc là mời được một giáo viên diễn xuất vô cùng lợi hại.

Mà hai khả năng này đều cần một điều kiện tiên quyết, đó là Ôn Tố nhất định phải có thiên phú diễn xuất rất cao.

Nếu là khả năng trước, vậy thì hiện tại Ôn Tố không thể nào cạnh tranh được với bọn họ, nhưng nếu là cái sau, vậy thì có chút nguy hiểm.

Mọi người đã đến đông đủ, nhân viên công tác mời Trương Hi Hi vào thử vai trước, bởi vì Trương Hi Hi là người đầu tiên đến, tiếp theo là Dương Văn Duyệt, Chu Khanh, cuối cùng là Ôn Tố.

Ôn Tố lướt Weibo, hai người kia cũng cúi đầu xem điện thoại, lúc này tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa ba người trước đây cũng chưa từng gặp nhau, do đó cũng không cần trao đổi.

Khoảng mười phút sau, Trương Hi Hi thử vai xong đi ra, vẻ mặt bình tĩnh không rõ vui buồn, Ôn Tố cũng không trông mong sẽ nhìn ra được gì từ vẻ mặt của cô ta. Trương Hi Hi lễ phép chào tạm biệt mọi người, rồi cùng người đại diện và trợ lý rời khỏi.

Tiếp theo đến Dương Văn Duyệt vào thử vai, Ôn Tố cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục chơi điện thoại.

Không ngờ nhận được tin nhắn Weibo của Đặng Tuyết Nghi, đến giờ hai người các cô vẫn liên lạc với nhau bằng Weibo, nhưng mà thứ này vẫn không tốt bằng mấy ứng dụng trò chuyện khác, cũng có chút bất tiện, cho nên những cuộc tán gẫu cũng thường bị gián đoạn.

Đặng Tuyết Nghi còn nhớ rõ hôm nay là ngày Ôn Tố đi thử vai, cố ý nhắn hỏi cô xem chuẩn bị thế nào.

Vừa lúc chờ thử vai không có việc gì làm, Ôn Tố liền trả lời tin nhắn cô ta.

Không nghĩ đến Đặng Tuyết Nghi giống như là đang ngồi chờ cô, lại bắt đầu cùng cô tán gẫu, còn chưa nói được năm câu đã bắt đầu kể chuyện của cô ta và Ngư tiểu thư.

"Tôi lại chọc Tiểu Ngư nổi giận rồi, lần này rất nghiêm trọng, không biết nên làm gì bây giờ."

"Tuần trước Tiểu Ngư cố tình đến đây giúp tôi, tôi rất là vui vẻ, cho nên mới ít liên lạc với cô, kết quả vẫn bị Tiểu Ngư phát hiện."

"Em ấy kiểm tra điện thoại của tôi, không tìm được nội dung cuộc trò chuyện, liền hỏi tôi rốt cuộc đang làm gì."

"Tôi sợ em ấy biết đang lén liên hệ với cô sẽ tức giận, liền nói dối em ấy, đây là lần đầu tiên tôi nói dối em ấy."

"Kết quả bị Tiểu Ngư vạch trần!!!"

Xem được tin nhắn này Ôn Tố không biết phải nói gì, làm diễn viên mà lại không biết nói dối, Đặng Tuyết Nghi quả thật là ... Ôn Tố nghĩ nghĩ, quyết định dùng từ "đơn thuần".

"Tôi nghĩ em ấy sẽ giận dữ bảo tôi cút đi, nhưng mà em ấy lại không nói gì, chỉ nhìn tôi liếc mắt một cái rồi đi."

"Bây giờ tôi không gọi điện thoại được, tìm em ấy cũng bị chặn ngoài cửa, làm sao bây giờ."

"Hẳn là lần này em ấy vô cùng tức giận rồi, có thể không cần tôi luôn không."

Theo từng dòng chữ có thể nhận ra Đặng Tuyết Nghi hiện rất thất kinh, Ôn Tố kinh ngạc đối phương vì chuyện này mà nói dối Ngư tiểu thư, đúng là vượt quá tưởng tượng của Ôn Tố.

Nhưng đây cũng là một chuyện tốt, Đặng Tuyết Nghi coi trọng cô như vậy, đương nhiên cô có thể giúp đỡ một phen.

Ôn Tố quyết định hỏi trước Đặng Tuyết Nghi cảm thấy như thế nào khi những mối quan hệ trước cô cô ta đều bị Ngư tiểu thư phá hỏng, nhưng mà không ngờ là, Đặng Tuyết Nghi rất dứt khoát trong chuyện này, cam chịu những việc Ngư tiểu thư đã làm, hơn nữa còn không nghĩ rằng làm như vậy thì có chỗ nào không đúng.

"Em ấy luôn nói trước với tôi rồi mới liên hệ những người kia, Tiểu Ngư hoàn toàn vì muốn tốt cho tôi, em ấy sợ tôi bị người ta lừa, em ấy là có lòng tốt mà thôi!"

Nhìn thấy đây là hình tượng điển hình của việc "một người thích đánh một người chịu đau", Ôn Tố bắt đầu nghi ngờ mình đây là đang xen vào việc của người khác.

Không đợi cô uyển chuyển hỏi rõ nguyên nhân trong đó, Đặng Tuyết Nghi đã chủ động kể chuyện cũ cho cô nghe.

"Thật ra tôi với Tiểu Ngư cùng nhau lớn lên, trước đây tôi thường xuyên bị mấy đứa bé bắt nạt, mỗi lần như vậy đều là Tiểu Ngư bảo vệ tôi, giúp tôi đánh bọn chúng."

"Sau này khi học tiểu học, năm đó tôi gặp nguy hiểm, nếu không phải Tiểu Ngư thay tôi chịu, hẳn là khi đó tôi sẽ chết."

Đặng Tuyết Nghi còn đang nhắn tin tới, bả vai Ôn Tố bị vỗ nhẹ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Cảnh tỷ nói: "Chu Khanh thử vai xong rồi, đến lượt em."

Ôn Tố liếc mắt, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Chu Khanh, Chu Khanh nhìn cô mỉm cười, cô gật đầu tỏ ý.

Ôn Tố nhân tiện gửi tin nhắn cho Đặng Tuyết Nghi, nói mình phải bắt đầu thử vai, sẽ nói chuyện với cô sau, nhắn xong thì cất điện thoại.

Sau khi vào phòng thử vai, Ôn Tố liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi ở giữa là đạo diễn Vương Lỗ Châu, ngoại trừ những giám khảo khác, còn có một người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô, đúng là ảnh đế trẻ nhất trong nước Lục Trường Vũ.

Ôn Tố chỉ quét mắt qua một cái, sau đó bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, chào hỏi toàn bộ giám khảo.

Vương Lỗ Châu tuy rằng không thích hành vi của Ôn Tố, nhưng nếu Ôn Tố qua được buổi thử vai này, ông ta cũng sẽ cân nhắc để Ôn Tố diễn vai Phương Thanh.

Vương Lỗ Châu mở miệng nói: "Trước tiên nói cô hiểu vai diễn này như thế nào đi."

......

Lần thử vai này không giống với "Vân Lăng", Vương Lỗ Châu hỏi cô mấy câu hỏi, lại yêu cầu cô diễn một số cảnh cơ bản liền kết thúc. Ôn Tố còn tưởng rằng Lục Trường Vũ có mặt là để hỗ trợ đối diễn thử vai, nhưng mà không phải như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt anh ta còn chưa từng rời khỏi điện thoại.

Thử vai còn chưa được mười phút, Cảnh tỷ nhìn thấy tình huống như vậy cũng không hiểu chuyện gì, chị ta còn cố ý quan sát thời gian thử vai của ba người trước, kết quả phát hiện Ôn Tố nhà mình có thời gian ngắn nhất.

Nói vậy, đây cũng không phải là tín hiệu tốt.

Sau khi rời khỏi Tinh La, Ôn Tố định mang một số món tráng miệng về cho Sở Sở và cái đuôi nhỏ, nên bảo tài xế lái xe đến một tiệm bánh ngọt nổi tiếng.

Cảnh tỷ nghe cô muốn đến tiệm bánh, vốn có chút lo lắng cô sẽ phát phì, nhưng nhớ tới lần trước nhắc nhở Ôn Tố sau đó lại được triển lãm vòng eo của cô, Cảnh tỷ quyết định ngậm miệng, trong lòng cảm khái vạn phần.

Từ khi có vị giáo viên kia dạy dỗ, Ôn Tố đã trở nên tự giác hơn.

"Lần thử vai này em biểu hiện tốt lắm," Cảnh tỷ thật lòng nói, "Cho dù không giành được vai diễn này cũng không sao, gần đây công ty cũng nhìn trúng mấy bộ phim, chúng ta có thể tự sản xuất phim truyền hình."

Ôn Tố biết Cảnh tỷ là đang an ủi mình, dù sao thời gian thử vai của cô thật sự là quá ngắn, mọi người đều nghi ngờ lần thử vai này của cô chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện.

Nghĩ vậy Ôn Tố trong lòng cũng có chút không thoải mái, nếu thật sự là bị đoàn phim kia đùa giỡn, đây không phải là cô uổng công chuẩn bị sao.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, Ôn Tố cũng không biểu hiện ra mặt, nói: "Ừ, đến lúc đó cho em xem thử."

Trao đổi với Cảnh tỷ xong, Ôn Tố mở Weibo tiếp tục tán gẫu với Đặng Tuyết Nghi, phát hiện đối phương đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.

Chuyện xưa kia đơn giản mà nói, chính là Ngư tiểu thư khi còn nhỏ đã cứu Đặng Tuyết Nghi, cũng vì vậy mà trả giá không nhỏ, từ đó về sau, tính tình Ngư tiểu thư liền thay đổi.

Đương nhiên, cũng không phải là trở nên không biết lý lẽ, mà ngược lại, tính tình Ngư tiểu thư so với trước kia càng thêm gọn gàng dứt khoát, cái gì cũng trực tiếp viết lên trên mặt, vui vẻ thì là vui vẻ, nổi giận thì là nổi giận, không còn che giấu chính mình trước mặt Đặng Tuyết Nghi.

Vốn dĩ yêu thích Ngư tiểu thư, Đặng Tuyết Nghi đương nhiên là vui vẻ vô cùng, cả ngày đi theo bên người Ngư tiểu thư, Ngư tiểu thư nói cái gì thì nghe cái đó, cũng không phản bác.

Chuyện kết giao bạn bè về sau, Ngư tiểu thư mới đầu cũng không can thiệp, sau lại bởi vì Đặng Tuyết Nghi bị bạn bè lừa gạt đến tổn thương, Ngư tiểu thư lúc này mới nhúng tay vào chuyện bạn bè của cô.

Ôn Tố cân nhắc trong chốc lát, còn chưa biết nên trả lời như thế nào, lại nhìn thấy Đặng Tuyết Nghi lại nhắn tới ---

"Cô thử vai sao rồi?"

Không ngờ Đặng Tuyết Nghi thật sự là đang chờ cô.

Ôn Tố nhanh chóng gõ xuống một hàng chữ, kể lại nội dung buổi thử vai và thời gian thử vai dài ngắn thế nào, Đặng Tuyết Nghi cũng cảm thấy như vậy có chút không đúng, liền an ủi cô, lần này không qua cũng không sao, sau này lại có cơ hội hợp tác tiếp.

Nhìn thấy tin nhắn Đặng Tuyết Nghi gửi đến, Ôn Tố quyết định hỏi phương thức liên hệ với Ngư tiểu thư, muốn công khai nói chuyện với Ngư tiểu thư một lần.

Lúc biết được Ôn Tố muốn biết phương thức liên lạc với Ngư tiểu thư, Đặng Tuyết Nghi lập tức bùng nổ: "Cô hỏi số điện thoại của Tiểu Ngư làm gì, cô cách xa em ấy một chút!"

Ôn Tố: ... Này, thái độ hai người đúng thật là thống nhất đến thần kỳ.

Hơn nữa, giống như là cô sẽ làm gì Ngư tiểu thư vậy, Sở Sở nhà cô rất tốt, cô sao lại phải đi tìm tới cái người mà chưa từng gặp qua lại xấu tính như Ngư tiểu thư chứ?

Ôn Tố giải thích với cô ta, Đặng Tuyết Nghi do dự nửa ngày, mới nhắn tới: "Bằng không, chúng ta hẹn trước thời gian, tôi nói mẹ giúp đỡ lừa Tiểu Ngư ra ngoài, ba chúng ta cùng nhau gặp mặt?"

Ôn Tố thật muốn khinh bỉ Đặng Tuyết Nghi, nói cho cô ta biết mình đối với vị Ngư tiểu thư kia hoàn toàn không có ý nghĩ gì, Đặng Tuyết Nghi quái đản này lại phòng mình như phòng sói.

Phải biết rằng Sở Sở của cô so với Ngư tiểu thư đáng yêu động lòng người hơn nhiều!

Trong lòng muốn gào thét, Ôn Tố vẫn là đáp ứng Đặng Tuyết Nghi, ai bảo Đặng Tuyết Nghi xem cô như bạn bè làm chi.

________________________

Lúc Sở Tĩnh Xu trở về, Ôn Tố đang dạy cái đuôi nhỏ làm bài.

Nói thật, ngay cả chính Ôn Tố cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng nếu cái đuôi nhỏ chủ động hỏi cô bài tập, thì cô đương nhiên sẽ giúp nó.

Cũng may kiến thức văn hóa khoa học của cô xem như vững chắc, chỉ cần xem sách, giải một hai bài toán cấp hai cũng không thành vấn đề.

Được Ôn Tố đang giảng bài, Sở Tĩnh Đồng rất nhanh đã hiểu được lời giải cho bài này, điều này khiến Sở Tĩnh Đồng ngạc nhiên thích thú, "Phương pháp này thật đơn giản, sao chị nghĩ ra được vậy?"

Ôn Tố giải thích cho nó nghe một lần, ánh mắt Sở Tĩnh Đồng nhìn cô lại trở nên có chút kỳ quái.

"Nhìn chị làm gì, làm bài đi." Ôn Tố bỏ lại những lời này liền đứng dậy đi trở lại sofa, lười biếng nâng chân dài, lật xem sách giáo khoa của cái đuôi nhỏ.

Thế giới này và thế giới cô từng sống cũng không khác biệt lắm, ít nhất là sách giáo khoa của Sở Tĩnh Đồng cũng không khác mấy so với sách giáo khoa cô từng học trước kia.

Sở Tĩnh Đồng bĩu môi, nghe được ở cửa có động tĩnh, liền bỏ bút xuống, đứng dậy chạy tới cửa.

Ôn Tố rất quen thuộc hành động này của cái đuôi nhỏ, ngồi yên bất động, nghiêng đầu nhìn ra cửa, một lúc sau liền nhìn thấy Sở Tĩnh Xu ôm cái đuôi nhỏ đi vào.

Liếc mắt nhìn thời gian, Ôn Tố khẽ nhướng mày, "Hôm nay chị về sớm hơn mọi khi, ăn cơm chưa?"

Sở Tĩnh Xu xoay người hôn cô một cái, cười khanh khách nói: "Đương nhiên ăn rồi, ăn xong mới trở về."

Ôn Tố nghe ra được ý tứ trong lời nói, hỏi tiếp: "Ăn cơm với ai?"

"Với Phương Oánh Như." Sở Tĩnh Xu sờ mặt em gái, ý cười trong mắt vô cùng động lòng người.

Nghe được cái tên này Ôn Tố nhíu mày, từ lúc cô và Sở Sở xác định mối quan hệ, cũng không còn nghe thấy Sở Sở nói tới Phương Oánh Như nữa.

Về phần Bạc Viễn, Ôn Tố lại càng không có liên hệ qua, cô với anh ta lúc đầu là bởi vì Sở Sở và Phương Oánh Như mới kết làm "đồng minh", từ lần vạch trần mọi chuyện, quan hệ đồng minh này tự nhiên cũng tan vỡ.

Sở Tĩnh Xu ngồi xuống bên cạnh Ôn Tố, đầu mày khóe mắt đều là ý cười, còn cố ý đánh đố cô, "Em đoán xem hôm nay cậu ấy nói với chị cái gì?"

Ôn Tố buồn cười nói: "Đừng nói là muốn lôi kéo chị diễn xuất lừa gạt Bạc Viễn nha."

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Sở Tĩnh Xu liền tức giận liếc cô, "Có thể không nói đến chuyện đó được không?"

"Sao lại không thể nói," Ôn Tố tỏ vẻ nghi hoặc hỏi, "Rất đáng yêu mà."

Sở Tĩnh Xu "Đáng yêu" nghiêng đầu né tránh ánh mắt của cô, vờ như chưa nghe gì hết, hắng giọng nói: "Phương Oánh Như với Bạc Viễn đã ở bên nhau, đầu xuân năm sau sẽ chuẩn bị kết hôn."

Ôn Tố cả kinh, chợt nghĩ đến trong nguyên tác Phương Oánh Như và Bạc Viễn cũng kết hôn sớm, Bạc Viễn còn giúp Thẩm Mạn Huy theo đuổi Sở Tĩnh Xu, lúc đó Bạc Viễn cũng đã là chồng của Phương Oánh Như rồi.

Nhớ lại, cô liền bình tĩnh nói: "Thật sao, vậy hẳn là nên chúc mừng bọn họ."

Sở Tĩnh Xu rất là vui vẻ gật đầu, ánh mắt vì bạn thân của mình mà cao hứng. Các cô xem như là đã thỏa được mong ước, cô và Ôn Tố tâm đầu ý hợp, Phương Oánh Như cũng sắp sửa cùng Bạc Viễn đi tiếp quãng đời còn lại, mặc dù kế hoạch kia là một ý tưởng rất tồi, nhưng dù sao cuối cùng cũng có hiệu quả.

Bởi vì Ôn Tố và Bạc Viễn đã sớm biết được cái kế hoạch sứt sẹo đó, nhưng không có vạch trần các cô, cũng đủ chứng minh được lúc đó Ôn Tố thật ra cũng có cảm tình với cô.

Nếu đã có cảm tình như vậy, dù là ý tưởng như thế nào cũng đều có hiệu quả.

Sở Tĩnh Đồng bên cạnh giả vờ làm bài nghe nói vậy cũng vui vẻ nói vào: "Chị Oánh Như muốn kết hôn với người chị ấy thích sao?"

Thuận tay sờ đầu em gái, Sở Tĩnh Đồng lên tiếng trả lời, "Đúng vậy, mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp."

Lúc trước Sở Tĩnh Đồng cũng góp sức không nhỏ cho kế hoạch này, nghe được chị Oánh Như thành công theo đuổi được người mình thích, trong lòng đương nhiên là rất hào hứng.

Sở Tĩnh Xu còn nhớ rõ hôm nay Ôn Tố đi thử vai, liền cười hỏi kết quả thử vai của cô.

Ôn Tố lại lắc đầu, "Khó nói, có thể không lấy được vai diễn này."

Nghe được tin tức này Sở Tĩnh Xu vừa cao hứng lại có chút bất mãn, không thông qua thử vai, Ôn Tố sẽ không cần đi quay phim, đương nhiên có thể ở nhà, như vậy mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Ôn Tố. Nhưng mà Ôn Tố tốt như vậy, sao lại không qua được thử vai, Sở Tĩnh Xu cũng cảm giác bên phía sản xuất và đạo diễn là mắt có vấn đề, hoặc là có gì đó mờ ám.

Lời này đương nhiên là không nói với Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu liền cười nói: "Nếu vậy, trong khoảng thời gian này em không có việc làm, chi bằng đến công ty làm trợ lý cho chị?" Ôn Tố thiếu chút nữa bị cái ý tưởng kỳ diệu này của cô làm cho sặc, cẩn thận suy nghĩ, trong lúc nhất thời lại thấy có chút thú vị. Cười hỏi: "Chị cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?"

Sở Tĩnh Xu cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, cười nói: "Này không phải tốt lắm sao? Như vậy chị lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, em cũng không cần làm việc gì phức tạp, giúp chị chuẩn bị văn kiện, pha cà phê là được rồi."

Sở Tĩnh Xu mới vừa nói xong câu đó, Ôn Tố liền thoáng nhìn cái đuôi nhỏ giả vờ làm bài nhưng thật ra là nghe lén đang kinh ngạc nhìn Sở Tĩnh Xu, trong mắt còn có chút ai oán.

Một màn này khiến cho Ôn Tố dở khóc dở cười, Sở Tĩnh Xu vốn chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng thật ra cũng nhịn không được mà suy nghĩ về cuộc sống như vậy, nhất thời cảm thấy hứng thú, như vậy thì ngay cả công việc buồn tẻ cũng sẽ trở nên vô cùng thú vị.

Ôn Tố cũng không nghiêm túc như cô, cong cong khóe miệng nói: "Chị định trả em bao nhiêu tiền?"

Hai mắt Sở Tĩnh Xu sáng lên, trong mắt đầy ý cười, nhấp môi nói: "Chị nuôi em như vậy còn chưa đủ sao?"

Ôn Tố sửng sốt, trong lòng không khỏi bị những lời này làm dậy sóng, ngoài miệng lại nói: "Muốn em làm không công à?"

Sở Tĩnh Xu cười vui vẻ, nói: "Vậy em muốn như thế nào?"

Ôn Tố nhìn cái đuôi nhỏ ở phía sau Sở Tĩnh Xu đang chăm chỉ làm bài, vươn tay kéo Sở Tĩnh Xu về phía mình, hôn xuống khóe môi cô, thì thầm: "Không bằng lấy thân làm tiền lương?"

Nghe được lời này vành tai Sở Tĩnh Xu đỏ lên, cô vội vàng xoay người nhìn em gái, xác định nó vẫn còn đang tỏ vẻ làm bài tập chăm chỉ, không nghe thấy câu nói đó, Sở Tĩnh Xu xoay người nói bên tai Ôn Tố, "Được, chỉ cần em đồng ý, chúng ta còn có thể nếm thử tư vị ở trong văn phòng."

Ôn Tố nghe nói như thế hai mắt sáng lên, thật sự cảm thấy như vậy rất là thú vị, đối với đề nghị này cũng có chút suy nghĩ. Trong mắt hàm chứa vài phần hứng thú, "Lời này là chị nói."

Sở Tĩnh Xu đưa tay nắm lấy cằm cô hơi nâng lên, hôn lên môi cô, ngữ khí thân mật nói: "Chị nói chuyện giữ lời, huống chi, chị sao có thể lừa gạt người đẹp?"

Ôn Tố liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cằm của mình, lại ý vị thâm trường nhìn cô một cái, "Hy vọng đến thời điểm kia, chị vẫn có thể duy trì được khí thế như vậy."

Đang vui sướиɠ đắm chìm trong hình tượng tổng tài bá đạo của mình, đột nhiên nghe được Ôn Tố nói những lời này, Sở Tĩnh Xu có chút ngượng ngùng, trên mặt vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ thong dong bình tĩnh, "Đến lúc đó em sẽ biết.", tuy nói vậy nhưng Sở Tĩnh Xu vẫn buông cằm Ôn Tố ra.

Lúc này biểu tình của Sở Tĩnh Đồng đã không thể dùng từ ai oán để hình dung, giống như là con chó nhỏ bị ném ra khỏi nhà lúc trời mưa, lại còn bị đạp một cái, bộ dạng kia ngay cả Ôn Tố cũng có chút đau lòng.

Đùa giỡn Ôn Tố xong Sở Tĩnh Xu khoái trí sờ đầu em gái, lúc này mới phát hiện em gái mình đang nhìn mình, dáng vẻ phiền muộn đáng thương, Sở Tĩnh Xu mềm giọng hỏi: "Sao vậy? Có phải không biết làm bài không? Hay là ăn chưa no?"

Sở Tĩnh Đồng: ......

______________________

Lúc mới biết được "Tầm tiên truyện" đang tìm nữ chính, Ôn Tố cũng không quá cố chấp với bộ phim này, cô cũng không để ý tới nam chính là Lục Trường Vũ, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ là tò mò hỏi một câu thôi.

Hơn nữa sau khi nghe qua đề nghị của Sở Sở, Ôn Tố càng không thèm để ý tới việc có giành được vai diễn này hay không, ngược lại càng quan tâm hơn tới việc làm trợ lý của Sở Sở.

Nhưng mà hôm sau cô lại nhận được điện thoại của Cảnh tỷ:

"Bên "Tầm tiên truyện" vừa mới gọi điện thoại cho chị, nói em thông qua thử vai rồi, vai diễn đó là của em, muốn chúng ta ngày mai đi ký hợp đồng."

Ôn Tố: sao lại không có cảm giác gì ... cũng không vui vẻ, thậm chí còn có chút không muốn đi?

Tuy trong lòng suy nghĩ như thế, Ôn Tố đương nhiên không thể làm vậy, bình tĩnh nói "Đã biết", lại nghe Cảnh tỷ dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.

Sở Tĩnh Xu biết được chuyện này ngược lại rất vui vẻ, đây là biểu thị cho thực lực của Ôn Tố được người ta công nhận, cô sao có thể mất hứng được?

Còn về chuyện làm trợ lý, chỉ cần Ôn Tố rảnh, lúc nào cũng có thể, không cần cô mỗi ngày đều phải tới chỗ làm đúng giờ.

Sau khi ký hợp đồng

"Tầm tiên truyện" xong, Ôn Tố thuận tiện báo cho Đặng Tuyết Nghi biết mình đã lấy được vai diễn.

Đặng Tuyết Nghi mới vừa nghe được tin này từ người đại diện, cũng cao hứng nhắn tin cho cô.

"Như vậy là chúng ta có thể hợp tác rồi!"

"Đúng rồi, đêm giáng sinh được không? Vừa vặn đó là trước khi vào đoàn phim, nếu cô đồng ý thì hẹn nơi gặp mặt đi, sau khi gặp nhau xong tôi còn có thể đi hẹn hò với Tiểu Ngư."

Đêm giáng sinh cô còn đang chuẩn bị hẹn hò thế giới hai người với Sở Sở mà!

Ôn Tố vừa định từ chối, đột nhiên nhớ tới hai người này hình như đều cảnh báo mình phải cách xa người kia một chút, không bằng cô cũng mang theo Sở Sở đi cùng, cũng khiến cho bọn họ biết rằng Sở Sở nhà mình rất tốt, không thèm nhớ thương muốn đè bọn họ đâu.

Ôn Tố nghĩ vậy liền nhắn tin cho Sở Tĩnh Xu kể lại tóm tắt mọi việc cho cô, vốn tưởng rằng phải chờ một lúc lâu, không ngờ Sở Tĩnh Xu trả lời rất nhanh:

"Ngày mai có thể, chị có thời gian."

Sở Tĩnh Xu sao lại không muốn đi chứ, nói là giúp bạn bè của Ôn Tố giải quyết một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng đây cũng là thể hiện Ôn Tố muốn giới thiệu mình với bạn bè của cô, đây là một loại thừa nhận, cô đương nhiên rất vui.

Nếu Sở Sở đã đồng ý, Ôn Tố liền hẹn với Đặng Tuyết Nghi, ngày mai cô với Sở Sở sẽ cùng nhau đi gặp Đặng Tuyết Nghi và vị Ngư tiểu thư kia.