Chương 20

Sáng sớm hôm sau, Ôn Tố mang hành lý xuất phát đi thành phố Hải Xuyên, đi cùng chỉ có Cảnh tỷ và Tiểu Thịnh.

Sở Tĩnh Xu nói muốn đi khảo sát thực địa, nhưng không phải bay cùng chuyến với Ôn Tố, nếu không sẽ phải điều chỉnh chuyến bay, còn cần phải thông báo cho đối tác đến tiếp cô, cho nên cô sẽ đến muộn hơn Ôn Tố hai giờ.

Tuy rằng Sở Tĩnh Xu nói dối không ít lần với Ôn Tố, nhưng đối với chuyện này thì Ôn Tố không cảm thấy cô nói dối, ít nhất cũng không phải là bịa đặt toàn bộ.

Sở Tĩnh Xu hẳn là có đối tác ở Hải Xuyên, nhưng thời gian khảo sát cũng sẽ không trùng hợp như vậy, có lẽ là do Sở Tĩnh Xu thay đổi.

Ôn Tố đoán đúng, Sở Tĩnh Xu không phải hoàn toàn nói dối, gần đây công ty mở rộng con đường mới sắp tiến hành triển khai hợp tác, ở một số thành thị đều có công ty đối tác, Hải Xuyên là một trong số đó. Dựa theo trình tự trong nguyên bản, Sở Tĩnh Xu phải đi đến các thành phố Lâm Bắc, Giang An trước, sau đó mới tới Hải Xuyên, Thẩm Bình. Hơn nữa, thời gian khảo sát hẳn là cuối tháng, nhưng trong quan hệ hợp tác, công ty Sở Tĩnh Xu ở vị trí cao hơn, do đó đột ngột khảo sát cũng không phải chuyện lớn, để hợp tác được thuận lợi, mấy công ty đối tác đều rất nhiệt tình tiếp đón cô.

Vừa lên máy bay, Ôn Tố dự định nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bị Cảnh tỷ nhét cho kịch bản chương trình, "Hôm nay em nghỉ ngơi trước đi, Thẩm Mạn Huy thông báo ngày mai mới đến."

Từ sau khi Ôn Tố có thay đổi không nhỏ, Cảnh tỷ nhịn không được cũng chỉ dặn dò thêm hai câu, "Ngày mai ghi hình đừng có thể hiện vẻ mặt khó chịu như vậy, nếu gặp câu hỏi không muốn trả lời, Thẩm Mạn Huy sẽ giúp em giải quyết, nhưng tuyệt đối không được bày ra dáng vẻ khó chịu."

Tuy rằng có công tác hậu kỳ, nhưng sẽ luôn có mấy video clip bị phát tán ra ngoài, Cảnh tỷ cũng không muốn Ôn Tố tại thời điểm này gặp phải những chuyện như vậy.

Lười biếng nhìn xuống kịch bản, Ôn Tố không để ý đáp lời.

Đây là chương trình tạp kỹ tiết tấu chậm mới ra mắt gần đây, tên là "Buổi tiệc trà của chúng ta", do người dẫn chương trình nối tiếng Minh Phỉ và hai khách mời cố định chủ trì chương trình, sẽ có một buổi tiệc vào chủ nhật hàng tuần, trong đó tiệc trà chiều và trò chuyện buổi tối là chính.

Trong buổi trà chiều, mọi người sẽ cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm công việc, chẳng hạn như ai sáng tác ca khúc mới, những chuyện thú vị trên phim trường, khá là sôi nổi.

Tiết mục trò chuyện ban đêm là phần trung tâm, sẽ tán gẫu về chuyện bản thân, đôi khi còn đề cập tới đời tư tình cảm của khách mời, là thật hay là giả thì còn tùy thuộc vào mỗi người, dù sao chương trình này cũng được phát trên TV.

Kịch bản chỉ viết đại khái quy trình chung, còn cụ thể muốn làm gì thì vẫn là để khách mời tự do phát huy.

Ví dụ như, Ôn Tố ở buổi trà chiều sẽ chia sẻ những câu chuyện tại đoàn phim "Vân Lăng", nếu thật sự không có gì để nói, Triệu Hòa An và Thẩm Mạn Huy sẽ đảm nhận chủ đề này.

Trò chuyện ban đêm sẽ chia sẻ chuyện của cô và Sở Tĩnh Xu, phải biết rằng Sở Tĩnh Xu không hề ít người hâm mộ, tò mò về cuộc sống của hai người các cô cũng không phải ít.

Ôn Tố chỉ nhìn vài lần liền đóng kịch bản lại, nói tóm lại, chương trình này chính là một đám người tụ họp lại nói chuyện phiếm.

_______________________

Ôn Tố đến khách sạn đã gần mười một giờ rưỡi, cảm thấy đói bụng, liền đi tìm nhà hàng nổi tiếng ở Hải Xuyên, Cảnh tỷ vốn định ngăn cô, nhưng nghĩ đến tiểu tổ tông này mấy tháng qua thực sự đã làm cô bớt lo, nên đối với hành vi này của Ôn Tố cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Ăn uống no say, Ôn Tố trở lại khách sạn đã muốn mệt mỏi rã rời, vốn định ngủ một giấc, lại nhận được điện thoại của Sở Tĩnh Xu, nói cô đã đến sân bay phía đông thành phố Hải Xuyên, Ôn Tố liền báo địa chỉ khách sạn cho cô.

Khi Sở Tĩnh Xu đến khách sạn của Ôn Tố thì đã gần hai giờ rưỡi chiều, Ôn Tố đang ngủ trưa bị điện thoại đánh thức, mơ hồ còn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo đi xuống đón cô.

Hai người các cô là cặp đôi thuộc hàng nổi tiếng, nếu ở khách sạn còn ở hai phòng khác nhau cũng rất kỳ quái, vì thế Sở Tĩnh Xu thuận lý thành chương đến phòng Ôn Tố.

Ôn Tố ở phòng cao cấp nhất của khách sạn, phòng khách, phòng bếp, phòng chờ, cái gì cũng có, duy một điều là phòng này chỉ có mỗi một chiếc giường.

Đem hành lý để vào tủ, Sở Tĩnh Xu khóe mắt nhìn chiếc giường duy nhất đặt trong phòng vành tai nhiễm đỏ, vờ như vô tình hỏi: "Khi nào em ghi hình?"

Ôn Tố mới vừa tỉnh ngủ còn có chút ngốc nói: "Sáng mai, sao vậy?"

"Không có gì." Sở Tĩnh Xu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, lát nữa cô sẽ đến công ty đối tác thương lượng hạng mục hợp tác, không thể đi theo Ôn Tố ngăn cản cô và Thẩm Mạn Huy gặp nhau. Cô lại suy nghĩ, hỏi: "Mọi người có định chiều nay tụ họp ăn cơm không?"

Cô vốn tưởng rằng Ôn Tố hôm nay sẽ ghi hình, không ngờ lại là ngày mai, như vậy buổi chiều sẽ dư ra thời gian trống.

Ôn Tố còn đang suy nghĩ "mọi người" ở đây là nói tới ekip của chương trình "Buổi tiệc trà của chúng ta", hay là nói tới cô và Thẩm Mạn Huy, Triệu Hòa An, cho đến khi cô vô tình thoáng thấy vẻ mặt khẩn trương của Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Xu mới giật mình quay đầu đi.

Ánh mắt Sở Tĩnh Xu trầm xuống, chợt nghe giọng nói lãnh đạm của Ôn Tố: "Không, bọn họ ngày mai mới đến."

Sở Tĩnh Xu trong lòng vui vẻ, trên mặt đều hiện lên vài phần ý cười, "Vậy hôm nay em định thế nào?"

Ôn Tố không để ý trả lời: "Lười biếng."

Hai chữ này nói ra quá mức đúng lý hợp tình, Sở Tĩnh Xu suýt chút nữa nghĩ mình nghe nhầm, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, cô không biết Ôn Tố còn có một mặt như vậy.

Nhìn thấy hơi có chút ... trẻ con.

Nếu là nửa năm trước, Sở Tĩnh Xu không thể nào đem tính trẻ con và Ôn Tố liên hệ với nhau, hiện tại lại thấy được một mặt trẻ con này của Ôn Tố, có vẻ càng thêm ... mê người.

Trong mắt Sở Tĩnh Xu tràn đầy ý cười, đang định nói gì đó, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Sở Tĩnh Xu nhíu mày, vẫn mở ra nhận cuộc gọi.

Gọi đến là người phụ trách hạng mục hợp tác của công ty bên kia, Sở Tĩnh Xu lễ phép nói mấy câu, báo địa chỉ khách sạn xong liền ngắt điện thoại.

Sở Tĩnh Xu nhìn về phía Ôn Tố đang lười biếng tựa vào sofa, nói: "Người phụ trách bên kia nói sẽ đến tiếp chị, đêm nay có thể chị về muộn."

Ôn Tố hơi vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu.

Nói thật, nếu Sở Tĩnh Xu đơn thuần vì cô mà bỏ chạy đến Hải Xuyên, cô sẽ rất thất vọng với chị ấy, cô gái ưu tú như vậy trong đầu óc không thể chỉ có mỗi chuyện yêu đương, chị ấy sẽ lựa chọn cân bằng giữa tình cảm và công việc.

Tuy rằng bộ dạng của Sở Tĩnh Xu khi nói dối thật đáng yêu, nhưng Ôn Tố lại càng yêu thích bộ dáng trầm ổn của cô khi làm việc.

Tiễn Sở Tĩnh Xu ra ngoài, Ôn Tố mở những số phát sóng trước của "Buổi tiệc trà của chúng ta" ra xem, tổng thể diễn biến trong chương trình đều không không thay đổi, chỉ là mỗi số sẽ mời khách mời khác nhau, cho nên nội dung câu chuyện và bàn luận cũng sẽ khác, nhưng cơ bản đều sẽ duy trì tiết tấu thoải mái vui vẻ.

Ngay cả người không thích xem chương trình giải trí như Ôn Tố cũng xem một cách say mê, đến khi hoàn hồn thì bên ngoài trời cũng đã tối.

Nhìn thời gian, Ôn Tố mới biết bây giờ đã gần bảy giờ rưỡi.

Để ngày mai có thể xuất hiện xinh đẹp trước ống kính, Ôn Tố chuẩn bị đi tắm rửa, thuận tiện đắp mặt nạ.

Còn chưa kịp cởϊ áσ khoác, Ôn Tố chợt nghe tiếng chuông điện thoại, cầm lên xem, thì ra là Sở Tĩnh Xu gọi đến.

Tiếp điện thoại, Ôn Tố mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở gấp gáp, nghe được âm thanh này Ôn Tố nhíu mày. Sau tiếng hít thở thứ hai, mới nghe được thanh âm của Sở Tĩnh Xu, "Chị không nghĩ rượu này tác dụng chậm như vậy, tửu lượng của chị không tốt lắm."

Ôn Tố trầm giọng hỏi: "Chị đang ở đâu?"

Rượu dường như khiến năng lực suy nghĩ của Sở Tĩnh Xu trì trệ, cô thở hổn hển mới báo được tên của hội sở, nói: "... Phiền em đến đây đón chị."

Nghe được tên của hội sở, Ôn Tố liền nhanh chóng ra cửa. Trạng thái của Sở Tĩnh Xu thật khiến người ta lo lắng, hơn nữa chị ấy còn là một cô gái xinh đẹp.

Ôn Tố tuy rằng chưa từng đến Hải Xuyên, không biết hội sở ở đâu, nhưng lần này, công ty sắp xếp cho cô tài xế là người Hải Xuyên, do đó địa điểm này cũng rất quen thuộc, đi được khoảng chừng hai mươi phút đã đến hội sở kia.

Vừa đến cửa hội sở, Ôn Tố liền gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Xu, cô còn chưa đi vào liền nhìn thấy Sở Tĩnh Xu gục đầu ngồi trên sofa ở đại sảnh, giống như là đang ngủ, ở bên cạnh còn có một cô gái thanh tú mặc tây trang, thoạt nhìn giống như đang chăm sóc cho Sở Tĩnh Xu.

Giây tiếp theo, Sở Tĩnh Xu đột nhiên ngẩng đầu, xoay đầu nhìn khắp mọi nơi, giống như đang tìm kiếm vật gì.

Thấy cô không có chuyện gì, Ôn Tố mới yên tâm ngắt điện thoại, bước nhanh đến bên cạnh Sở Tĩnh Xu, nâng cánh tay cô, nói: "Đi, em đưa chị về."

Sở Tĩnh Xu vẫn im lặng nhu thuận ngẩng đầu lên nhìn cô.

Người phụ trách chăm sóc Sở Tĩnh Xu lễ phép đứng lên hỏi cô, "Ngài là bạn của Sở tổng sao?"

Ôn Tố lãnh đạm liếc mắt một cái, "Tôi là vợ của cô ấy."

Thấy rõ khuôn mặt của cô, đối phương nhất thời có chút xấu hổ, trong ấn tượng của cô ta, Ôn Tố vẫn là hình tượng tóc ngắn qua tai, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn đến người phụ nữ xinh đẹp tóc ngang vai trước đó mình không nhận ra, còn tưởng rằng là bạn của Sở tổng."

Không ngờ Sở tổng đi công tác, còn cùng đi với Ôn Tố, xem ra hai người này ân ái cũng không phải là chuyện giả.

"Thật có lỗi." Cô gái vội vàng giải thích với Ôn Tố: "Sở tổng uống một loại cocktail đặc biệt, vô tình uống hơi nhiều."

Ôn Tố nâng tay Sở Tĩnh Xu dậy, nói: "Ừ, tôi đưa chị ấy về."

Cô gái tiến lên muốn hỗ trợ dìu Sở Tĩnh Xu, đã nghe thấy Sở Tĩnh Xu quá chén có chút mơ hồ bỗng nhiên mạnh mẽ chắn ngang Ôn Tố và cô gái kia, khí thế đột ngột tăng cao, biểu tình cảnh giác nhìn cô gái, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào em ấy."

Cô gái: .........

Ôn Tố: .........

"Cảm ơn, tôi tự làm là được rồi." Ôn Tố cố nén ý cười, lễ phép gật đầu với cô gái.

Cô gái đành thu hồi cánh tay, nhưng vẫn đi theo sau hai người, để kịp thời đi đến hỗ trợ.

Sở Tĩnh Xu vừa rồi còn cường ngạnh đối mặt cô gái, lúc này đi đường cũng không xong, giày cao gót dưới chân dường như bị cô xem thành cà kheo. Để ổn định cô, Ôn Tố đành phải một tay ôm thắt lưng, một tay cầm tay cô, đem sức nặng của Sở Tĩnh Xu đều chuyển lên người mình.

Từ khi bị cô nâng dậy đến lúc đi ra ngoài, Sở Tĩnh Xu đều nhìn chằm chằm vào cô, thật giống như trên mặt Ôn Tố vừa mọc ra một bông hoa, ngay cả đường đi phía trước cũng không thèm nhìn.

Lối vào hội sở là một cầu thang gấp khúc, Sở Tĩnh Xu văn bản không chú ý dưới chân, chỉ nhìn chằm chằm Ôn Tố đi đằng trước, không bất ngờ dưới chân đạp vào khoảng không ngã về phía trước, may mắn Ôn Tố sớm có phòng bị, nhanh tay lẹ mắt kéo cô trở lại vào l*иg ngực mình.

Ôn Tố nhẹ giọng nói: "Nhìn đường!"

Sở Tĩnh Xu có chút mất hứng bĩu môi, bộ dạng này thật sự rất giống cái đuôi nhỏ, không hổ là chị em ruột.

"Không nhìn đường!" Sở Tĩnh Xu vẻ mặt mất hứng cãi lại.

Ôn Tố vừa cảm thấy buồn cười lại có chút đau đầu, bình thường Sở Tĩnh Xu đều rất đoan trang trầm ổn, sao khi say rượu lại trở thành như vậy.

"Không nhìn đường sẽ bị ngã, chị muốn bị ngã sao?" Ôn Tố dìu cô, cẩn thận chú ý bậc thang.

Nào ngờ Sở Tĩnh Xu nghe nói như thế lại tức giận, còn có vài phần ủy khuất, "Em không đau lòng chị!"

Đây là gì vậy.

Ôn Tố không muốn cùng người say tranh luận, kiên nhẫn dìu cô xuống bậc thang, thật vất vả mới xuống tới nơi, đang định đỡ Sở Tĩnh Xu lên xe, nào ngờ Sở Tĩnh Xu tức giận gạt tay cô, còn đẩy cô ra, Ôn Tố cạn lời, Sở Tĩnh Xu lại đứng không vững suýt chút ngã sấp trên đất.

Ôn Tố nhíu mày vừa định mở miệng, Sở Tĩnh Xu đã ngồi xổm bên cạnh cửa xe, dỗi: "Chị không cần em, em đi ra đi!"

Đây lại là gì vậy?

Ôn Tố cũng chưa hiểu được cô đây là có chuyện gì, chợt nghe Sở Tĩnh Xu oán giận nói: "Em không đau lòng chị, em đi đi, đừng quay lại!"

Ôn Tố còn ý thức được mình là người của công chúng, Sở Tĩnh Xu cũng thế, nếu các cô ở đây quá lâu sẽ rất phiền phức.

Ôn Tố ngồi xổm xuống kéo Sở Tĩnh Xu, Sở Tĩnh Xu vẫn ôm chặt tay mình, né tránh Ôn Tố, tức giận khi nhìn thấy Ôn Tố, giống như Ôn Tố vừa làm chuyện gì có lỗi với cô.

Vừa rồi còn thấy rất ngoan ngoãn, sao hiện tại lại thành ra như vậy.

"Chúng ta trở về được không, có chuyện gì trở về từ từ nói." Ôn Tố kiên nhẫn, thanh âm chậm rãi, nghe rất ôn nhu thân mật.

Sở Tĩnh Xu chần chờ nhìn cô, có chút do dự.

Ôn Tố rèn sắt khi còn nóng, "Bây giờ trời tối rồi, chị cũng nên trở về, phải không?"

Sở Tĩnh Xu nhếch môi gật đầu, Ôn Tố vội vàng dìu cô lên xe.

Thật vất vả mới có thể đỡ Sở Tĩnh Xu lên xe, Ôn Tố đóng cửa sau xe lại, tài xế khởi động hướng về phía khách sạn.

Cuối cùng cũng có thể tức giận rồi, Ôn Tố liếc nhìn Sở Tĩnh Xu một cái, giây tiếp theo, Sở Tĩnh Xu ủy khuất mím môi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lăn dài ---

"Em hung dữ với chị!"

Ôn Tố: ......