Chương 15

Đến khi Ôn Tố tắm rửa xong, cửa phòng ngủ đã bị gõ vang, cùng với giọng nói dồn dập của cái đuôi nhỏ, "Sao chị chậm quá vậy, mau nhanh lên! Đừng rề rà nữa, đến trễ quá sợ là các chị ấy đã đi mất rồi."

Ôn Tố không nhanh không chậm đi vào phòng quần áo lựa chọn trang phục, lấy một chiếc kính râm, lại đội thêm mũ lưỡi trai ở trên đầu.

Đảm bảo chính mình dù bị chụp ảnh cũng không xấu xí, Ôn Tố mới đi mở cửa.

Thật may là đứa nhỏ này không dám trực tiếp phá cửa xông vào lôi cô ra ngoài, bằng không sẽ bị nháo chết mất.

Trước mặt cửa đột nhiên bị mở ra, Sở Tĩnh Đồng gõ xuống, khi nắm tay sắp đánh trúng người Ôn Tố đã bị Ôn Tố một tay nắm lấy cổ tay.

Nhìn Ôn Tố đã chuẩn bị thỏa đáng, Sở Tĩnh Đồng sửng sốt, khuôn mặt nhỏ xinh lộ ra vài phần mất hứng, miệng than phiền: "Chị thật là chậm quá! Chúng ta đi mau lên!"

___________________________________

Vốn định về nhà sẽ nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại bị Sở Tĩnh Đồng kéo ra ngoài.

Lúc ngồi trên xe, Ôn Tố còn khẽ ngáp một cái.

Sở Tĩnh Đồng bên cạnh thấy được, chột dạ dời mắt, ngoài miệng lại nói: "Bọn họ muốn đến cà phê Lam Mộng để định ngày gặp mặt, chúng ta đi quán cà phê đó nhìn xem, nếu không gặp thì sẽ đi nhà hàng tìm bọn họ."

Cà phê Lam Mộng, sao lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Ôn Tố không nói gì, suy nghĩ xem mình đã nghe qua quán cà phê này ở đâu.

Thấy cô không nói gì, Sở Tĩnh Đồng hạ thấp giọng, chần chừ hỏi: "Chị sao vậy?"

Lam Mộng ... Lam Mộng, Lam Mộng!

Thì ra là quán cà phê đó!

Trong nguyên tác, Thẩm Mạn Huy thường hẹn Sở Tĩnh Xu đến Lam Mộng gặp mặt, quán cà phê này thật độc đáo, cà phê và các món điểm tâm ngọt đều rất tuyệt, chủ nhân lại là một người đàn ông tuy đẹp nhưng cũng rất tùy hứng, một khi quán kín chỗ sẽ không tiếp khách nữa, hoàn toàn không giống một cửa hàng mở ra để kiếm tiền.

Quán cà phê này ngay cả đặt bàn trước cũng rất khó, nhưng mỗi lần Thẩm Mạn Huy đến, chủ quán đều vui vẻ dành chỗ trống cho cô ta.

Mới đầu Thẩm Mạn Huy còn tưởng rằng chủ quán là người hâm mộ của mình, sau mới biết người này là chồng của bạn thân Sở Tĩnh Xu, cũng chính là đối tượng theo đuổi của Phương Oánh Như khi vừa về nước, là anh trai trúc mã của cô ta.

Trong nhất thời, Ôn Tố vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng, nhưng cô lại cảm thấy không có khả năng.

Cô có thể khẳng định Phương Oánh Như vẫn thích Bạc Viễn như trước, nếu Phương Oánh Như làm vậy là vì muốn bức Bạc Viễn, vậy mục đích của Sở Tĩnh Xu là gì?

Hay là Sở Tĩnh Xu không biết Phương Oánh Như cố ý?

Không đúng, nếu Phương Oánh Như muốn bức Bạc Viễn nhìn rõ trái tim mình, cô ta nhất định sẽ không lừa gạt Sở Tĩnh Xu.

Kết hợp tin nhắn Sở Tĩnh Xu vừa gửi cho mình, Ôn Tố cảm thấy đã mơ hồ hiểu được mục đích của Sở Tĩnh Xu.

Nhưng tại sao?

Thấy Ôn Tố đang suy nghĩ, Sở Tĩnh Đồng cảm thấy có chút không ổn, chị nhờ nó giúp đỡ, nếu như việc hỏng trong tay nó vậy sẽ không tốt chút nào.

"Chị đang nghĩ gì vậy!" Sở Tĩnh Đồng nắm cổ tay Ôn Tố, giống như làm nũng lay lay cánh tay cô, "Sao không nghe em nói chuyện?"

Ôn Tố liếc mắt nhìn một cái, người kia đã muốn bỏ tay xuống, nhưng vẫn kiêng cường nắm chặt, ngay cả Ôn Tố cũng cảm nhận được lòng bàn tay ướŧ áŧ của nó.

Có chút đăm chiêu nhìn đứa nhỏ này, Ôn Tố đưa khăn tay của mình cho nó, không rõ ý tứ nói: "Lau mồ hôi trên tay em đi."

Đôi con ngươi sâu như nước hồ nhìn đến làm cho lưng Sở Tĩnh Đồng chợt lạnh, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

Sở Tĩnh Đồng khẩn trương nắm chặt khăn tay của Ôn Tố, lau lòng bàn tay mình.

Nghĩ đến ánh mắt tin tưởng của chị gái, Sở Tĩnh Đồng hít sâu một hơi, ánh mắt cũng kiên định hơn --

Nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, đây là việc chị nhờ mình, mình nhất định phải hoàn thành!

Cà phê Lam Mộng nằm giữa thư viện và bảo tàng mỹ thuật, đây là một khu vực không tồi, lại rất tĩnh lặng, quả thật rất phù hợp để mở quán cà phê.

Ôn Tố vốn định dừng xe trước cửa quán cà phê, lại bị Sở Tĩnh Đồng ngăn cản, phải dừng cách đó khoảng 50 mét rồi đi bộ đến quán.

Hành vi này làm Ôn Tố nhức đầu, trời nắng nóng như vậy, rõ ràng có thể dừng xe trước cửa, trực tiếp đi vào hưởng điều hòa, tại sao phải đầu trần phơi nắng đi bộ xa như vậy?

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Ôn Tố vẫn xuống xe với Sở Tĩnh Đồng.

Không nhìn đến biển hiệu "Khách đông, tạm thời không bán" trên cửa kính, Ôn Tố đẩy cửa ra, không khí mát mẻ lập tức ùa vào mặt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Hai người vừa bước vào, một nhân viên phục vụ tướng mạo thanh tú tiến đến nói: "Thật xin lỗi, quán hiện đã hết chỗ."

"Tôi tìm người." Ôn Tố bình tĩnh phun ra ba chữ, quét một vòng trong quán, không thấy Sở Tĩnh Xu.

Nói cách khác, hai người họ đã rời khỏi đây.

Sở Tĩnh Đồng chọc cánh tay cô, sợ gây chú ý đến mọi người xung quanh, hạ giọng nói: "Hai người họ chắc đã đi rồi, chúng ta đến nhà hàng tìm đi."

Ôn Tố không nghe theo rời đi ngay lập tức, mà tiến đến quầy phục vụ, quầy phục vụ rất cao chắn tầm mắt của cô, đến gần mới nhìn thấy trong quầy là một người đàn ông.

Nghe tiếng bước chân, một giọng nói trầm thấp tao nhã chậm chạp cất lên: "Thật xin lỗi, hiện tại quán đã đông khách, không thể gọi món được."

Ôn Tố giống như không nghe thấy, quay đầu sang nhìn Sở Tĩnh Đồng nói: "Đồng Đồng muốn ăn gì, sẵn tiện chọn cho chị em một món đi."

Tuy cảm thấy nguyên tắc của ông chủ này thật kỳ quái, Sở Tĩnh Đồng cũng sợ Ôn Tố sẽ gây chuyện, kéo cổ tay cô nói: "Mình đi thôi, nơi này kín chỗ rồi, bọn họ đều nói sẽ không bán nữa."

Người đàn ông sau quầy không kiên nhẫn ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính.

Sở Tĩnh Đồng trố mắt nhìn, ngoại hình của chủ quán thật đẹp!

Ôn Tố chậm rãi tháo kính râm, nhìn về phía người đàn ông sau quầy, "Tôi cũng không được?"

Sở Tĩnh Đồng yên lặng xem thường, hại nó lúc trước còn cảm thấy Ôn Tố có chút đáng sợ, hiện tại vẫn là bộ dạng làm người khác chán ghét, ai cũng phải biến đến chị hay sao?

Bạc Viễn đương nhiên nhận ra cô gái này, Ôn Tố, vợ của Sở Tĩnh Xu, là nữ diễn viên bình hoa mặt than khiến mọi người chán ghét.

Như vậy đứa nhỏ bên cạnh hẳn là em gái của Sở Tĩnh Xu.

Tức giận ban đầu hầu như đã biến mất, Bạc Viễn mắt hơi nheo lại, lộ ra nụ cười rụt rè, "Đương nhiên có thể, các cô muốn ăn gì cứ chọn."

Hả?

Sở Tĩnh Đồng lúc đầu còn cảm thấy nguyên tắc phục vụ nơi này thật kỳ lạ, không ngờ chủ quán bởi vì thấy Ôn Tố mà bỏ qua nguyên tắc.

Đúng là chân chó!

Tuy rằng rất ghét chủ quán chân chó kia, nhưng Sở Tĩnh Đồng vừa ngửi được hương vị ngọt ngào liền rất muốn ăn, còn thật sự chọn ba phần điểm tâm ngọt.

Thừa dịp Sở Tĩnh Đồng còn đang chọn món, Bạc Viễn đã lấy ra cây bút và cuốn sổ đưa cho Ôn Tố, cười nói: "Tôi rất thích xem tác phẩm của cô, có thể ký tên cho tôi được không?"

Ôn Tố mang lại kính râm nhìn anh ta một cái, chỉ thấy người kia tươi cười nhìn thật xinh đẹp, dừng một chút mới nhận bút, ghi lại một con số ở trên vở .

Bạc Viễn có chút đăm chiêu nhìn mấy con số trên đó, lạnh lùng trong mắt tiêu tán, anh ta cười đóng sổ lại, nói: "Cảm ơn"

Lúc này, Sở Tĩnh Đồng cũng đã chọn món xong, gọi ba phần điểm tâm ngọt.

Ôn Tố sau khi nghe được nói: "Chị có công việc, không thể ăn đồ ngọt."

Sở Tĩnh Đồng ghét bỏ liếc nhìn cô một cái, "Không phải cho chị, là cho dì Trương."

Ôn Tố mím môi không nói gì, tiểu nha đầu này thật là muốn đánh đòn, tiền là do cô trả, ngay cả dì Trương cũng nghĩ tới, vậy mà không nghĩ tới cô.

Không đợi Ôn Tố nói chuyện, Sở Tĩnh Đồng lại không tự nhiên chỉ chỉ tách cà phê nói, "Chị không ăn ngọt được, vậy uống chút đồ đắng đi."

Ôn Tố lúc này mới dễ chịu một chút, nhẹ gật đầu, "Ừ."

Mang theo điểm tâm ngọt và cà phê đã đóng gói, Ôn Tố và Sở Tĩnh Đồng rời khỏi quán cà phê, lên xe đi đến nhà hàng.

Sở Tĩnh Đồng vừa mới báo địa chỉ xong, Ôn Tố đã thấy điện thoại vang một tiếng "Ding", một tin nhắn từ dãy số xa lạ gửi đến.

"Vợ của cô có chuyện gì vậy?"

Nếu Bạc Viễn đứng ở trước mặt cô, Ôn Tố thật muốn trừng mắt với người này, nhanh chóng trả lời:

"Chuyện này phải hỏi thanh mai của anh, cô ta muốn làm gì?"

Xem ra cô đã nghĩ đúng, tin tức Phương Oánh Như và Sở Tĩnh Xu hẹn gặp nhau tại cà phê Lam Mộng là muốn cho Bạc Viễn biết, mà cũng là muốn cho cô biết.

Nếu là nguyên chủ, chiêu này thật sự sẽ không lộ ra sơ hở, bởi vì nguyên chủ căn bản không biết Phương Oánh Như thích ai, cô ta lại càng không biết Bạc Viễn là ai.

Ôn Tố cơ bản có thể khẳng định đây là vở kịch do Sở Tĩnh Xu và Ôn Tố cùng dựng nên, nhưng mà cô cũng không rõ nguyên nhân tại sao Sở Tĩnh Xu lại làm vậy.

Chẳng lẽ là ý tứ kia sao?

Sở Tĩnh Đồng căn bản không phát hiện được Ôn Tố đã nhìn thấu được ván cờ này, bởi vì mấy món điểm tâm đã làm nó lơ là không ít.

"Còn nói là tụ họp bạn bè, quán cà phê kia chỉ toàn là bàn cho hai người, làm gì có chỗ cho nhiều người tụ họp." Sở Tĩnh Đồng cố ý nói cho Ôn Tố nghe.

Ôn Tố tâm bình khí hòa tả lời, "Ừ."

Nghe được cô lên tiếng trả lời, Sở Tĩnh Đồng càng dũng cảm, "Người kia chắc chắn là cố ý, lừa chị em đi ra ngoài, mà chị ấy cũng không thể từ chối cô ta."

"Ừ."

"Chị nhất định phải cẩn thận, lỡ như làm cho đối phương nhìn ra được điều gì, chị em chắc chắn sẽ bị người kia dây dưa!"

"Ừ."

Sở Tĩnh Đồng cũng không ngại phiền phức nói nhiều thông tin quan trọng cho Ôn Tố, Ôn Tố cũng tâm tình tốt mà đáp lời.

Chờ Ôn Tố và Sở Tĩnh Đồng đến nhà hàng mới phát hiện thì ra là một nhà hàng lẩu nổi tiếng.

Lúc này không phải giờ cơm, trong nhà hàng cũng không nhiều khách, phục vụ mỉm cười dẫn hai người đi vào.

Ôn Tố còn đang suy nghĩ hai người kia đang muốn làm gì mình, không nghĩ tới vừa vào, một cô gái ngồi tại chiếc bàn trong góc kinh ngạc nhìn các cô.

Cô gái kia bộ dạng đáng yêu tinh xảo, giống như là một cô búp bê sứ mỏng manh.

Người này chính là Phương Oánh Như.

Vị trí ngồi thật không tồi.

Có lẽ thấy được ánh mắt của Phương Oánh Như, người ngồi đối diện cô quay đầu nhìn qua, đúng lúc nhân viên phục vụ đang dẫn Ôn Tố đi đến bàn này.

"Ôi, sao hai người lại đến đây!" Sở Tĩnh Xu kinh ngạc đứng lên, vô cùng thân thiết nắm tay Ôn Tố, còn sờ sờ đỉnh đầu Sở Tĩnh Đồng.

"Chị!" Sở Tĩnh Đồng cũng vờ như kinh ngạc bổ nhào vào lòng cô, "Chị Ôn Tố nói muốn dẫn em đi ăn cơm, không ngờ lại gặp được chị ở đây!"

Nhìn đến Phương Oánh Như đang kinh ngạc cùng nghi hoặc, Ôn Tố nén cười, phụ họa theo hai người kia nói: "Thật trùng hợp, chi bằng cùng nhau ăn đi."

"Được." Sở Tĩnh Xu đương nhiên cầu còn không được, dịch vào trong, chừa vị trí ở bên ngoài.

Sở Tĩnh Đồng làm như lơ đãng đẩy Ôn Tố ngồi vào vị trí đó, còn mình thì ngồi bên cạnh Phương Oánh Như.

Sở Tĩnh Xu mặt đầy sung sướиɠ vui vẻ, ánh mắt sáng long lanh, "Em về khi nào sao không nói với chị một tiếng?"

"Đương nhiên là vì muốn làm chị ngạc nhiên rồi." Ngữ khí Ôn Tố trước sau vẫn lãnh đạm như một, nhưng trong con ngươi đen láy lại tràn đầy ôn nhu.

Nhìn thấy một khắc này, tim Sở Tĩnh Xu run lên, rồi đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.

Cô đã quên mất hiện tại kỹ năng diễn xuất của Ôn Tố rất tốt, cô sợ mình sẽ bị rơi vào bẫy, lúc đó Ôn Tố chỉ cần lưu loát lui trở ra.

Khóe miệng Ôn Tố hơi nâng lên, "Trách em không nói trước với chị sao?", rõ ràng là thanh âm trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong giọng nói lại là ý tứ cưng chiều, ai nghe đến cũng sẽ tan chảy.

Mẹ ơi, người này là Ôn Tố sao?

Mãi cho đến khi chân đột nhiên bị đá một cái, Sở Tĩnh Đồng mới lấy lại tinh thần, vội vàng thu lại biểu tình khoa trương của mình.

Nếu không nhanh ngắt tay một cái, Sở Tĩnh Xu sợ là mặt mình sẽ bị thiêu cháy mất, cô cực lực duy trì trấn định nói: "Chị cũng không có tính khí trẻ con như vậy."

Ôn Tố không nói gì nữa, chỉ phát ra tiếng cười khẽ.

Tiếng cười này phối hợp với giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, đừng nói là Sở Tĩnh Xu, ngay cả Sở Tĩnh Đồng vốn không có cảm tình với Ôn Tố cũng đều nhịn không được.

Mắt thấy Sở Tĩnh Xu sắp không chống đỡ nổi, một giọng nói lãnh đạm kiêu ngạo vang lên, đem bầu không khí Ôn Tố dựng nên phá hư không còn một mảnh.

Ôn Tố ôn hòa nhìn Phương Oánh Như, người kia ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô nói: "Đã lâu không gặp, Ôn tiểu thư."

Ôn Tố nheo mắt, thoáng suy nghĩ một chút, giật mình nói: "Thì ra là Phương tiểu thư, lần đầu gặp là lúc cô làm phù dâu cho Sở Sở, thời gian trôi qua thật nhanh."

Nếu Phương Oánh Như thực sự đang theo đuổi Sở Tĩnh Xu, nghe nói như thế chỉ sợ sẽ nghẹn chết, vì vậy cô rất tự nhiên giận tái mặt, còn mạnh mẽ lộ ra vẻ tươi cười, trào phúng nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng mà tất cả mọi người lại không có gì thay đổi."

"Ba năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện." Ôn Tố nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, cánh tay rất tự nhiên khoát trên vai Sở Tĩnh Xu, đôi mắt mỉm cười nhìn Sở Tĩnh Xu nói: "Không biết khi nào có thể nhận được thϊếp mời kết hôn của Thẩm tiểu thư đây."

Lời này quả thật là đâm vào tim Phương Oánh Như, nhưng cô ta cũng không yếu ớt như vậy, càng nổi dậy tò mò đối với Ôn Tố.

Diễn xuất của Ôn Tố kém như thế nào mọi người đều biết, thật không hiểu sao Đại Sở lại không trực tiếp nói cho cô biết, Ôn Tố rõ ràng đối với cậu ấy có cảm tình.

Dù không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa hai người này, nhưng Phương Oánh Như vẫn còn nhớ nhiệm vụ của chính mình, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: "Không ngờ Ôn tiểu thư có thể quan tâm đến tình trạng quan hệ của tôi, cảm ơn cô."

"Không có gì, bạn bè của Sở Sở cũng là bạn bè của tôi." Thanh âm của Ôn Tố hơi lãnh đạm rơi vào tai người khác liền cảm giác dường như có chút mất kiên nhẫn.

Sở Tĩnh Xu đúng lúc chuyển hướng đề tài nói: "Nước sôi rồi, có thể cho thức ăn vào."

Trong lúc đang nhúng thịt, Ôn Tố lại nói: "Thì ra chị nói bạn bè tụ họp là đi cùng với Phương tiểu thư."

"Thật ra còn có hai người khác, nhưng họ tạm thời có việc nên không đến được." Sở Tĩnh Xu giải thích, trong giọng nói ẩn ẩn chút ảo não.

Ôn Tố nghe ra được hàm ý của cô -- "Là cô ta lừa chị."

Đem thịt đã được nấu chín để vào bát của Sở Tĩnh Xu, Ôn Tố lưu loát nói: "Cẩn thận nóng."

Sở Tĩnh Đồng ngồi đối diện không thể khống chế mà run lên một chút liền bị Phương Oánh Như bất động thanh sắc đá vào chân, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh gắp một miếng khoai tây.

Phương Oánh Như ánh mắt sắc bén, mở miệng nói: "Thật không biết thì ra Ôn tiểu thư cẩn thận chu đáo như vậy."

Ôn Tố không vội thong thả trả lời, "Mấy chuyện thế này, Sở Sở biết là tốt rồi."

"Khụ khụ khụ --" Sở Tĩnh Đồng đang ăn khoai tây vô tình bị sặc dầu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên.

Sở Tĩnh Xu nhìn thấy mặt con bé đổ lên, rót cho nó ly nước chanh, sẵn giọng: "Sao lại ăn uống gấp gáp như vậy?"

Sở Tĩnh Đồng thật muốn khóc, ai biết lực sát thương của Ôn Tố lớn như vậy, đáng lẽ nó không nên tới đây.

______________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ôn Tố: Bộ sách võ thuật ta? Nếm thử, chút của ta bộ trung bộ!

Sở Tĩnh Xu: Mặt đỏ tim đập.