Chương 10

Lễ khai máy "Vân Lăng kỷ sự"

Lễ khai máy lần này đặc biệt được coi trọng, trên hương án đủ loại lễ vật, sau khi thắp hương xong, nhà sản xuất và đạo diễn cùng nhau tuyên bố với phóng viên "Vân Lăng kỷ sự" chính thức khai máy.

Ôn Tố từng tham gia nhiều lễ khai máy, lúc trước vẫn còn là người mới, phóng viên đương nhiên là không chú ý đến cô, nhưng lúc này lại không giống như ngày xưa, phóng viên vây quanh cô so với Thẩm Mạn Huy cũng không ít.

"Xin hỏi tại sao cô lại muốn tham gia bộ phim này?"

"Ôn Tố tiểu thư, xin cho biết tiêu chuẩn lựa chọn vai diễn của cô?"

"Cô cho là một mình cô có thể diễn tốt cả hai nhân vật sao?"

"Xin hỏi... "

Câu hỏi nối tiếp câu hỏi làm cho Ôn Tố hoa mắt chóng mặt, trước cô còn hâm mộ mấy diễn viên có danh tiếng kia, được phóng viên vây quanh đặt câu hỏi, bây giờ đến phiên mình lại cảm thấy phiền phức vô cùng.

Thật vất vả giày vò qua đi, đoàn làm phim rốt cuộc bắt đầu hoạt động.

Trình tự quay cũng không phải dựa theo thứ tự tình tiết kịch bản, mà phải theo lịch trình của diễn viên và kinh phí thực hiện, sau khi tổng hợp phân tích mới tiến hành quay.

Đẳng cấp của Ôn Tố tương đối cao, cho nên được sắp xếp quay sớm.

Mọi người vốn còn đang hiếu kỳ làm thế nào Ôn Tố có thể thông qua được thử vai, thế nhưng sau khi nhìn cô quay xong phân đoạn đầu tiên, tất cả đều kinh ngạc.

Phân đoạn đó cũng rất đơn giản, chỉ là Vân Lăng được muội muội của Kỳ Tiêu Niên mời ngắm hoa, trong hoa viên tình cờ gặp được An Ninh quận chúa.

An Ninh quận chúa trong lời Kỳ gia chính là thông minh hơn người, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí độ cao nhã quý tộc.

Diễn xuất của Ôn Tố không lộ ra bất kỳ sơ hở gì, dù là người không biết gì cũng có thể dễ dàng bị cô cuốn vào bên trong nội dung, tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng khi thấy biểu hiện của Ôn Tố, Thẩm Mạn Huy vẫn sửng sốt.

Vì vậy phân đoạn vốn chỉ cần một lần là có thể qua nhưng bởi vì phản ứng của Thẩm Mạn Huy mà bị NG.

Tô Kiều thực ra cũng không tức giận, lúc trước khi ông ta xem Ôn Tố thử vai cũng kinh ngạc như vậy. Nhưng rất nhanh, mọi người đã lấy lại được tính chuyên nghiệp vốn có.

Thẩm Mạn Huy cũng không hổ là tiểu hoa đán nổi bật, kỹ thuật diễn tương đối vững, trên cơ bản không có vấn đề gì. Nếu như không có Ôn Tố ở đây, Thẩm Mạn Huy thực sự có thể gọi là dùng trang điểm và kỹ thuật diễn xuất để giữ được hình tượng "Đại mỹ nhân".

Chỉ tiếc lại gặp phải Ôn Tố.

An Ninh quận chúa của Ôn Tố làm những diễn viên khác ngạc nhiên, đồng thời cũng mang đến áp lực cho họ, mọi người phải dồn sức nghiên cứu kịch bản và nhân vật, cũng bởi vì vậy mà hiệu suất quay phim cũng được nâng cao không ít, người vốn nóng tính nghiêm khắc như Tô Kiều đối với hành vi chơi điện thoại trong lúc nghỉ ngơi của Ôn Tố cũng nhắm một mắt mở một mắt.

Cho đến khi Ôn Tố diễn nhân vật Thế tử gia lần thứ nhất.

Tại tửu lâu, Vân Lăng gặp được Thế tử gia giáo huấn bọn cường hào ác bá, thấy người nọ và An Ninh quận chúa giống nhau như đúc, ánh mắt ấy làm cho Thế tử gia chú ý, hai người lúc này mới quen biết nhau.

Đóng hai vai là một thử thách không nhỏ với Ôn Tố, mà đây cũng là một cơ hội khó có được.

"Các ngươi đúng là to gan," đầu khẽ nhấc, ánh mắt Ôn Tố khinh miệt lại chán ghét liếc mấy đại hán trên mặt đất, "Cho dù là Vương Khâm cũng phải nể mặt ta mấy phần, mà bọn chó săn các ngươi lại dám ở đây sủa loạn?"

Thẩm Mạn Huy vốn hẳn nên đi lên phía trước lại khẽ giật mình, thanh âm của Ôn Tố lúc này hoàn toàn khác biệt với khi diễn An Ninh quận chúa, rõ ràng đây là thanh âm của nam nhân, từng lời thoại, ngắt câu và ngữ khí vô cùng phù hợp với đặc điểm tính cách của Thế tử gia, hành động lại mười phần khí khái hào hùng.

Cô vậy mà không cần dùng tới l*иg tiếng, tự mình thực hiện?

Cứ sững sờ như vậy, Tô Kiều bèn hô "cut".

Ôn Tố duy trì thần sắc trong hai giây, đến giây thứ ba đã khôi phục vẻ mặt không cảm xúc.

Tô Kiều vẫy tay nói: "Mạn Huy, đang yên đang lành sao lại ngơ ra, tranh thủ thời gian làm lại lần nữa."

"Vân Lăng kỷ sự" - cảnh thứ 17, lần hai.

"Ba--"

Nửa tháng quay phim, Ôn Tố chưa bao giờ nếm qua NG, diễn viên trẻ ít ai có thể được như vậy, mấy cô gái đều gọi đùa cô là "Ôn một lần", Ôn Tố cũng cười cho qua chứ không tức giận.

Bởi vì biểu hiện của Ôn Tố quá mức sáng chói, Thẩm Mạn Huy áp lực lại tăng gấp bội, ban đầu cô ta còn ỷ vào kinh nghiệm biểu diễn tích lũy từ kiếp trước mà cải thiện thêm, thế nhưng đó là khi gặp Trương Tuế đóng An Ninh quận chúa, Lý Bách Đình đóng Thế tử gia, phong cách của Ôn Tố và hai người này hoàn toàn khác biệt, rõ ràng là ưu tú hơn họ rất nhiều.

Tô Kiều có thể trở thành một đạo diễn nổi danh, đương nhiên là phải có nhãn lực, lựa chọn Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy cũng là quyết định chính xác, nhưng mà Ôn Tố diễn xuất thần như vậy đã vượt xa thực lực bình thường của Thẩm Mạn Huy.

Bởi vậy mà Tô Kiều đối với Thẩm Mạn Huy lại càng yêu cầu cao hơn.

Mỗi lần đến cảnh diễn phối hợp của Ôn Tố và Thẩm Mạn Huy đều sẽ bị NG, một lần nhiều nhất có khi lên đến 27 cái NG, Ôn Tố bằng tố chất chuyên nghiệp mạnh mẽ vượt qua, Thẩm Mạn Huy thì sắc mặt tái nhợt.

Đây chắc là lần bị nhiều NG nhất trong cuộc đời diễn viên của cô ta, nếu không phải cô ta giữ được bình tĩnh, chỉ sợ Ôn Tố đã trở thành bóng ma trong sự nghiệp của cô ta.

Đoàn làm phim cũng không vì vậy mà khinh thường Thẩm Mạn Huy, ngược lại rất bội phục, nếu đổi lại là người khác thì tâm lý đã sớm suy sụp, Thẩm Mạn Huy thì ngược lại, càng bị dồn ép lại càng bùng nổ.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Tố cũng biết được trình độ kỹ thuật của Thẩm Mạn Huy, không xuất thân chính quy cũng không có tài năng thiên bẩm, Thẩm Mạn Huy có được kỹ thuật vững chắc như vậy hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng của bản thân, cho nên dù chỉ là nhân vật pháo hôi cô cũng rất khâm phục cô ta.

Mỗi ngày Thẩm Mạn Huy đều là người đến đoàn phim sớm nhất, dù là đã diễn xong cảnh quay của mình cô ta cũng sẽ ở lại cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc mới trở về khách sạn. Nếu so sánh với cô ta, Ôn Tố quả thật là không chuyên nghiệp, có lịch thì đến quay, quay xong thì rời đi, không ở lại thêm giây nào, lúc người ta cầm kịch bản nghiên cứu, cô lại lấy điện thoại ra chơi.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Ôn Tố vẫn giữ vững phong độ, cũng không có ai dám trách móc cô không chịu xem kịch bản, không chuyên nghiệp, là một diễn viên, chỉ cần kỹ thuật biểu diễn tốt chính đã là sự chuyên nghiệp lớn nhất rồi.

Đang xem phân đoạn của Triệu Hòa An và Thẩm Mạn Huy, Ôn Tố nhanh chóng đứng dậy.

Sở Tĩnh Xu không chiếm được, nhưng mà vị trí Ảnh hậu cũng có thể tranh thủ, dù sao giữa tình yêu và sự nghiệp, cô phải chấp nhận hy sinh một bên.

------------------------------

"Cut!"

Tô Kiều nhìn màn hình, liếc mắt sang phó đạo diễn, phó đạo diễn hỏi nhân viên ghi âm có vấn đề gì không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Tô Kiều mới nói: "Cảnh này qua."

Hôm nay phải diễn nhiều cảnh hành động làm Ôn Tố rất mệt mỏi, ngay cả Triệu Hòa An mặt mũi cũng bơ phờ huống chi là cô.

Trợ lý Tiểu Thịnh vội đi lên đưa nước lau mồ hôi cho cô, nói: "Vừa rồi Cảnh tỷ gọi điện nói là "Tú sắc" muốn xin chụp ảnh bìa cho tạp chí tháng mười."

Ôn Tố đẩy ly nước ra, ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe nói như thế trong lòng hơi động.

Nếu cô nhớ không lầm, "Tú sắc" số đặc biệt tháng chín là mời Thẩm Mạn Huy, đến tháng mười mới mời cô chụp ảnh bìa, đây là thể hiện cái gì?

Ôn Tố khẽ hừ một tiếng, "Không đi, tôi muốn tốt nhất."

Dù sao cô cũng chỉ muốn làm diễn viên, mấy chuyện khác đều chỉ nhằm tranh thủ tài nguyên. Hiện tại cô có Ôn gia chống lưng, cần gì phải vì mấy cái chuyện này làm ủy khuất mình?

Cảnh hôm nay đã quay xong, Ôn Tố cũng không ở lại đoàn, ở đây không bằng đi về nghỉ ngơi cho tốt, tiện thể suy nghĩ về cảnh diễn ngày mai.

Đêm đó, rửa mặt xong, Ôn Tố khoát áo choàng tắm ngồi xếp bằng trên giường nhắn tin với Sở Tĩnh Xu.

Sở Tĩnh Xu nói ngày mai muốn đến tham quan, cô đồng ý.

Vừa tắt điện thoại định đọc kịch bản, Ôn Tố chợt nghe tiếng gõ cửa --

"Cốc cốc --"

Cô còn tưởng rằng trợ lý mang thức ăn khuya đến, liền đứng dậy mở cửa. Thế nhưng cửa vừa mở, nhìn thấy người bên ngoài lập tức có chút bất ngờ.

Không phải thức ăn khuya như cô mong chờ, mà là Thẩm Mạn Huy.

Chú ý đến đuôi tóc hơi ướt và mùi hương sữa tắm dễ chịu, Ôn Tố nắm chặt bàn tay đang cầm tay nắm cửa.

Thẩm Mạn Huy tới đây giờ này là muốn làm gì?

Thẩm Mạn Huy cười nhẹ, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như ánh sao nói: "Tôi sợ ngày mai mình diễn không được tốt, có thể xin chị chút thời gian không?"

Ôn Tố: ...

Ngày mai sẽ là cảnh quay của Thế tử gia và Vân Lăng, trong đó có nhiều động tác hành động, nếu như Thẩm Mạn Huy bị NG cũng sẽ ảnh hưởng đến cô.

Vì để cho chính mình không mệt mỏi, Ôn Tố mặt không đổi sắc nép người sang một bên, Thẩm Mạn Huy mỉm cười nói cảm ơn, đi vào phòng.

Nhìn nếp nhăn trên ga giường, Thẩm Mạn Huy không nói gì, ngồi trên sofa, lấy ra kịch bản đã được ghi chú đầy trên đó.

Lúc ngồi xuống đối diện Thẩm Mạn Huy, Ôn Tố cũng mở kịch bản ra, trong lòng cảm thấy không ổn.

Đây là phân đoạn Thế tử gia thổ lộ với Vân Lăng, Thế tử gia vì bảo vệ Vân Lăng mà bị trọng thương, gần như mất nửa cái mạng, Thế tử gia nhân cơ hội mà thổ lộ với Vân Lăng, Vân Lăng dù rất cảm động, nhưng đã sớm thích Kỳ Tiêu Niên, vì thế nên cùng Thế tử gia ước hẹn đời sau.

Ngay lúc này, Ôn Tố vô cùng hi vọng trợ lý Tiểu Thịnh có thể mang thức ăn khuya tới gõ cửa, mà không có thức ăn cũng được, chỉ cần đừng để hai người các cô đơn độc trong phòng.

Nhưng mà mọi chuyện cũng không như cô mong muốn, Tiểu Thịnh không biết đã mang đồ ăn khuya của cô chạy đi đâu mất rồi.

Thẩm Mạn Huy mở miệng nói: "Phân đoạn này cần phải khóc, tôi sợ mình không đủ cảm xúc."

Ôn Tố nhướng mày, gương mặt lạnh lùng nói thẳng lời thoại: "Đời này ta chưa thích qua một ai, muội chính là lần đầu, thương thế này coi như cũng đáng giá."

Mặt cô không biểu tình, nhưng trong thanh âm lại tràn đầy cảm xúc, chỉ nghe câu này, cảm xúc Thẩm Mạn Huy lập tức bị thay đổi, bất giác đỏ mắt.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa ..." hốc mắt Thẩm Mạn Huy đỏ lên, "Huynh sẽ không có việc gì, Trương đại phu lập tức đến ngay, huynh sẽ tốt hơn!"

"Nha đầu ngốc, muội khóc cái gì." Ôn Tố vẫn là biểu cảm lạnh nhạt, "Ta sẽ không chết."

Rõ ràng bên tai là ngữ khí suy yếu mà cưng chiều, nhìn lại thì vẫn là một gương mặt đơ, cũng may Thẩm Mạn Huy có bản lĩnh, nếu như là một người mới, đoán chừng ngay cả cảm xúc cũng không động được.

Phân đoạn này không dài, chỉ một lúc hai người đã thoại xong rồi, Ôn Tố cảm thấy Thẩm Mạn Huy thể hiện rất tốt, đợi khi ngày mai cô thay trang phục, biểu hiện đúng cảm xúc, sẽ khiến Thẩm Mạn Huy càng nhập tâm hơn.

Hít một hơi thật sâu đè nén cảm xúc dâng trào, Thẩm Mạn Huy cười khẽ nói với cô, "Cảm ơn, tôi có thể thử lại một lần nữa không?"

Ôn Tố liền phối hợp với cô ta diễn lại thêm mấy lần nữa.

Đến lần thứ ba, Thẩm Mạn Huy mới cảm ơn cô, chuẩn bị trở về, vừa mở cửa đã bắt gặp Tiểu Thịnh đang thở hồng hộc.

Nhìn thấy vành mắt đỏ ửng và thần sắc khổ sở của Thẩm Mạn Huy, Tiểu Thịnh suýt chút đã cho là mình gõ nhầm phòng, nhìn thấy Thẩm Mạn Huy gật đầu chào, sau đó lướt qua người, cô mới ý thức là Thẩm Mạn Huy đang đến phòng của cô chủ nhà mình.

Nhưng mà sao Thẩm Mạn huy lại khóc?

Tiểu Thịnh nghi hoặc nhìn Ôn Tố, "Ôn tỷ?", chị vừa làm gì Thẩm Mạn Huy vậy?

Thấy Tiểu Thịnh muộn như vậy mới trở về, còn về tay không, Ôn Tố hận không thể trừng mắt một cái cho cô xem, lạnh giọng trả lời: "Không biết."

Tiểu Thịnh: ...

Tiểu Thịnh: Nói bậy, chị không biết thì ai biết!

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tĩnh Xu: Cái gì? Chị đến thăm em lại cho chị xem cảnh diễn thổ lộ tình cảm?