Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vợ Trước Ác Độc Của Quyền Thần: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 57

« Chương Trước
“Tam thẩm, thẩm đừng làm, cứ để cháu nấu.”

Tô Nhị Nha tay mắt nhanh nhẹn, tranh làm việc.

Sở dĩ Thẩm Nguyệt Dao nói đi nấu nước, thật ra là muốn nấu ít nước linh tuyền cho cả nhà uống.

Thế thì Tô Nhị Nha uống ít nước linh tuyền vào cũng có thể bổ sung chút năng lượng, tốt cho cơ thể.

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không sợ lạnh, cầm hồ lô chạy tới chạy lui trong sân.

Thẩm Nguyệt Dao cầm ấm trà và chén trà đi rửa sạch sẽ, rồi bưng vào nhà.

Sau khi nấu nước xong thì Thẩm Nguyệt Dao rót vào chén trà, đợi một lúc cho lạnh đi là có thể uống.

Nàng lại múc một ít để nhào bột

Dùng nước linh tuyền nhào bột, khi ăn lại càng thơm ngọt mềm xốp.

Tô Nhị Nha biết nhào bột, nói: “Tam thẩm, có cần chuẩn bị nhân để chút nữa làm ít bánh không?”

Tô Nhị Nha chưa bao giờ ăn bánh kẹp thịt, nhưng biết rõ sáng sớm tam thẩm đi bày quán bán bánh kẹp, bên ngoài là bánh bột, bên trong là thịt.

Thẩm Nguyệt Dao nói: “Làm bánh kẹp thịt, bột bánh bên ngoài cần phải ủ, buổi tối chỉ cần nhào, sáng dậy bột nở ra rồi nhào lại lần nữa là được.”

Nhắc đến ủ bột, Thẩm Nguyệt Dao biết khoa học kỹ thuật thời nay vẫn chưa sản xuất ra men, nên toàn dùng cách cũ để ủ bột.

Trong thôn đa số mọi người dùng phương pháp để lên men, bao gồm nhào bột, bảo quản, phủ bột mì khô, vi khuẩn axit lactic trong bột sẽ lên men tự nhiên.

Nhưng mà hầu như mọi người sẽ để lại một cục bột đã được lên men, sau này khi ủ bột thì lại lấy cục bột đã ủ lúc trước ra dùng.

Thật ra phương pháp ủ bột này, dễ khiến men lên không chuẩn, nhào bột và nhiệt độ ảnh hưởng rất nhiều đến việc bột nở.

Thẩm Nguyệt Dao cho ít nước linh tuyền vào, tránh cho men lên không đều, bột lúc nấu lên cũng mềm xốp thơm hơn.

Tô Nhị Nha cũng biết ủ bột, nhưng cô bé cảm thấy bột sẽ hơi chua, hơi cứng, cũng không biết là vì sao.

“Tam thẩm, có phải làm thế này là được rồi đúng không, chắc lúc bột lên men cũng sẽ không sao.”

Thẩm Nguyệt Dao gật đầu nói: “Ừ, chắc là không có vấn đề gì.”

Sau khi nàng chuẩn bị xong, nhìn bậc lửa đèn dầu bên cạnh, nói: “Thật ra nếu có mật ong lên men sẽ càng chuẩn hơn, thêm ít đường trắng, bột mì lúc làm ra lại càng mềm xốp và thơm nhẹ, khi cho vào miệng sẽ mang theo vị ngọt.”

Đáng tiếc nàng không tìm thấy được mấy ong.

Ở thời đại này, chỉ cần là thứ có vị ngọt thì đều rất đắt.

“Mật ong sao?”

Tô Nhị Nha chưa bao giờ lên núi, nhưng nghe mấy đứa nhỏ trong thôn bảo đi lên núi bị ong mật đốt, có lẽ là có mật ong.

Thẩm Nguyệt Dao gật đầu: “Ừ, là mật ong, nếu có cả tổ ong thì có thể dùng làm sáp ong, như thế buổi tối lúc châm nến, cũng không thấy xót tiền nữa.”

Thời đại này có sức sản xuất còn yếu kém, nên nến cũng là thứ đắt giá.

Bây giờ Thẩm Nguyệt Dao không nỡ mua nến, nếu có thể tự mình tạo ra nến thì có thể tiết kiệm được tiền.

Thật ra nàng có thể tự mình tạo ra rất nhiều thứ, đáng tiếc không có nhiều nguyên liệu đến thế.

Nguyên liệu rất đắt, nếu tự đi tìm thì cũng không biết trên núi có không.

Tô Nhị Nha kinh ngạc mở to hai mắt nói: “Tam thẩm, mật ong thật sự có thể làm ra nến sao?”

Biểu cảm của Tô Nhị Nha vô cùng kích động, bộ dáng không thể tin được.

Cô bé chưa bao giờ biết, cũng chưa nghe ai nói qua.

Tưởng rằng nến phải dùng cách riêng mới có thể chế tạo ra được.

Thẩm Nguyệt Dao cười nói: “Đúng thế, sau này ta sẽ dạy cho cháu rất nhiều thứ, cháu sẽ biết, thiên nhiên có bao nhiêu điều mỹ diệu, có rất nhiều thứ tự nhiên tạo ra đều là bảo vật.”

Tô Nhị Nha đứng bên cạnh nghe, có cảm giác rất thần kỳ.

Tô Tuyết Y yên lặng quay về nhà ở, cho dù là ở trong buồng, hắn cũng có thể nghe thấy giọng nói truyền đến từ trong nhà bếp.

Cuộc trò chuyện giữa Thẩm Nguyệt Dao và Tô Nhị Nha, hắn cũng nghe rất rõ.

Thật sự là phòng ốc thế này cho dù có đóng cửa lại thì cũng không thể cách âm.
« Chương Trước