Chương 26: Rao Hàng

Nhưng Lâm Trì vẫn đưa hồ lô trong tay cho Thẩm Nguyệt Dao xem, cũng kiên nhẫn giải thích: “Tẩu tử, hiện tại loại hồ lô này không đáng giá tiền, trên núi có rất nhiều, không ai thu mua, đều để hư thối trên mặt đất, mọi người cũng chỉ dùng loại hồ lô này làm gáo múc nước hoặc bình đựng nước, không đi xa nhà thì gần như cũng không cần dùng nó để đựng nước.”

Thẩm Nguyệt Dao ngẩn người: “Ta nghe nói có bình rượu hồ lô, hồ lô được điêu khắc làm đồ trang sức, chắc là cũng có thể bán được một ít chứ?”

Lâm Trì cũng cúi đầu có chút trầm xuống nói: “Thứ này trồng rất dễ, lớn lên cũng nhanh, rất lâu trước kia, lúc ta còn nhỏ, nhớ rõ cũng có người thu mua hồ lô, một văn tiền hai cái, sau đó nhiều người trồng hồ lô, lên núi rải một chút hạt giống là sẽ mọc lên rất nhiều hồ lô, một văn tiền vài cái, sau đó không còn ai thu mua nữa.”

“Mảnh đất giữa sườn núi sau thôn của chúng ta có rất nhiều hồ lô, có hồ lô có eo, hồ lô không eo, hồ lô lớn, hồ lô nhỏ đều có rất nhiều, nếu tẩu tử có thời gian thì đến sau núi nhìn xem sẽ biết…”

Nghe Lâm Trì nói như vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt Dao đã có tính toán sơ lược.

Thứ này chính là thứ tốt, nếu chuẩn bị tốt thì có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.

Chỉ là ở địa phương này, phần lớn người còn không giải quyết được vấn đề ấm no, đương nhiên sẽ không bỏ tiền đi mua tác phẩm nghệ thuật về thưởng thức.

Nhưng mà một số hồ lô có thể dùng để làm ấm trà, chén trà, một số hồ lô lớn còn có thể làm thành bình chứa đồ vật và đồ ăn.

Cho dù là làm gáo múc nước cũng có thể làm mấy cái.

Hiện tại trong nhà chỉ có một cái gáo múc nước, vẫn là có chút không thuận tiện lắm.

Vốn dĩ nàng còn nghĩ đợi kiếm được tiền phải đi trấn trên đặt mua một ít đồ dùng hằng ngày, ví dụ như ly nước, bình vại gì đó.

Nhưng nếu có thể sử dụng hồ lô làm thì không cần bỏ tiền mua, có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Nghĩ đến việc có thể tiết kiệm tiền, Thẩm Nguyệt Dao cũng có chút kích động.

……



Lúc đi vào chợ sáng ở trấn trên, Thẩm Nguyệt Dao còn đang suy nghĩ chuyện này.

Lúc Thẩm Nguyệt Dao tới cũng không tính sớm nữa, những vị trí tốt nhất trong chợ đều đã bị chiếm rồi.

Nàng chỉ có thể bày quán ở vị trí hơi lệch một chút.

Mặc dù Thẩm Nguyệt Dao không mang theo gì cả, nhưng nhà gỗ trong không gian có một cái bàn nhỏ.

Nàng lấy cái bàn nhỏ ra ngoài, lấy ra mười cái bánh kẹp thịt, lại lấy giấy dầu bao thành một bọc nhỏ bày biện trên bàn.

Cái này là để cho mọi người miễn phí ăn thử.

“Các vị thúc thúc, thẩm thẩm, tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ, mọi người lại đây nhìn thử một chút, bánh kẹp thịt mới mẻ tươi ngon, bánh kẹp thịt nóng hầm hập, năm văn tiền một cái, có thể nếm thử miễn phí, không ngon không lấy tiền.”

Vị trí hơi lệch một chút cũng không sợ, nàng có thể hét to.

Thời đại này, người bày quán bán đồ vật và mở cửa hàng còn chưa cạnh tranh lẫn nhau như thời đại khoa học kỹ thuật.

Cũng không có phương pháp đẩy mạnh tiêu thụ gì đó, đều là bày đồ vật ra bán.

Có người mạnh dạn thì hét to vài tiếng.

Còn loại được miễn phí nếm thử, không ngon không trả tiền như Thẩm Nguyệt Dao là chưa từng có.

Hơn nữa giọng nói của nàng rất lớn, còn trong trẻo dễ nghe, trong lúc nhất thời có rất nhiều người đi dạo chợ sáng đều nghe được tiếng nói của nàng.