Thành phố Yến, ban đêm, một tia chớp đột nhiên xẹt qua bầu trời đen như mực, nháy mắt thắp sáng đường chân trời.
“Minh Noãn, tôi nói thật với cô nhé, lần này công ty thật sự hết cách đội nồi này thay cho cô rồi đấy.”
Quý Minh Noãn nhìn chiếc máy tính bảng đặt trước mặt, tiêu đề to dị thường —— ‘Châu Quang Bảo Khí - Nữ nghệ sĩ Quý Minh Noãn làm hỏng dây chuyền giá trên trời, nhãn hàng trang sức đòi tiền bồi thường ngàn vạn tệ.’
Cô nhíu mày, chuyển mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, “Người cô nói…… Là tôi?”
Người phụ nữ mặc trang phục công sở già dặn, bất mãn nhìn cô, “Chuyện này đã tra rõ, không còn đường sống, hiện tại đoàn phim cũng đồng ý gánh tiền bồi thường, 800 vạn còn lại, cô phải thanh toán một lần để trả cho nhãn hàng trang sức trong vòng một tháng.”
Lúc này, ký ức không thuộc về cô ập vào đầu.
Cô nhận ra người phụ nữ tên Lý Nhu ngồi trước mặt cô là phó tổng giám đốc của công ty quản lý, mà theo như lời cô ta nói, cô phải bồi thường ngoài ý muốn xảy ra trong quá trình đóng phim.
Mấy hôm trước Quý Minh Noãn tham gia một bộ phim điện ảnh, bộ phim có rất nhiều cảnh cần đeo trang sức quý giá.
Những trang sức xa xỉ do nhãn hàng trang sức cung cấp, không biết sao lại thế, Quý Minh Noãn đeo dây chuyền, vô duyên vô cớ bị đứt, còn thiếu một viên đá quý.
Đoàn phim báo cảnh sát, họ tìm thấy một viên đá trong một góc tối ở phim trường.
Mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, nhận định là Quý Minh Noãn cố ý phá hỏng dây chuyền, cũng ‘trộm’ đá quý.
Để không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, mọi người nói năng thận trọng, đều nói cô chỉ không cẩn thận làm hỏng sợi dây chuyền, hơn nữa còn đề xuất bồi thường với nhãn hàng trang sức.
Lý Nhu nói: “Minh Noãn, cô vào công ty được một khoảng thời gian rồi, tôi cũng không khách sáo với cô nữa. Lúc cô ký hợp đồng với chúng tôi, đã mượn công ty 200 vạn tệ, đến bây giờ còn chưa trả hết, công ty không thể gánh giúp cô chuyện này. Còn về chuyện cô sẽ giải quyết như thế nào, tôi tin người đại diện của cô sẽ nghĩ ra cách giải quyết hợp lý.”
Quý Minh Noãn cau mày nhìn người đối diện, rút ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn.
“Trời sắp mưa, không có chuyện gì nữa thì cô có thể về trước rồi.”
Quý Minh Noãn từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, yên tĩnh rời khỏi văn phòng Lý Nhu.
Quý Minh Noãn đi thang máy xuống lầu, nhìn gương mặt phản chiếu trong gương, vừa xa lạ vừa quen thuộc, ngũ quan tinh xảo giống bản thân bảy tám phần.
Có lẽ trời cao có đức hiếu sinh, biết cô cứu người nên chết đuối, cho nên cho cô một cơ hội để sống lại.
Cô rơi vào vòng xoáy tình yêu đầy ma lực, diễn cảnh phim đầy thực lực mang tên “Thượng đế đóng một cánh cửa của cô, thì sẽ mở một cánh cửa khác cho cô”.
Quý Minh Noãn xuyên vào một quyển sách thể loại ngược, tên Tình Ngọt Hào Môn: Nuôi Dưỡng Ảnh Hậu, mà cô đúng là nữ chính.
Cô là nữ chính trong bộ truyện thể loại ngược, có thân thế thê thảm.
Trong quyển sách, người có cùng tên cùng họ với cô là “Quý Minh Noãn”, một nghệ sĩ nhỏ bé tuyến 18 vừa vào nghề, mẹ cô chết vì thiếu nợ chữa bệnh, còn có một cậu em trai thực vật, ngày nào cũng nằm viện đốt tiền.
Cô là vai chính, sẽ gặp nam chính là tổng giám đốc bá đạo khi cô cần giúp đỡ nhất.
Nhưng mà anh ta chỉ xem nữ chính là công cụ phát tiết miễn phí mà thôi, một khi không vui sẽ làm khó dễ sự nghiệp của nữ chính, cặn bã hơn là anh ta lấy giác mạc của nữ chính lúc nữ chính đang mang thai, để cho bạch nguyệt quang cũng là thanh mai trúc mã của anh ta! Tiếp theo cô còn phải mất trí nhớ, bắt đầu quá trình gian khổ nữa.
À, đúng rồi, bạch nguyệt quang của nam chính chỉ là thiên kim giả, tu hú chiếm tổ mà thôi.
Mà cô mới là thiên kim hào môn chân chính!
Tóm lại, đây là một quyển sách kể về quá trình dài lê thê của hai nhân vật chính: quá trình tôi đánh anh một quyền, anh thọc tôi một đao, ngược tâm ngược phổi đủ các kiểu thị phi, cuối cùng còn mù mắt chọn đối phương phương làm người bên gối, đúng là một quyển tiểu thuyết thiểu năng.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Noãn thấy may mắn vì chuyện còn chưa xảy ra.
Nhưng bất hạnh là người bần cùng như cô, thực sự không thể lấy ra 800 vạn tệ để bồi thường.
Đối với Quý Minh Noãn ban đầu mà nói, 800 vạn không tính là con số lớn, nhưng đối với cô của hiện tại chính là bán hết tất cả những thứ cô có, cũng không gom được số lẻ để trả nợ.
Mà hôm nay là lúc cô bắt đầu gặp nam chính.
Trong tiểu thuyết, Quý Minh Noãn đi khách sạn nam chính thường đi để ăn vạ, để kiếm tiền bồi thường kết xù, sau đó 419 với nam chính, từ đó triển khai cảnh ngược luyến tình thâm, sinh non, mất trí nhớ, lấy giác mạc này nọ.
Quý Minh Noãn sờ đôi mắt còn sáng của bản thân, yêu nam chính hả, tôi sợ rồi đấy!
Cô đi trên đường, mưa to chưa đến, nhưng sấm to kéo theo mưa nhỏ thổi qua, ngọn gió mang theo oi bức của đêm hè.
Cô đứng ven đường chờ xe chuyên dùng, đột nhiên đèn xe chiếu vào mặt cô, cô khó chịu híp mắt.
Có người nói nếu muốn phân biệt một chiếc xe có phải xe xịn hay không, thì phải xem đèn xe của nó, Quý Minh Noãn không cần mở mắt cũng biết chiếc xe trước mặt là xe xịn, đừng nói là đèn xe, ngay cả thân xe cũng phát ra ánh sáng của xe xịn.
Cửa Maybach mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia kiểu Anh, đeo bao tay trắng bước khỏi xe, tao nhã đi đến bên cạnh Quý Minh Noãn, cung kính nói: “Quý tiểu thư, mạo phạm rồi, tôi là quản gia của Lục lão tiên sinh, Lục lão tiên sinh muốn mời Quý tiểu thư đến nhà làm khách, không biết cô có thời gian không?”
Nếu như người tới không tốt lành, chắc chắn Quý Minh Noãn sẽ lớn tiếng kêu cứu, nhưng quản gia này một tay trước một tay sau cung kính mở cửa xe, còn khom lưng chờ cô lên xe, làm người ta thoải mái lại không được phép từ chối.
Phía sau còn có hai chiếc xe Mercedes, phỏng chừng có người trong đó, dù bây giờ cô không lên xe, chờ chút nữa cũng sẽ bị “mời” lên xe.
Dù sao cô cũng chẳng có thứ quý giá gì trên người, cũng chẳng sợ nữa.
Cô chưa bao giờ ngồi xe Maybach, vách ngăn trong xe đã được dựng lên, xe im lặng, chỉ có tiếng dương cầm du dương.
Quý Minh Noãn lên xe, nhìn thấy con dấu có chữ “Hằng Thịnh” được thêu trên ghế.
Gia đình giàu có đây mà.
Tập đoàn Hằng Thịnh là tập đoàn chuyên về bất động sản, nhóm hàng tiêu dùng nhanh đứng nhất nhì trong nước, tổng giám đốc Lục Ngôn Thâm 27 tuổi, 185cm, chưa lập gia đình, dáng người tuyệt vời khuôn mặt điển trai, Thạc sĩ PPE của Đại học Oxford, không rõ mức tài sản là bao nhiêu, chỉ có thể dùng từ vô cùng lớn để hình dung.
Thượng đế đã mở Nam Thiên Môn cho tên này, tất nhiên cũng sẽ đóng một cánh cửa khác của anh, người đàn ông độc thân bên ngoài điển trai bên trong nhiều tiền, có quyền thế ngập trời, lại mắc phải lỗi đào tim đào phổi của người khác.
Lục Ngôn Thâm không sống qua 3 chương truyện.
Trong tiểu thuyết, chuyện về Lục Ngôn Thâm chỉ được đề cập một câu —— Sau khi Lục Ngôn Thâm chết, cụ Lục buồn bực không vui, không lâu sau cũng không tỉnh táo nữa, nhà họ Lục bị xẻ nhỏ, có người bỏ trốn ra nước ngoài, lúc Tập đoàn Hằng Thịnh chao đảo sẽ bị nam chính trong bộ truyện ngược này thu mua, sau đó không còn tập đoàn này nữa, đúng là đáng tiếc.
Chiếc xe dần ngừng lại, quản gia kia cung kính mở cửa xe cho cô.
Trước mắt Quý Minh Noãn là một đại trạch có sân vườn, hiển nhiên là vẻ “Muốn mua thì đừng hỏi giá, hỏi rồi cũng không mua nổi”, cụ thể lớn cỡ nào, Quý Minh Noãn không nhìn thấy điểm cuối của nó.
Quản gia dẫn cô đi qua đài phun nước, xuyên qua hành lang dài, đẩy cánh cửa điêu khắc cẩm thạch và đồng, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Quý Minh Noãn đạp lên tấm thảm dày nặng, bước chân nhẹ nhàng, đừng nói gia đình này biết cô thiếu tiền, nên đưa tiền cho cô chứ?
Cô nghĩ như thế, không lo lắng nữa.
“Quý tiểu thư, Lục lão tiên sinh ở bên trong, cô vào là được.”
Quản gia đúng lúc gõ cửa phòng, cửa nhanh chóng bị kéo ra.
Một ông cụ chống gậy nhìn cô với sắc mặt nghiêm trọng, “Quý tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Phía sau còn có một ông cụ râu tóc bạc trắng, nhìn qua có vẻ là “Tôi chính là cao nhân đắc đạo”, còn cầm chuỗi châu, nhìn thấy Quý Minh Noãn xuất hiện, lập tức mừng như điên hét lên: “Cô ấy đấy, cô ấy đấy, chính là cô ấy!”
Quý Minh Noãn nở nụ cười xấu hổ nhưng lại không mất lịch sự, thầm nói: Tiểu Na Tra, bạn của chúng ta?
“Xin chào Lục lão tiên.”
Ông cụ tóc trắng chống gậy, rất có tinh thần, mở to đôi mắt mừng rỡ, hoàn toàn không giống một cụ già mệt mỏi.
“Quý tiểu thư, mạo muội mời cô tới đây một chuyến, xin cô nhất định phải giúp Ngôn Thâm.” Ông ấy không phải người mê tín, nhưng tới giờ, chuyện gì cũng muốn thử một lần.
“Cái kia, tôi không phải bác sĩ.”
Cụ Lục chỉ căn phòng, “Người nằm trong đó là cháu trai tôi, tên Lục Ngôn Thâm, Kim đại sư đã tính mạng cho nó, nói chỉ cần kết hôn với cô, nó có thể tỉnh lại.”
Quý Minh Noãn vừa nghe, đảo mắt nhìn Kim đại sư.
Đúng là biết bịa chuyện thật đấy! Sao ông không lên trời luôn đi?
Căn nhà rất lớn, vào cửa là một phòng khách, phòng khách chẳng khác gì phòng triển lãm, gì cũng có, bên trong còn có một không gian khác, hẳn là phòng ngủ, căn phòng thoang thoảng mùi nước sát trùng, có thể suy đoán rằng phòng của Lục Ngôn Thâm có đủ các dụng cụ chữa bệnh.
Lục lão tiên sinh ít khi nói cười, nghiêm túc nhìn đôi mắt của Quý Minh Noãn, “Ngôn Thâm đã hôn mê hai tháng, tôi biết thanh niên các cô xem thường xung hỉ, nhưng cô yên tâm, hai người không có hôn nhân chân chính, chỉ là trình tự thôi, nếu nó có thể tỉnh lại, hai người có thể ngẫm lại chuyện sau này, tuyệt đối không miễn cưỡng ai cả.”
Quý Minh Noãn còn ngơ ngác, dựa theo sự phát triển của cốt truyện, đêm nay cô nên gặp nam chính trước, sao lại thành thế này nhỉ?
“Đợi đã……”
Nếu đây là bẫy thì sao? Chuyện nào chuyện nấy xảy ra trong hôm nay đều rất hoang đường, cô thật sự khó có thể tiêu hóa tất cả biến cố.
Cụ Lục nhìn thấy Quý Minh Noãn hoảng loạn, thản nhiên nói: “Tôi biết gần đây cô bị kiện tụng quấn thân, nhà cô còn có em trai cần điều trị, nếu cô đồng ý gả cho Ngôn Thâm, tôi có thể xử lý mọi vấn đề cho cô, ngoài ra còn trả thù lao thích hợp cho cô, tuyệt đối không bạc đãi cô.”
Đúng, thứ cô thiếu nhất hiện tại là tiền!
Nếu cô không gả cho Lục Ngôn Thâm, phải bầu bạn với nam chính muốn lấy giác mạc của cô.
Dù sao Lục Ngôn Thâm không sống nổi 3 chương truyện, nếu có thể xung hỉ cho anh, cô có thể giải quyết tất cả vấn đề rồi, hình như cũng không thiệt gì cả!