Chương 6: "Ngươi sống lâu một chút cho ta..."

Edit: Tiểu Đặng

(P/S: Mn ở trang khác qua truyenhdt.com ủng hộ mình lấy động lực với nha.

wattpad.com/user/Tieu-dang)

Bất tri bất giác, Giản Dao đã cùng Diệp Vệ Đông kết hôn được mười ngày. Cô đi vào thời đại này cũng đã mười ngày, Giản Dao cũng dần dần thích ứng với sinh hoạt hiện tại.

Nhà chính, cả nhà cùng nhau vây quanh cái bàn gói bánh bao.

"Vệ Đông a, rất thích ta gói bánh bao nhân cải trắng thịt heo." Diệp mẫu một bên gói bánh bao một bên nói với Giản Dao, "Con cũng học một chút, về sau ta không còn nữa, thì con còn làm cho nó."

Giản Dao chớp chớp mắt, nói: "Mẹ, ngài nói cái này làm gì. Vệ Đông thích ăn chính là bánh bao ngài gói, con học lại tốt cũng vô dụng. Cho nên a, ngài nên hảo hảo mà sống, sống lâu trăm tuổi."

Diệp mẫu che miệng cười nói: "Ta nỗ lực, về sau còn phải giúp hai đứa trông con đâu."

Giản Dao cười cười không nói chuyện.

Diệp mẫu cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, sợ cho bọn hắn áp lực, rốt cuộc bọn họ vừa mới kết hôn không lâu, Vệ Đông mấy ngày nữa liền phải về bộ đội, con cái sự tình vội cũng không được.

Diệp đại tẩu cười cười, sờ sờ bụng, đối Diệp mẫu nói. "Mẹ, khả năng muốn ngài trước giúp ta cùng Chấn Hoa trông hài tử."

Diệp mẫu nhìn về phía bụng nàng, kinh ngạc nói: "Con có?"

Diệp đại tẩu ừ một tiếng, nàng là đã từng sinh hài tử, chính mình trong lòng hiểu rõ. "Tám chín phần mười, nguyệt sự của con hơn hai tháng còn không có tới."

"Tốt tốt tốt." Diệp mẫu cười nói: "Nữu Nữu có bạn."

Giản Dao cũng vội vàng chúc mừng Diệp đại tẩu.

Mới vừa gói xong bánh bao, liền nghe được loa lớn trong đội vang lên, báo buổi tối hôm nay trong đội có trình chiếu điện ảnh, liên tiếp thông báo ba lần.

Người trong thôn đều hưng phấn. Thời buổi này khó có được chút hoạt động giải trí, xem điện ảnh là cái hiếm lạ sự tình. Lúc này xem điện ảnh là không cần tiền, công xã có đội chiếu phim, cách một đoạn thời gian sẽ đi trong thôn diễn một lượt.

Diệp mẫu cao hứng nói: "Buổi tối có chiếu phim, chúng ta buổi tối tới sớm một chút đi chiếm vị trí!"

Diệp đại tẩu cũng rất là cao hứng.

Ngay cả lực hấp dẫn của bánh bao thịt đều bị hạ thấp, trong lòng nghĩ đến đều là buổi tối điện ảnh.

Giản Dao tuy có điểm tò mò, nhưng cô vẫn là càng thích bánh bao thịt, liên tiếp ăn vài cái, nghĩ thầm khó trách Diệp Vệ Đông thích ăn.

Vừa lúc chậm rãi lắc lư đi bên trong đội bộ xem điện ảnh.

Cơm nước xong, người một nhà cùng nhau đi ra cửa, trên đường gặp phải rất nhiều người đều hướng đội bộ đi, đều là đi xem điện ảnh, đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh.

Mọi người cách thật xa liền cùng nhau chào hỏi, còn có tiếng hài tử cãi nhau ầm ĩ, rất là náo nhiệt.

Giản Dao nhìn một màn này rất là thú vị, đây là cảnh tượng ở thành phố lớn cô chưa có từng thấy qua.

Diệp đại ca mang theo một cái ghế dài, Nữu Nữu ngồi ở trên vai hắn bám lấy đầu hắn, khuôn mặt nhỏ mang theo tươi cười, tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

Diệp mẫu đối với Diệp Vệ Đông đi ở phía sau nói: "Ngươi hảo hảo chiếu cố Dao Dao a."

Xem điện ảnh người nhiều, không thể thiếu la hét xô đẩy, xen lẫn bên trong đùa giỡn lưu manh sờ mông phụ nữ, sự tình này cũng không phải chưa từng phát sinh.

Diệp Vệ Đông gật đầu nói biết.

Thật nhanh tới sân phơi lúa trên đất trống của đội bộ, nhóm chuyên viên chiếu phim cũng tới rồi, còn đang điều chỉnh thử góc độ của thiết bị.

Máy chiếu phim phía trước đặt đầy ghế, mọi người đều hưng phấn nhìn, thảo luận hôm nay chiếu cái điện ảnh gì.

Thẳng đến chiếu phim viên mở ra microphone, uy hai tiếng, để nhóm xã viên ngồi nghiêm chỉnh. Sau đó báo tên điện ảnh, nói muốn bắt đầu rồi.

Đại gia lập tức ngoan ngoãn ngồi xong, chờ điện ảnh mở màn.

"Tỷ, tỷ phu." Giản đông tới từ trong đám người chui ra tới, "Các ngươi đi phía trước xem không? Ta chiếm vị trí."

"Ngươi đi đi, ta và tỷ phu ngươi ở phía sau xem là được rồi." Giản Dao không quá muốn lẫn ở trong đám người, để chính hắn đi xem. Cô từ trong túi móc ra mấy viên đường, một nắm đậu phộng hạt dưa đưa cho hắn.

Xem điện ảnh như thế nào thiếu được ăn vặt đâu.

Giản Đông Lai không chịu lấy, Giản Dao trực tiếp nhét vào tay hắn.

Giản Đông Lai sợ rơi, vội vàng đỡ lấy.

"Đi thôi."

Điện ảnh đã mở màn, Giản Đông Lai vội vàng chui vào đi lên phía trước.

Ánh mắt Giản Dao nhìn đến một chỗ trong góc liền dừng lại, cô giật nhẹ góc áo Diệp Vệ Đông.

Hiếu kỳ nói: "Nam nhân bên cạnh thanh niên trí thức Lý là ai a?"

Diệp Vệ Đông hướng phương hướng Giản Dao nói nhìn thoáng qua, nói: "Chu Đại Hổ, thôn đông đầu con của Thiết Trụ thúc."

Giản Dao tròng mắt vừa chuyển, đây không phải là lần trước Diệp mẫu các nàng nói qua, cái người trộm tiền trong nhà ăn một trận đánh Chu Đại Hổ sao?

Giản Dao nhịn không được đưa mắt nhìn Chu Đại Hổ, bộ dáng trông ra mày rậm mắt to, chính là nhìn có chút cợt nhả giống như không đáng tin cậy lắm.

Nhớ tới chuyện hắn làm, giống như quả thật là không đáng tin cậy. Nhưng là thanh niên trí thức Lý nhìn hắn thái độ giống như còn không tồi.

"Bọn họ là đang nói đối tượng sao?" Giản Dao nhỏ giọng hỏi Diệp Vệ Đông.

Diệp Vệ Đông ném cho cô một cái ánh mắt, hắn là giống người sẽ biết loại chuyện này sao? Diệp Vệ Đông không nhịn được, đem đầu cô hướng tới phía trước, bất đắc dĩ nói: "Không rõ ràng lắm."

Hắn không có lòng hiếu kỳ, từ trước đến nay không quan tâm chuyện nhà người khác.

Giản Dao hạ khóe miệng, bỏ lòng hiếu kỳ, từ trong túi lấy ra hai viên đường, một viên chính mình ăn, một viên nhét vào trong miệng Diệp Vệ Đông.

Thời điểm điện ảnh phát đến đoạn phần sau, bỗng nghe được bên cạnh có người nói chuyện.

"Trần Tuyết, ngươi cũng tới xem điện ảnh a?"

"Hài tử muốn nhìn, ta dẫn bọn hắn đến xem."

"Ngươi đây làm mẹ kế thật đến nơi đến chốn a, không biết còn tưởng rằng là con ruột đâu."

Giản Dao giật giật lỗ tai, lại không khống chế được lòng hiếu kỳ của chính mình, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy một cô gái thanh tú buộc tóc quai chèo, trong lòng ôm một đứa bé ba tuổi trông khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Nàng thanh âm mềm nhẹ, ngữ khí không nhanh không chậm: "Ngươi quản ta là mẹ ruột hay là mẹ kế, mọi người đều đang xem điện ảnh, phiền toái ngươi im miệng."

Nữ nhân cùng Trần Tuyết nói chuyện tức khắc nghẹn lời, thấy chung quanh người phảng phất chú ý tới bên này, sắc mặt không quá tốt, ném xuống một câu: "Ngươi giả bộ cái gì, ta mới không tin ngươi là thiệt tình đối tốt đứa bé!"

Sau đó tránh ra.

Trần Tuyết một ánh mắt cũng chưa cho nàng.

Giản Dao nhướn nhướn lông mày, người tên Trần Tuyết này tuy rằng nhìn ôn ôn nhu nhu, lại không một chút yếu kém.

Cô thích.

Chính là như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng muốn đi làm mẹ kế đâu? Chẳng lẽ là không muốn sinh hài tử? Hay vẫn là bởi vì tình yêu? Hay là trong nhà vì lễ hỏi, đem nàng tùy tiện gả ra ngoài?

Giản Dao lại bắt đầu tò mò.

Cô giật nhẹ góc áo Diệp Vệ Đông, ý bảo hắn nhìn bên kia. "Anh quen không?"

Diệp Vệ Đông: "...... Không quen biết."

Được rồi, hỏi hắn là hỏi không ra cái gì. Luận ăn dưa, vẫn là đến dựa Diệp mẫu a.

......

Ngày hôm sau tỉnh lại, Giản Dao còn đắm chìm ở chính mình suy nghĩ thoát không được......

Cô mơ một giấc mơ, thấy chính mình đứng ở trong một không gian trắng xoá, trước mặt có một quyển sách, tên là《 thập niên 70 làm mẹ kế 》.

Cô ở trong mơ xem hết quyển sách này.

Quyển sách này nữ chính đã gọi là Trần Tuyết, nàng là trọng sinh. Trần Tuyết kiếp trước thật sự không quá như ý.

Bị tra nam thanh niên trí thức vứt bỏ, hài tử cũng bởi vì thời điểm làm việc té ngã một cái không giữ được, đi vào trong thành tìm tra nam, còn bị nhục nhã, cuối cùng Trần Tuyết không còn mặt mũi về nhà mẹ đẻ, vẫn luôn ở trong thành làm công kiếm tiền, sau sinh non thân thể bị hỏng, lúc sau lại luôn vất vả làm lụng không chú ý bảo dưỡng thân thể, cuối cùng tới 40 tuổi liền ôm bệnh qua đời.

Đây là Trần Tuyết kiếp trước. Sau khi trọng sinh, Trần Tuyết lưu loát vứt bỏ tra nam, gả cho quân nhân kiếp trước từng trợ giúp nàng nam chính Hàn Thanh Vân, nam chính có ba đứa con, Trần Tuyết một bên làm mẹ kế giáo dục con riêng, một bên dựa theo tiên tri cùng với đồ vật đời trước học được, bắt đầu làm sinh ý. Sinh ý càng làm càng lớn, thành nữ cường nhân nổi tiếng xa gần.

Trong lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng cùng nam chính cảm tình cũng xảy ra biến hóa, hai người ngay từ đầu kết hôn chỉ là bởi vì giao dịch, về sau trong quá trình ở chung bọn họ dần dần động tình, cuối cùng thổ lộ tâm ý với nhau, sau bọn họ lại còn sinh một cái nữ nhi, có được kết tinh tình yêu của bọn họ.

Đây là câu chuyện xưa của họ.

Mà Giản Dao toàn bộ tâm tư bị một cái tên của vai phụ trong đó xuất hiện hấp dẫn.

[ Hàn Thanh Vân đem tro cốt Diệp Vệ Đông đưa tới Diệp gia, nhìn mẫu thân của Diệp Vệ Đông khóc ngã xuống đất, hắn trong lòng khó nén khỏi bi thương, nếu, nếu hắn cẩn thận một chút thì tốt rồi. Vệ đông sẽ không vì yểm hộ hắn mà bị thương nặng rồi chết, mẫu thân hắn cũng không cần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...... Về đến nhà, Hàn Thanh Vân ôm chặt lấy Trần Tuyết, Trần Tuyết vuốt tóc của hắn an ủi hắn: "Đây không phải lỗi của ngươi......" ]

Giản Dao:......

Tro cốt ai? Ai đã chết?

"Ngồi ở trên giường ngẩn người làm gì?" Diệp Vệ Đông chạy bộ xong trở về, liền thấy Giản Dao vẻ mặt hoảng hốt ngồi ở trên giường.

Đây là lại ngủ đến phát ngốc?

Diệp Vệ Đông nhướn nhướn mi, ý xấu duỗi tay nhéo cái mũi cô.

Giản Dao phục hồi tinh thần lại vỗ bàn tay to của hắn xuống, "Chán ghét."

Sau đó lại không nhịn xuốngđược ôm lấy eo hắn.

Hắn là người ở trước mặt cô sống sờ sờ a, như thế nào sẽ chết đâu.

Trong sách còn nhắc tới, vợ của Diệp Vệ Đông cuối cùng cầm một nửa tiền an ủi của Diệp Vệ Đông trở lại nhà mẹ đẻ. Sau đó bị nhà mẹ đẻ gả cho một tên đồ tể có khuynh hướng bạo lực, làm mẹ kế cho đứa trẻ hư, cuối cùng bị chồng lỡ tay đánh chết.

Nam chính thật ra cũng báo thù cho nàng, đem người nhốt vào trong nhà lao. Nữ chính cũng vì sự việc nàng gặp phải phát ra một tiếng cảm thán, cảm thấy nàng là một người đáng thương.

"......"

Cái tên đồ tể này, sẽ không phải là tên đồ tể thiếu chút nữa nguyên chủ gả đi qua đi?

Hảo gia hỏa, đã nhiều năm trôi qua, còn không có cưới được lão bà đâu. Nên sẽ không phải là tại đây chờ xem.

Giản Dao tâm tình phức tạp, thở dài một hơi. Thật vất vả tiếp thu sự thật chính mình xuyên qua, kết quả lại đến xuyên sách.

Cô cùng Diệp Vệ Đông vẫn là pháo hôi trong sách, một người tuổi trẻ chết sớm, một người bị ngược đãi đến chết.

Giản Dao biết, chính mình xuyên qua đến, hết thảy đều không giống nhau. Cô sẽ không bị nhà mẹ đẻ bài bố, tùy ý gả chồng, cái gọi là kết cục bi thảm cũng sẽ không có khả năng lại xảy ra.

Mà Diệp Vệ Đông, trong sách khih ắn là cùng nam chính thực hiện nhiệm vụ, vì yểm hộ nam chính bại lộ chính mình, kết quả bị trọng thương, cấp cứu không có hiệu quả mà chết.

Giản Dao không muốn làm quả phụ, Diệp Vệ Đông cần thiết phải sống khỏe mạnh.

"Nước ấm đều sắp nguội rồi, dậy rửa mặt đi." Ôm trong chốc lát, Diệp Vệ Đông sờ sờ tóc cô, ôn nhu nói.

"Ân." Giản Dao hàm hồ lên tiếng, sau đó kêu tên của hắn. "Diệp Vệ Đông......"

"Ân?"

"Anh sống lâu một chút cho em."

"Như thế nào đột nhiên nói cái này?"

"Em mơ một giấc mơ......" Kế tiếp nói cô chưa nói hết câu.

Diệp Vệ Đông đã minh bạch.

"Được." Hắn đáp ứng nàng.

Diệp Vệ Đông không biết chính mình có thể làm được hay không, nhưng lúc này hắn không muốn nói lời mất hứng. Thân phận của hắn chú định là hắn sẽ sống trong nguy hiểm, hắn có thể sống bao lâu, chính hắn cũng không biết. Nhưng hắn sẽ nỗ lực sống lâu một chút, bồi cô lâu một chút.