Chương 32

Edit: Hồng Hồng

________________

Giọng người nói lớn đến mức Cố Quân ở trong phòng có thể nghe rõ.

Cố Quân nhìn ông nội. Mặc dù phần lớn cuộc đời ông sống trong căn phòng chứa củi chật hẹp này nhưng ông biết rằng căn nhà này thuộc về nhà họ Cố.

Một phong thư tuyên bố trắng án, cộng thêm hai trăm khoản bồi thường, thừa nhận sinh mệnh của cha mẹ, cùng cuộc sống gian khổ mấy năm nay của bọn họ...

Ông Cố nói với cháu trai của mình: "Quân à, nơi này thuộc về nhà họ Cố chúng ta. Không ai có thể lấy đi được."

Giọng nói không lớn nhưng rất kiên quyết.

Cố Quân thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng đáp một tiếng.

Ông Cố đưa phiếu tiền cho cháu trai: “Ở nhà còn ít bột mì, chúng ta đi mua thịt nhé. Hôm nay chúng ta ăn món gì ngon và làm bánh bao nhé.”

“Vâng.” Cố Quân nhận lấy.

Cậu bước ra khỏi nhà mà không thèm nhìn người cố ý đứng trước cửa nói lớn.

Vừa bước ra khỏi sân đã gặp Mã Hồng Quân, Cố Quân nhìn cậu ta rồi tiếp tục đi ra ngoài. Mã Hồng Quân đã quen với việc cậu như thế này nên vui vẻ đi theo cậu.

"Này, Cố Quân, chuyện về gia đình cậu tôi đã nghe hết rồi, chúc mừng!" Mã Hồng Quân vẻ mặt rạng rỡ, những người không biết đều cho rằng trong nhà cậu có chuyện tốt.

Gương mặt Cố Quân không lộ ra chút biểu cảm gì.

Mã Hồng Quân nheo mắt lại, thật sự là phong thủy luân chuyển, ai có thể nghĩ đến Mã Hồng Quân này hiện tại ở trước mặt Cố Quân giống như một thằng cháu trai, nếu là trước kia...

Than ôi, Cố Quân đã có người chống lưng nên cậu ta không dám đắc tội. Hiện tại thì tốt rồi, gia đình người ta cũng được sửa trắng án, mắt thấy cậu từng bước đi lên từ vũng bùn.

Cậu ta không chỉ có chút lo lắng về việc Cố Quân sau này sẽ tính sổ mà người nhà của hắn cũng không thể ngồi yên.

Trước đây cậu ta đã bắt nạt Cố Quân rất nhiều.

Mặc dù nó đã là chuyện của trước đây. Nhưng những việc cậu ta đã làm thì không thể xóa bỏ được, Cố Quân vẫn luôn lạnh nhạt với cậu ta, hiển nhiên là cậu vẫn chưa buông bỏ được những điều đó.

Mã Hồng Quân suy nghĩ một chút, hiện tại chân thành cầu hòa, cậu ta phải thực hiện một số hành động thiết thực, nên xin lỗi và thừa nhận sai lầm của mình.

"Cố Quân, chuyện xảy ra trước đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu." Mã Hồng Quân nhìn cậu nói: "Người lớn như cậu không nên nhớ tới loại tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi."

Cố Quân cười lạnh, liếc nhìn Mã Hồng Quân, bình tĩnh nói: "Tránh xa tôi ra."

Cố Quân biết rất rõ Mã Hồng Quân là người thích bắt nạt người khác, nhưng cậu ta cũng biết rõ thời thế. Dù bây giờ cậu ta đang mỉm cười với cậu nhưng làm sao anh biết trong lòng cậu ta đang suy tính điều gì, cậu ta chỉ là một kẻ xấu xa.

Mã Hồng Quân nghe xong lời này, dừng bước, nhìn Cố Quân bước đi, trong mắt hiện lên một tia không vui.

Cố Quân đi thẳng đến cửa hàng thực phẩm thiết yếu và mua một cân thịt, cùng ông nội làm bánh bao sủi cảo và có một bữa ăn tuyệt vời. Đây là món ăn ngon nhất mà anh từng nếm thử trong đời.

Ông Cố âu yếm nhìn cháu trai mình: “Bây giờ chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều, cháu đã lớn rồi, mỗi ngày ông sẽ đều chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu, ăn nhiều thì sẽ đỡ gầy hơn.”

Mỗi khi nhìn cháu trai gầy gò, thấp bé hơn các bạn cùng lứa, ông Cố cảm thấy rất khó chịu.

Cố Quân cười nói: "Ông nội, ông cũng vậy, ông nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, giữ gìn sức khỏe và sống thật lâu."

"Được rồi được rồi."



Nhà họ Điền.

Tiêu Diệu Linh nằm trên giường trằn trọc.

"Có chuyện gì vậy?"

Nghe lời nói của chồng, Tiêu Diệu Linh quay người lại, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng một người.

Tiêu Diệu Linh chậm rãi nói ra những gì trong lòng mình: “Nghe nói có rất nhiều người đã được trắng án…”

Cái đầu đang ngái ngủ của Tôn Hạo đột nhiên trở nên hoàn toàn tỉnh táo, anh nhớ lại lúc anh và Tiêu Diệu Linh gặp nhau.

Khi đó, anh về nhà thăm người thân, trên đường thấy cô bị mấy tên vô lại trêu chọc, thuận tay thay cô giải quyết phiền toái.

Cô gái lúc này cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên tạ ơn. Cô rưng rưng nước mắt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mà yếu mềm, mạnh mẽ chống đỡ nói lời cảm ơn anh, vẻ ngoài mong manh của cô đã đánh trúng trái tim anh.

Tôn Hạo đã yêu cô như thế đó. Dù sau này biết cô không có phẩm chất tốt nhưng Tôn Hạo vẫn muốn cưới cô.

Vì lý do này, anh đã nhiều lần đến gặp lãnh đạo xin chấp thuận cho hôn lễ và anh không hề hối hận dù có ảnh hưởng đến tương lai của mình. Tuy rằng sau này anh mới biết cô không hề yếu đuối như anh nghĩ, tính tình cô rất nóng nảy, thích ăn diện, không thể làm việc đồng áng và cũng không giỏi nấu nướng...

Tôn Hạo cũng rất vui vẻ, anh thích nhìn thấy con người thật của cô. Anh biết cô đã phải chịu nhiều lời đàm tiếu vì xuất thân của mình.

"Đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ đi hỏi tình hình."

"Ừm."

Ngày hôm sau, Tôn Hạo vừa trở lại, Tiêu Diệu Linh liền háo hức nhìn anh.

Tôn Hạo bỏ mũ xuống, uống một ngụm nước.

“Anh đã tra hỏi thì không có bằng chứng xác đáng nào cáo buộc đối với trường hợp của bố vợ, mẹ vợ anh cả. Có thể xử trắng án. Việc khai báo đã được thực hiện và đang tiến hành theo đúng thủ tục. Đừng lo lắng."

Hai mắt Tiêu Diệu Linh sáng lên, tiếp tục hỏi: "Có bồi thường gì không? Căn nhà chúng ta đã bị người khác ở mất..."

Nghĩ đến thôi cũng khiến Tiêu Diệu Linh tức giận, dù đây là nhà cô nhưng cô vẫn phải lén lút đến đó.

Tôn Hạo nói: “Phải có tiền bồi thường. Về phần căn nhà, chuyện này có thể có chút phiền toái, chúng ta đến cục bất động sản hỏi xem…”

"Được rồi."

Tiêu Diệu Linh dừng một chút, hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”

Tôn Hạo cũng không biết rõ cái này lắm, nghĩ đến những gì mình đã tìm hiểu được, Tôn Hạo nói: "Diệp doanh trưởng mấy ngày trước cũng tuyên truyền sự việc này, hình như gia tộc đó phải bồi thường mấy trăm tệ... "

Chỉ có mấy trăm, Tiêu Diệu Linh có chút bất mãn.

“Tài chính bây giờ đang eo hẹp, nếu có đền bù thì tốt quá.” Tôn Hạo nói. Trong những năm qua đã có vô số vụ án oan, hiện giờ cũng đã có phương pháp để xử trắng án, và có lẽ sẽ còn nhiều vụ án oan nữa, đây không phải là chuyện nhỏ.

Tiêu Diệu Linh ngẫm lại cũng đúng, trong lòng có chút tò mò, Diệp Vệ Đông rất trong sạch, hắn làm sao có thể quen biết những người kia? "Diệp doanh trưởng giúp ai xử trắng án?

Tôn Hạo ngồi trên ghế, "Là người sống trên thành phố, hình như họ Cố. Nghe nói trong nhà chỉ còn lại hai ông cháu, gốc gác của ông ta cũng là một gia tộc giàu có..."

Tiêu Diệu Linh càng nghe càng cảm thấy quen tai, đó không phải là người họ Cố mà cô biết chứ? Nhớ ra trước đây cô đã đến nhà họ Cố, chẳng lẽ người trong quân đội mà dì trong viện nhắc tới chính là Diệp Vệ Đông?

"Anh còn nhớ tên không? Có phải tên Cố Trạch Xuyên không?"

"Phải."

Tôn Hạo liếc nhìn vợ rồi nhớ ra gia đình ruột thịt của cô cũng là người thành phố. “Vợ, em biết à?”

Sắc mặt Tiêu Diệu Linh có chút khó coi, cô còn tưởng rằng Cố gia quen biết nhân vật máu mặt trong bộ đội nào chứ, hơn nữa họ là hàng xóm của cô, tất cả chỉ là tính toán vô ích.

May mắn thay, cô vẫn muốn lấy lòng Cố gia, đến lúc đó sẽ có người thăng chức cho chồng cô, Diệp Vệ Đông còn chưa có tư cách!

"Biết chứ, sao lại không biết, em phải kêu Cố lão gia chú chứ... " Tiêu Diệu Linh lơ đãng nói.

Bọn họ tiếp cận Cố gia, thậm chí còn chịu khó giúp đỡ cho Cố gia, chẳng lẽ bọn họ làm thế vì sự giàu có của Cố gia phải không?

Nghĩ tới đây, Tiêu Diệu Linh mất bình tĩnh. Chú Cố của cô đã già và thị lực không tốt, Cố Quân còn trẻ không hiểu chuyện nên sẽ bị những người quan tâm đến chú lừa gạt, cô vẫn phải giúp họ để mắt tới chú.

"Tại sao trước đây anh chưa từng nghe em nói như vậy?" Tôn Hạo có chút tò mò.

Nghe được lời của anh, Tiểu Miêu Linh phục hồi tinh thần, vẻ mặt không biến sắc nói: “Em không muốn nhắc lại chuyện cũ nên không nói cho anh biết. Chẳng phải em thường xuyên vào thành sao, và đôi khi em bí mật đến thăm họ."

Vợ hắn quả thực thường xuyên vào thành phố, có khi về tâm tình không tốt, hỏi đến cũng không nói gì, hỏi lại cũng sẽ mất bình tĩnh, Tôn Hạo cũng không dám hỏi thêm.

Thì ra là đi thăm ông bà nhà họ Cố...

"Vợ à, chúng ta là vợ chồng, muốn gì thì nói với anh, hai chúng ta có chuyện gì thì có thể cùng nhau bàn bạc."

Tiêu Diệu Linh ậm ừ, “Vậy anh đi thăm dò, nhanh chóng giải quyết chuyện nhà em, hôm khác chúng ta cùng nhau đến thăm nhà họ Cố nhé.”

"Được."



Đến lúc tái khám, Giản Dao cùng Diệp Vệ Đông đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ Thẩm, người đang điều trị phục hồi chức năng cho Diệp Vệ Đông, đã rất ngạc nhiên khi xem báo cáo của anh.

"Thể lực của anh rất tốt!" Lúc đó vết thương rất nghiêm trọng, hơn một tháng qua đã gần như khỏi hẳn, quan trọng là quá trình hồi phục rất tốt, không để lại di chứng.

Diệp Vệ Đông cười nói: “Người nhà chăm sóc tôi rất tốt.”

Sau khi biết được tình trạng của Diệp Vệ Đông từ bệnh viện chính, anh ấy lo lắng rằng Diệp Vệ Đông sẽ phải thay đổi công việc và rời quân đội ngay cả khi anh ấy bình phục vết thương.

Bác sĩ quân y Thẩm vỗ vỗ bờ vai không bị thương của anh nói: "Tốt lắm, anh có thể tiếp tục phục vụ quân đội."

Diệp Vệ Đông nhướng mày: "Đương nhiên!"

Giản Dao ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ đợi, lắng nghe tiếng khóc đau lòng từ phòng bệnh bên cạnh cũng như tiếng mắng mỏ lớn tiếng của bác sĩ.

"Chịu đựng đi! Tại sao đàn ông trưởng thành lại khóc?"

Sau đó một giọng nữ nói: "Đàn ông sao lại không được khóc. Đây là vết thương do đạn bắn. Đau chết mất! Vì bảo vệ chúng ta mà bị thương. Bác sĩ Tống, đừng tàn nhẫn quá!"

“Thì là……"

"Là cái gì, chịu đựng cho ta, đàn ông nhà họ Tống chúng ta đổ mồ hôi chứ không rơi nước mắt!"

Mối quan hệ vẫn là quan hệ gia đình, Giản Dao vểnh tai lên nghe xem chuyện gì đang xảy ra bên đó.

Diệp Vệ Đông đi ra: “Vợ, về nhà thôi.”

Giản Dao đứng dậy cùng anh đi về nhà.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?"

"Anh gần như đã bình phục rồi. Về cơ bản anh đã sẵn sàng trở lại quân đội vào ngày mai."

Giản Dao cau mày, có chút lo lắng.

Diệp Vệ Đông chú ý tới tâm tình của cô, tiếp tục nói: "Đừng lo lắng, anh ở trong bộ đội, ngày nào cũng về nhà, sắp tới không có nhiệm vụ, không có nguy hiểm."

“Vậy thì tốt.” Nghe anh nói vậy, Giản Dao mới yên tâm.

Khi cô thức dậy vào sáng sớm hôm sau, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Diệp Vệ Đông.

Đứa bé đang ngủ bên cạnh cô, Giản Dao sững sờ, hôm qua đứa bé đã ngủ với Diệp mẫu. Hẳn là Diệp Vệ Đông ôm tới ngủ cùng cô.

Đô Đô đang ngủ say bên cạnh cô, ôm con búp bê rách rưới xấu xí do cô làm, cậu bé Bàn Bàn đã tỉnh, cậu bé đang ngồi trên đầu cô, nghịch tóc cô, đặt một chân lên ngực cô.

Chẳng trách cô có cảm giác như bị thứ gì đó đè lên trong lúc ngủ…

Cô miễn cưỡng giật tóc ra khỏi tay cậu. Bàn Bàn chớp đôi mắt to nhưng không buông ra mà kéo giật lại, vô tình kéo đau da đầu cô.

"Này… Bàn Bàn, buông ra, nếu không mẹ sẽ tức giận!"

Bàn Bàn rõ ràng rất có hứng thú với mái tóc của Giản Dao, không muốn buông ra, thậm chí còn kéo tới kéo lui tóc của Giản Dao.

Giản Dao: “…” Đã vậy, đừng trách cô.

Giản Dao đưa tay ra kéo tóc cậu.

Bàn Bàn dừng lại, rõ ràng là cảm thấy đau.

Giây tiếp theo, tiếng khóc của Bàn Bàn không ngờ vang lên...