Edit: Tiểu Đặng
(*hùng hài tử: đứa trẻ hư hỏng)
Sắc trời dần tối, Giản Đông Lai đi đến Diệp gia, đưa ảnh còn lại giao cho Giản Dao.
Theo cách nói của Giản Dao, lấy tấm ảnh đơn của cô bỏ vào thư gửi cho anh rể.
"Lý ca cũng rất vui vẻ nhận lấy, còn nói khi nào rảnh sẽ tới thăm bá mẫu!"
"Công việc thế nào rồi, có mệt hay không?" Giản Dao hỏi hắn.
Giản Đông Lai lắc đầu, cũng không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy thật phấn khích. Người ở lò mổ đều là người to lớn, cơ bản tính tình cũng rất sảng khoái, cùng bọn họ ở cùng một chỗ thật vui vẻ.
Diệp mẫu quan tâm nói: "Ở lại ăn cơm chiều chứ?"
Giản Đông Lai lắc đầu, "Không ạ, cháu bây giờ phải trở về rồi."
Diệp mẫu muốn giữ hắn lại ăn cơm.
Giản Đông Lai xua xua tay: "Trong nhà có để phần cơm cho cháu rồi ạ, cháu về ăn đây."
Sau đó vội vàng chạy.
Giản phụ Giản mẫu biết hắn làm việc ở lò mổ trấn trên, có thể kiếm tiền, đều thật cao hứng.
Đối với chị gái hắn cũng có vài lời tốt đẹp, lúc trước đều là trong tối ngoài sáng oán giận, nói chị ấy không khác đại tỷ, có nhà chồng liền quên nhà mẹ đẻ.
Giản Đông Lai giả bộ như không để ý, cũng thấy quen rồi.
Trong bữa cơm, Giản mẫu ngồi xuống bên cạnh bàn, thăm dò.
"Đông Lai à, nghe nói công việc tạm thời ở trấn trên lương cũng phải đến 20-30 khối một tháng, sao con lại có mỗi mười mấy khối!"
Giản Đông Lai mặt không đổi sắc nói: "Không cùng một xưởng nên cũng không cố định, lại nói con là người mới, cũng chỉ làm chút việc vặt, không có kỹ thuật gì, mười mấy khối đã là nhiều rồi."
Hắn vội vàng múc thêm cơm, vừa ăn vừa nói: "Nếu mãi ở nhà, thì cái gì cũng không có."
Nghe vậy, Giản mẫu đồng tình gật gật đầu.
Giản Đông Lai nhanh chóng tắm rửa, sau đó trở về phòng.
Người trong nhà nhiều, không đủ phòng. Hắn phải ngủ cùng với hai đứa cháu trai, thấy bọn họ đã ngủ, Giản Đông Lai cẩn thận lấy ảnh chụp ra, nhìn chính mình trên ảnh, nhếch miệng cười.
Mang ảnh chụp giấu kỹ, liền trở về giường nằm. Nhớ tới những lời mẹ vừa nói, Giản Đông Lai nhấp môi dưới.
Người trong nhà nhiều, tâm tư cũng nhiều.
Ba người anh đều có gia đình nhỏ của mình, mấy đứa cháu trai cũng dần lớn. Tình huống trong nhà cứ như vậy, ai cũng không muốn chịu thiệt.
Ba mẹ tuy đối với hắn cũng khá tốt, nhưng họ không chỉ có một đứa con trai là hắn.
Giản Đông Lai vì chính mình tính toán, hắn cũng có suy nghĩ riêng. Hắn bây giờ đã lớn, luôn có chỗ phải dùng tiền, muốn xin ba mẹ, thì những người khác trong lòng không vui, làm hắn cũng không thoải mái. Cho nên hơn hai mươi khối tiền lương, hắn trộm để lại mấy khối, mặt khác coi như hiếu kính trong nhà.
*
Đại phòng Giản gia.
Giản đại tẩu nói: "Anh là anh trai cô ấy, em gái anh thế nào lại không nghĩ đến anh vậy?" Chú nhỏ chỉ là một thằng nhóc choai choai, lại không có gánh nặng gì, cần công tác tốt vậy làm gì.
Giản đại ca không nói chuyện, hắn làm sao mà không nghĩ đến, đấy cũng không đến luợt hắn.
Lần trước em gái lại mặt, ba hắn đã cùng em rể nói chuyện, để ý xem có công việc gì ở trấn trên không.
Bởi vì suy nghĩ em trai tốt xấu gì cũng học qua sơ trung, lợi thế so với bọn hắn mạnh một ít, cơ hội cũng lớn.
Khi đó bọn họ cũng không có suy nghĩ khác, còn không nhất định có thể đi hay không. Hơn nữa em trai nhỏ xác thật là mạnh hơn bọn hắn. Ai bảo bọn họ lúc trước không chú tâm đọc sách, đến tiểu học cũng chưa học xong.
Đến lúc em trai nhỏ thật sự tìm được công việc ở trấn trên, bọn họ trong lòng liền hoảng. Lò mổ a, cũng không cần phải đọc sách tốt không phải sao, có sức lực không phải là được à, không phải chỉ là gϊếŧ lợn sao?
Em trai nhỏ là một thằng nhóc choai choai, làm sao có sức lực lớn bằng ba anh em bọn họ.
Giản đại ca lắc lắc đầu. Hôm nay tam đệ đã thử thăm dò nói muốn thay tiểu đệ đi làm việc, để hắn ở nhà nghỉ ngơi. Kết quả bị tiểu đệ không nhẹ không nặng từ chối.
Đông Lai là đứa con nhỏ nhất, cách tuổi bọn họ rất lớn, bình thường bọn họ đều không thích dẫn hắn đi chơi, bởi vậy quan hệ cũng không thân thiết lắm.
"Em gái rất thân với Đông Lai, Đông Lai cũng đối xử rất tốt với nó."
Nói xong lại quay ra oán trách Giản đại tẩu một câu, "Cô làm đại tẩu, nếu mà cô đối tốt với tiểu muội một chút, tiểu muội sao có thể không giúp tôi?"
Giản đại tẩu nghẹn lại, sau đó dẩu miệng nói: "Tôi cũng không có khi dễ cô ấy, còn không phải là để cô ấy làm chút việc với trông các cháu thôi sao? Con gái nhà ai mà không phải như vậy......"
......
Giản Dao không biết người Giản gia đều đang nhớ thương cô, cô còn đang cùng Lý Thanh Thanh ngồi trên giường đất, làm quần áo cho đứa bé trong bụng.
Thời điểm bé con sinh ra đúng vào lúc trời nóng, Giản Dao làm hai bộ áo yếm, nhịn không được cầm lên ngó trái ngó phải, trời ạ, cô cũng có thể làm quần áo, cũng tuyệt vời quá đi!
Lý Thanh Thanh nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, cười nói: "Trước ngực có muốn thêu thêm chữ phúc hoặc là con hổ con hay không?"
Cũng không tệ lắm, nhưng mà cô không biết làm a. Vượt qua phạm vi năng lực của cô mất rồi......
Chính là nguyên chủ, cũng không biết thêu hoa, chỉ khâu khâu vá vá là tương đối nhanh nhẹn.
"Tôi biết, nếu cô không để ý tôi có thể hỗ trợ, dù sao tôi cũng không việc gì."
Vậy Giản Dao liền không cùng cô ấy khách khí.
Lý Thanh Thanh nhận lấy, nói: "Tôi thêu đẹp cho cô nha."
Giản Dao vội vàng gật đầu: "Cô cứ từ từ thêu, cũng không vội. Tôi đây còn sớm."
Lý Thanh Thanh cười, hâm mộ nói: "Tôi còn hơn cô mấy tuổi lận, không biết khi nào có thể có đứa con của mình."
Giản Dao: "Cô vừa mới kết hôn, khẳng định là sẽ có. Nói không chừng đã có chỉ là cô còn chưa biết đâu."
Lý Thanh Thanh ừ một tiếng, đột nhiên nói: "Trình Lộ chuẩn bị trở về thành phố."
Trình Lộ cũng là thanh niên trí thức, đến cùng năm với Lý Thanh Thanh, vẫn luôn không từ bỏ việc quay trở lại thành phố. Giản Dao cũng gặp qua mấy lần, là một cô gái rất kiên nhẫn.
Giản Dao nhìn nhìn cô ấy, Lý Thanh Thanh đã nhận ra, cười nói: "Tôi cảm thấy cứ như bây giờ cũng tốt."
Chu Đại Hổ đối với cô ấy rất tốt, người Chu gia cũng rất dễ ở chung, đối với cô ấy cũng tốt, chính là thói quen sinh hoạt không giống nhau lắm. Nhưng có Chu Đại Hổ ở giữa điều hòa, cũng dần dần hòa hợp với nhau, hiện tại ở chung rất tốt.
TruyenHDNgười trong nhà cũng chấp nhận rồi, trước đó không lâu còn gửi cho cô ấy tiền cùng ít đồ, nói tình huống trong nhà cũng đang dần tốt lên.
Lý Thanh Thanh bây giờ nghĩ, thi thoảng có thể về nhà mẹ đẻ thăm người thân là tốt rồi.
Giản Dao hướng cô ấy cười, trêu chọc nói: "Là Chu Đại Hổ không tồi phải không?"
Bởi vì Lý Thanh Thanh, Giản Dao hiểu Chu Đại Hổ thêm một chút. Quả thật là một nam nhân không tồi.
Lý Thanh Thanh đỏ mặt, không cam lòng yếu thế: "Đâu có đâu có, làm sao thể so với Diệp Vệ Đông của cô được."
Giản Dao lại không thẹn thùng giống Lý Thanh Thanh, đắc ý nhướng mày: "Ở trong lòng tôi, nam nhân nào cũng không so được với anh ấy."
......
Lý Thanh Thanh rời đi, Giản Dao liền có chút hụt hẫng.
Vừa mới nhắc đến Diệp Vệ Đông, làm gợi lên nỗi nhớ của Giản Dao, cô có chút nhớ hắn.
Tiểu bạch như là nhận thấy được cảm xúc của cô, chạy đến vòng quanh cô, còn dụi đầu vào cô.
Tâm tình Giản Dao lại trở nên tốt đẹp, "Đi, tiểu bạch, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút."
Mới vừa ra đến sân, liền gặp đi Diệp đại tỷ tới. Cô ấy trong khoảng thời gian này trông tiều tụy rất nhiều, nhìn thấy Giản Dao còn cười cùng cô chào hỏi.
"Chị tới đón mấy đứa Đại Nha về nhà."
Diệp đại tỷ mấy ngày này thật sự không quá tốt, biết cô ấy không thể sinh, mẹ chồng cùng chồng đều không có sắc mặt tốt, mẹ chồng còn khuyên chồng cô ấy cùng cô ấy ly hôn. Nếu không phải chồng cô ấy vẫn còn có chút tình cảm, nói không chừng hai người xác thực phải kết thúc.
Trong khoảng thời gian này con không ở nhà, việc trong nhà đều do cô ấy một mình làm. Còn phải chịu đựng mẹ chồng lạnh nhạt, Diệp đại tỷ thật sự không quá dễ chịu.
Giản Dao dừng lại bước chân.
Diệp mẫu ra tới, cau mày nói: "Đến đón bọn nhỏ về nhà?"
Diệp đại tỷ cúi đầu ừ một tiếng.
Diệp mẫu để cô ấy đi vào, chuẩn bị cùng cô ấy nói chuyện.
Vết thương của Tam nha cũng đã tốt, trên người còn tăng thêm một chút thịt. Thật vất vả dưỡng lên, bà không muốn đứa nhỏ trở về lại biến thành như cũ.
"Cô nếu lại khi dễ bọn nhỏ, thì coi như tôi không có đứa con gái như cô."
Diệp đại tỷ vội vàng lắc đầu, cô ấy hiện tại đã nghĩ thông suốt. Kỳ thật bác sĩ nói cô ấy rất khó có con, cần phải chữa trị thật tốt, Tào gia cũng không có tiền cho cô ấy chữa. Nếu nhà mẹ đẻ...... Diệp đại tỷ cũng không dám nhắc lại.
Cô ấy về sau chỉ có ba đứa con gái này, cũng không dám lại bỏ mặc bọn nó. Sợ con gái cùng cô ấy xa cách, về sau không trông cậy vào được.
Đại Nha nhị nha tam nha dù sao cũng là họ Tào, Diệp mẫu thu thập cho bọn nhỏ mấy thứ tốt, dặn dò chúng: "Không có việc gì thì tới nhà bà ngoại chơi a! Mẹ cháu mà đối xử không tốt với các cháu thì nhớ mách bà ngoại."
Giản Dao bổ sung: "Nếu có người khi dễ mấy đứa, thì lấy hai cậu của mấy đứa ra dọa, nhớ chưa."
Diệp mẫu tán đồng: "Đúng vậy."
Nữu Nữu đã quen cùng các chị chơi, thấy các chị phải đi còn khóc, Diệp đại tẩu vội vàng ôm dỗ dành.
"Sao lại khóc, chị Đại Nha của con các chị khi nào rảnh sẽ đến chơi cùng con, lại khóc nữa là tiểu bạch cũng muốn chê cười con đấy, con nhìn kìa, tiểu bạch đang nhìn con chằm chằm kìa."
Đại Nha nói: "Đúng vậy, Nữu Nữu, chị phải về nhà, khi nào rảnh lại đến chơi cùng em."
Bốn học sinh bỗng chỉ còn một, Giản Dao lấy quyển sách nhỏ mà mình mua đưa cho mấy đứa Đại Nha, còn cho bọn nhỏ ít đồ để ăn vặt. "Mợ dạy chữ mấy đứa đừng quên nha, có rảnh thì nhớ ôn tập. Đại Nha biết nhiều nhất, nhớ dạy các em. Không có việc gì thì đến đây chơi, mợ lại dạy cháu."
Đại Nha vội vàng gật đầu.
Cô bé khẳng định sẽ không quên, sẽ thường xuyên ôn tập, cũng sẽ dạy các em thật tốt.
Khi nào rảnh bé cũng muốn đến nhà mợ học chữ với nghe chuyện xưa, bé rất thích học.
Diệp đại tỷ thấy Giản Dao đối tốt với con gái mình như vậy, cũng có chút nóng mặt, lần đầu tiên cảm thấy cô em dâu này cũng không tồi.
Nhìn con gái luyến tiếc rời đi, Diệp đại tỷ trong lòng không biết có tư vị gì.
Cuối cùng Diệp đại tỷ ôm tam nha đi về, còn Đại Nha nhị nha đi theo bên người cô ấy.
Giản Dao nói: "Đại Nha nếu có thể đi học thì tốt rồi."
Diệp mẫu nghe xong lắc đầu: "Tào gia sẽ không cho nó đi học."
Bà cũng không quản được chuyện củaTào gia.
Tào gia.
Nhìn thấy các cháu gái trở về, Tào mẫu âm dương quái khí nói: "Biết trở lại rồi à, ai không biết còn tưởng rằng bọn mày họ Diệp."
Diệp đại tỷ không nói chuyện, đưa bọn trẻ về phòng.
Tào mẫu thấy các cháu gái ở Diệp gia ở một thời gian, đều có da có thịt, liền biết Diệp gia sống không tồi.
"Nha, nhà thông gia sống cũng không tồi a. Mấy nha đầu đều có da có thịt, sao cô đi vay tiền khám bệnh cũng không mượn được vậy."
Diệp đại tỷ không có tự tin, đành phải chịu đựng.
Tào mẫu thấy bọn họ rắm cũng không dám thả, mắt trợn trắng.
Cũng may bà đã nghĩ thông suốt, nhà lão đại không thể sinh, vậy thì nhận nuôi một đứa nhà lão nhị. Dù sao đều là con do bà sinh, đều là cháu trai của bà, đối với bà mà nói, không gì khác biệt.
Cháu trai đặt dưới danh nghĩa của lão đại, nhà mẹ đẻ nhà lão đại điều kiện không tồi, không nói được về sau còn có thể cọ được chỗ tốt.
Tào mẫu nghĩ thật đẹp.
Tào lão đại trầm mặc trong chốc lát, đồng ý, đến nỗi Diệp đại tỷ, cô ấy cũng không dám có ý kiến.
Có người hỗ trợ nuôi con, nhà Tào lão nhị cũng rất cao hứng, đưa đứa thứ hai nhà mình cho đại phòng.
Sau đó, Đại Nha nhị nha bọn nhỏ tự dưng có nhiều thêm một em trai, tam nha có thêm một anh trai.
Thời điểm Đại Nha mấy đứa đến Diệp gia nói về chuyện này, Diệp mẫu thở dài.
Giản Dao hỏi: "Đứa trẻ kia tính cách thế nào?"
Đại Nha cau mày nói: "Có chút nghịch ngợm."
Nhị nha hầm hừ: "Đặc biệt chán ghét!"
Tam nha ở một bên gật đầu.
Được rồi, xem ra là một hùng hài tử.