Chương 11: Chỉ như này?

Edit: Tiểu Đặng

Giản Anh từ chỗ Đông Lai biết được em gái có thai, liền theo mang một rổ trứng gà mình tích cóp được qua đây thăm Giản Dao.

Nhìn về phía cửa sân Diệp gia, Giản Anh nhìn thoáng qua đã thấy Diệp mẫu ở trong sân.

Cô vội vàng gọi: "Bá mẫu!"

Diệp mẫu theo tiếng gọi nhìn sang, nhận ra là đại tỷ của Giản Dao, Giản Anh, vội vàng nhiệt tình đáp lại: "Là Anh tử a, mau tiến vào mau tiến vào."

Giản Anh bước vào trong sân, nói với Diệp mẫu: "Nghe nói tiểu muội có thai, cháu đến thăm em ấy."

Nói xong đưa rổ trên tay cho bà, nói: "Cháu mang theo chút trứng gà, và ít thổ sản trên núi, để mọi người nếm thử."

Diệp mẫu vội vàng nói: "Đều là người trong nhà, đến là được rồi, còn mang đồ tới làm gì."

"Cũng không phải đồ gì hiếm lạ, bá mẫu không chê là được."

"Xem cháu nói xem, đây chính là đồ tốt."

Diệp mẫu một bên cùng Giản Anh hàn huyên một bên bớt thời gian gọi tên Giản Dao: "Dao Dao, đại tỷ con tới thăm con này!"

Giản Dao nghe được tiếng Diệp mẫu, một bên vừa đi ra ngoài, một bên lục lọi chút ký ức về Giản Anh trong đầu.

Giản Anh là chị cả của bọn họ, 18 tuổi gả cho một người lớn hơn cô ấy mười tuổi, khi đó nguyên chủ mới tám tuổi, còn nhớ rõ lúc ấy đại tỷ cùng trong nhà nháo thật sự không thoải mái.

Bởi vì đại tỷ có người mình thích, nhưng Giản phụ Giản mẫu ghét bỏ nhà người ta nghèo, không đồng ý. Lúc ấy Giản Anh còn náo loạn thật lâu, khiến Giản mẫu lúc nào cũng thở ngắn than dài, nói cô không có lương tâm.

Cuối cùng Giản Anh đành phải thỏa hiệp, Giản gia lấy tiền lễ hỏi của cô cho Giản đại ca cưới vợ.

Từ khi đó trở về sau, nếu không có chuyện gì quan trọng, Giản Anh rất ít khi về nhà mẹ đẻ.

Giản mẫu mắng cô là bạch nhãn lang, gả ra ngoài liền ghét bỏ trong nhà, nguyên chủ lúc nhỏ nghe xong, cũng không có ấn tượng tốt với đại tỷ, hai chị em cũng không quá thân thiết.

Giản Anh liếc mắt một cái liền thấy Giản Dao, hai người nhìn nhau, Giản Dao gọi trước một tiếng đại tỷ.

Giản Anh đáp lại, nhìn cô từ trên xuống dưới. Phát hiện cô trắng trẻo, mập mạp, cũng yên tâm.

Lần gặp mặt gần nhất của hai chị em vẫn là thời điểm Giản Dao kết hôn, hai người cũng chưa nói được mấy câu.

Diệp mẫu săn sóc nói: "Hai chị em mấy đứa từ từ tâm sự, Dao Dao a, chiêu đãi tốt đại tỷ của con nhá."

Giản Dao gật đầu, sau đó Diệp mẫu để lại không gian cho bọn họ.

"Đi vào phòng em ngồi đi."

Hai người vào đến phòng của Giản Dao, Giản Dao lấy ra điểm tâm kẹo, lại cho rót cho đại tỷ một ly nước ấm.

Giản Anh uống một ngụm nước, điểm tâm lại không chạm.

Giản Dao ngồi đối diện Giản Anh, tò mò nhứơng mi liếc nhìn cô ấy. Bị Giản Anh nhận thấy được, Giản Dao cong lên khóe miệng nhìn cô ấy cười.

"Bánh đậu xanh này ăn khá ngon, đại tỷ, chị nếm thử nha."

"Ân." Giản Anh lên tiếng, nhìn cô nói: "Đông Lai nói em có thai, chị đến thăm em chút."

Giản Dao sờ sờ bụng, nói: "Mới có hơn hai tháng."

Giản Anh nghiêm túc nói: "Ba tháng đầu phải cẩn thận một chút."

Biết Giản Anh là vì tốt cho cô, Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Đã biết."

"Nhìn thấy em sống tốt, chị cũng yên tâm." Giản Anh cảm thán một câu.

Cô là chị cả trong nhà, từ nhỏ cha mẹ đã dạy dỗ phải biết kính trên nhường dưới, ngay cả gả chồng cũng là vì để em trai cưới vợ.

Cũng may chồng cô đối xử với cô không tồi, mấy năm nay qua đi, cô cũng dần dần cảm nhận được.

Chỉ là như thế, không có nghĩa là cô dễ dàng có thể tha thứ, cô chỉ là buông tha cho chính mình.

Đối với cha mẹ, trong lòng Giản Anh đúng là có chút oán hận, đối với ba đứa em trai phía sau Giản Anh cũng không có cảm tình gì, cô vì bọn họ đã trả giá quá nhiều, lại không được đến đáp cái gì, khiến trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Ngược lại là hai em trai em gái nhỏ nhất trong nhà, làm cô có chút vướng bận.

Em gái nhỏ là một đứa con gái, Giản Anh vẫn luôn sợ Giản Dao sẽ dẫm lên vết xe đổ của mình. Em trai nhỏ vẫn luôn do cô chăm sóc, lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời nhất, chăm hắn đến lúc hắn ba tuổi, cô đi lấy chồng.

Sau khi kết hôn, một năm cô cũng không trở về nhà mẹ đẻ được mấy lần, Đông Lai vẫn luôn nhớ rõ cô, là một đứa trẻ có trái tim ấm áp.

Mấy năm nay trưởng thành, còn thường tặng đồ cho nhà cô, nào là nấm, rau dại trên núi, cá tôm bắt trong sông......

Đồ vật không quý giá lắm, nhưng tâm ý lại thật nặng.

Giản Dao nhìn vẻ mặt vui mừng Giản Anh, ở tuổi 30, làn da có chút thô ráp, khóe mắt cũng có nếp nhăn, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra cô ấy khi còn trẻ cũng thật xinh đẹp và dịu dàng.

Giản Dao đối với đại tỷ này cũng rất có hảo cảm, cũng quan tâm cô ấy vài câu, hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy.

"Khá tốt, anh rể em là người cần mẫn có khả năng, đối với chị cũng tốt, bọn nhỏ cũng nghe lời, không có gì phải nhọc lòng."

Chồng cô ấy là cô nhi, cha mẹ đều không còn, không có cha mẹ chồng, cũng không có gánh nặng cùng chuyện gì phiền lòng, trong nhà đều là cô ấy làm chủ.

Giản Dao gật gật đầu. "Vậy là tốt rồi."

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, sau đó cũng không có gì để nói, Giản Anh liền chuẩn bị trở về.

Giản Dao giữ cô ấy lại ăn cơm trưa, Giản Anh từ chối.

Diệp mẫu biết Giản Anh chuẩn bị về, nói cái gì đều không cho, muốn giữ cô ấy lại ăn cơm trưa xong rồi về.

Giản Anh đối mặt với sự nhiệt tình của Diệp mẫu, cự tuyệt không nổi, đành phải đồng ý ở lại.

Cơm nước xong, Diệp mẫu đưa rổ của Giản Anh cho cô ấy, bên trong cho cô ít bánh xốp, Giản Dao cũng gói chút điểm tâm cùng kẹo để cô ấy mang về cho mấy đứa nhỏ ăn.

Giản Anh từ chối không được, liền mang theo trở về nhà.

"Con ăn cơm chưa?"

Hơn một giờ sau, Giản Anh về đến nhà, hỏi con gái.

Đào Hoa gật đầu, nói: "Rồi ạ."

Giản Anh đem đồ trong rổ lấy ra, đưa cho cô bé một miếng bánh xốp: "Con cùng em trai mỗi người một nửa."

Đào hoa vội vàng vui vẻ cầm lấy, bẻ thành hai nửa, cùng em trai Tráng Tráng mỗi người một nửa.

"Mẹ, đây là nhà dì nhỏ cho sao?"

"Ân." Giản Anh gật đầu, "Còn có điểm tâm nữa, mẹ cất đi cho mấy đứa từ từ ăn."

"Oa, thật tốt quá." Đào hoa liếʍ liếʍ môi, rất chờ mong.

Giản Anh sờ soạng đầu cô bé.

"Ba con đâu?"

"Ba ở sân sau bổ củi ạ."

Giản Anh đi sân sau xem xét, Cao Dương vừa mới bổ củi xong, đang chuẩn bị đi vào bếp uống nước, nhìn thấy Giản Anh, mặt mày dần ôn hòa.

"Em về rồi, đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi."

Đều là vợ chồng già, cũng có chút ăn ý, nhìn qua một cái liền biết hắn muốn làm gì, Giản Anh từ lu nước múc gáo nước đưa cho hắn.

Cao Dương nhận lấy, mấy ngụm liền uống xong, lập tức thoải mái không ít.

Hai người vừa đi vào nhà, vừa nói chuyện.

"Em gái em như thế nào?"

Giản Anh nói: "Khá tốt, ở Diệp gia được nuôi trắng trắng mềm mềm."

Nói xong, biểu tình dần hòa hoãn xuống, em gái với cô không gần gũi lắm cô không phải là không biết, chỉ là hai người không thường gặp mặt, Giản Anh cũng không có biện pháp gì.

Lần này gặp mặt, thái độ em gái tốt hơn rất nhiều, còn biết quan tâm cô.

Giản Anh trong lòng rất cao hứng.

......

Giản Dao ăn xong cơm trưa, lại quay về phòng ngủ trưa. Cô hiện tại không có gì là không tốt, chỉ là dễ dàng mệt mỏi.

"Mợ, có người tìm mợ."

Đang ngủ mơ mơ màng màng, Giản Dao bị Đại Nha đánh thức.

"Đến đây." Giản Dao ngáp một cái, trong lòng buồn bực không biết là ai tìm cô.

Sau đó liền thấy được Giản Đông Lai vẻ mặt ngây ngô cười nói với cô: "Chị, bây giờ là lúc nào rồi, chị vẫn còn ngủ hả?"

Giản Dao không ngủ đủ, tâm tình không tốt lắm, lập tức đem thói xấu khi rời giường ném sang người hắn, tức giận nói: "Như thế nào, tôi ngủ còn cần cậu cho phép hả!"

Giản Đông Lai gãi gãi đầu, vô tội chớp mắt: "Không cần a, em không phải sợ chị buổi tối ngủ không được sao."

"Vào đi." Giản Dao để lại cho hắn một cái bóng lưng.

Giản Đông Lai đi theo sau cô nhìn thấy tiểu bạch trên mặt đất, cúi xuống ôm nó lên, vừa vuốt lông vừa nói: "Tiểu bạch, mày lại lên cân ha!"

Giản Dao giúp tiểu bạch nói chuyện: "Người ta vẫn còn nhỏ nha, bây giờ còn đang là tuổi ăn tuổi lớn a."

Vừa dứt lời, tiểu bạch cũng gâu gâu hai tiếng, như phụ họa cho lời cô nói.

Giản Đông Lai cười ha ha, xoa đầu tiểu bạch. "Tiểu bạch mày nghe hiểu không."

"Nó còn rất thông minh nha." Giản Dao nói: "Đúng rồi, buổi sáng đại tỷ có tới, ăn cơm trưa xong rồi đi."

Giản Đông Lai: "Em biết, là em nói cho chị ấy chuyện chị có bầu. Em liền biết đại tỷ khẳng định sẽ đến thăm chị, chị ấy vẫn luôn quan tâm chị nha."

Giản Dao ừ một tiếng.

Giản Đông Lai đem túi trong tay đặt trên bàn, "Đây, đây là sách giáo khoa khi còn học tiểu học của em, em tìm được đầy đủ."

Giản Đông Lai vẫn luôn giữ gìn sách vở rất tốt.

Giản Dao nhờ Giản Đông Lai lấy sách giáo khoa là bởi vì quá nhàm chán, chuẩn bị dạy mấy tiểu gia hỏa trong nhà nhận biết chữ gϊếŧ thời gian.

Lúc trước Giản Dao nói với Diệp Vệ Đông chính mình biết chữ, sau đó vì viết thư cho Diệp Vệ Đông, còn một mình đi lên trấn trên tìm quyển từ điển, không có việc gì mở ra xem, giả vờ nghiêm túc học tập, còn để Lý Thanh Thanh dạy cô.

Ngay từ đầu, Giản Dao chỉ viết chút từ đơn giản, vẫn là viết bằng tay trái. Về sau càng viết càng nhiều, chữ viết cũng càng ngày càng đẹp ngay ngắn chỉnh tề.

Diệp mẫu cùng Diệp đại tẩu cũng chưa từng đọc sách, biết được Giản Dao học chữ thông qua lớp xoá nạn mù chữ, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, còn chính mình tự học, thậm chí có thể viết thư, lập tức rất bội phục cô.

Bọn họ lúc trước cũng học qua lớp xoá nạn mù chữ, đến bây giờ cũng chỉ nhớ rõ tên mình viết như thế nào.

Biết được cô muốn dạy bọn nhỏ học chữ gϊếŧ thời gian, tức khắc giơ hai tay tán thành, để cô tùy tiện dạy dạy, biết mấy chữ là được, không cần mệt mỏi quá.

Giản Dao tuy rằng có suy nghĩ này, nhưng vẫn là lần đầu dạy người khác, cô đúng thật là không có kinh nghiệm gì. Nghĩ nghĩ, sách giáo khoa Giản Đông Lai còn giữ lại tốt, liền để hắn mang sách giáo khoa tiểu học đến, cô liền dựa theo sách giáo khoa mà lên lớp!

"Chị, chị làm được không?"

Giản Đông Lai biết ý tưởng của Giản Dao, tỏ vẻ có chút nghi ngờ. Chi gái hắn chỉ có trình độ học lớp xoá nạn mù chữ, thật sự có thể dạy người ta sao?

Giản Dao liếc xéo hắn một cái, "Chị đây không được, vậy em tới a?"

Giản Đông Lai nhìn nhìn đám Đại Nha, Nhị Nha cùng Nữu Nữu vây quanh cái bàn......

Hắn vội vàng lắc đầu, hắn không trông được bọn nhỏ này.

Sau dó, Giản Dao bắt đầu tự biên tự diễn: "Chị đây tuy rằng không đứng đắn đi học, nhưng mà ai bảo đầu óc chị thông minh đâu. Khi em còn nhỏ, thời điểm ở nhà làm bài tập đọc sách, chị đều nghe, cảm thấy thật đơn giản a."

Xong rồi còn hạ thấp hắn một chút: "Việc đơn giản như vậy, không biết vì cái gì em đọc nhiều lần như vậy đều không nhớ."

Giản Đông Lai:......

Hoài nghi nhìn Giản Dao liếc mắt một cái, không quá tin tưởng: "Vậy để em kiểm tra chị một chút."

"...... Kiểm tra đi." Phiêu phiêu, Giản Dao còn có chút khẩn trương, nghĩ thầm Giản Đông Lai trình độ tốt nghiệp sơ trung hẳn là không làm khó được cô đã tốt nghiệp đại học đi.

Cô mà không trả lời được thì thật mất mặt.

" 'Cày đồng đang buổi ban trưa câu' câu tiếp theo là gì?" Giản Đông Lai ra đề.

"......" Chỉ như này? Quá khẩn trương!

Nhẹ nhàng thở ra Giản Dao nhẹ nhàng liếc hắn một cái, tự tin mở miệng: "Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày!"

Thế mà lại đúng! Giản Đông Lai thấy hứng thú, lại ra một câu: "Ngỗng ngỗng ngỗng, khúc ca hát lên trời......"

Giản Dao nói: "Lông trắng phù nước biếc, hồng chưởng bát thanh ba."

Thấy hắn còn muốn tiếp tục ra đề mục, Giản Dao vội vàng ngắt lời hắn: "Đủ rồi a, chị cũng không phải cái gì cũng biết, đúng lúc em nói hai đề này chị đều biết thôi. Hơn nữa chị cũng không phải muốn làm giáo viên......"

Giản Đông Lai tiếc nuối nói: "Chị, chị thông minh như vậy, lúc trước trong nhà hẳn là nên cho chị đi học."

Giản Dao cười cười, không nói chuyện. Mặc kệ cô thông minh hay không, Giản gia đều không thể cho cô đi học.