Chương 82: "Lời nói dối ác ý"

Edit: Wu Xiǎn

__________

Cô nhìn xung quanh căn phòng trước mắt, nội thất cùng cách trang trí vô cùng xưa cũ, ở giữa nhà treo tấm ảnh trắng đen của một người đàn ông, đó hiển nhiên là cha của Lưu Thu Nguyệt. Từ tình huống trước mắt thấy được gia cảnh của Lưu Thu Nguyệt cũng không phải quá tốt, cũng khó trách cô nàng lại có giấc mộng trèo cao.

"Cô, cô tới làm cái gì?"

Giang Đường thu tầm mắt, thản nhiên ngồi ở trên sô pha, đôi chân dài bắt chéo lại, ánh mắt lạnh lẽo đối lập với tâm trạng thấp thỏm của cô ta.

"Cô giáo Lưu hình như không nói việc mình từ chức với bác gái."

Sắc mặt Lưu Thu Nguyệt biến đổi, không trả lời.

Cô ta đúng là chưa nói, bởi vì sợ mẹ mình lo lắng, cho nên mới nói dối, chuẩn bị tìm nơi làm việc mới.

Chỉ là......

Lưu Thu Nguyệt không nghĩ được Giang Đường đến nơi này để làm gì, lại còn cố ý mang theo Lương Thâm.

"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Những lời này hẳn là tôi hỏi cô chứ." Giang Đường trào phúng cười: " Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tôi......"

Giang Đường lạnh giọng chất vấn: "Cô thân là giáo viên, lại có tâm tư không tốt, chẳng lẽ không nên sa thải cô sao? Cô cảm thấy là tôi ép cô nghỉ việc sao?"

Lưu Thu Nguyệt cúi đầu, nửa ngày không dám mở miệng nói một lời.

Giang Đường nhìn về phía chỗ của mẹ Lưu, hơi hơi hạ giọng: "Lương Thâm rất thích cô, tôi cũng nghĩ sẽ cho cô chút mặt mũi, nhưng hình như cô không cảm kích."

"Tôi không có......"

Không có?

Giang Đường hơi nhướng mày, duỗi tay ôm lấy Lương Thâm, đôi mắt hồ ly lạnh như băng: "Lương Thâm, ngày đó là cô giáo Lưu nói, mẹ làm cô ấy bị sa thải sao?"

Lương Thâm mặc dù đầu óc không nhanh nhạy nhưng cũng có thể ý thức được lúc người ta tức giận hay vui vẻ, lúc này cậu không dám làm tức giận Giang Đường, vội gật đầu không ngừng.

Giang Đường đưa mắt, tiếp tục nói: "Như vậy Lưu lão sư, là tôi làm cô phải nghỉ việc sao?"

"Không, không phải."

"Nếu đã như vậy, cô vì sao mà lại nói như vậy với Lương Thâm?"

"Tôi......" Lưu Thu Nguyệt liếc mắt phía sau, so với Giang Đường, cô càng sợ hết thảy những chuyện này bị Lưu mẫu biết, sợ bà vì thế thất vọng.

Lưu Thu Nguyệt lại nhịn không được nhìn về phía Lương Thâm.

Ánh mắt sạch sẽ của cậu tràn đầy hoang mang, giống như không tin người cô giáo mà mình tin tưởng lại lừa gạt mình.

"Cô giáo Lưu, con của tôi bởi vì những lời nói dối của cô mà sinh ra hiểu lầm đối với tôi, cô không muốn nói gì sao?"

Nếu đã hỏi vậy , Lưu Thu Nguyệt cũng không nghĩ nên giấu diếm, dù sao cô cũng không thể quay về nhà trẻ, càng sẽ không cùng người nhà này dây dưa.

Cô ta nói với giọng điệu không hề có ý xin lỗi: "Là cô quá tức giận khi bị mất việc, vì thế giận chó đánh mèo lên mẹ của con, thật ra mẹ con không có liên quan đến sự việc này."

Lương Thâm gắt gao nắm chặt tay, đầ cúi xuống.

Cậu không nói một tiếng nhảy xuống sô pha, đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng tràn ngập mất mát kia của Lương Thâm, Giang Đường chậm rãi đứng dậy, cô tới gần Lưu Thu Nguyệt, ánh mắt sắc bén làm Lưu Thu Nguyệt không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Vì một chút tư tâm, mà tổn thương một đứa trẻ, cô thật sự không thẹn với lương tâm sao?"

Giang Đường trào phúng liếc nhìn cô ta rồi rời đi.

Lương Thâm quay về ngồi lại trên xe.

Cậu không khóc cũng không nháo, chỉ ghé vào cửa sổ mặt hướng ra phía ngoài

Giang Đường biết, so với việc khổ sở Lương Thâm càng có rất nhiều chuyện khó hiểu.

Thế giới của trẻ con đang là một đường thẳng tắp thông thoáng, không có một chút phức tạp hay loanh quanh lòng vòng. Ở trong mắt bọn trẻ, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, tin tưởng là 100% tin tưởng. Nhưng hôm nay...... Cô giáo mà cậu tin tưởng lại nói dối cậu, cho dù là một lời nói dối nhỏ cũng đủ để phá hủy nội tâm của cậu, phá hủy cả toà thành mà cậu liều chết để bảo vệ.

"Cô giáo rõ ràng nói...... Trẻ con không thể nói dối." Lương Thâm méo miệng, "Vì sao...... Cô giáo lại có thể gạt tôi."

Giang Đường chậm rãi ngừng xe ở bên đường, cô xoay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy mất mát kia, nhẹ nhàng nói: "Lương Thâm, trên đời này mỗi người đều sẽ nói dối, ngay cả động vật cũng sẽ lừa gạt người khác, ở ngàn ngàn vạn vạn lời nói dối, con phải biết phân biệt được lời nói dối thiện ý và ác ý. Mẹ biết con còn rất nhỏ, nhưng con cần thiết phải có phương thức phán đoán riêng cho bản thân."

Chóp mũi Lương Thâm hồng hồng: "Mẹ đang nói con là đứa trẻ ngốc sao?"

"Con không ngốc, con chỉ là quá dễ tin người khác." Giang Đường nhìn cậu, nghiêm túc nói, "Tín tưởng là một con dao hai lưỡi, nó sẽ khiến con kiên cường hơn, đồng thời cũng sẽ phá hủy con. Con không phải không thể tin tưởng người khác nhưng vẫn phải giữ lại một ít ý nghĩ của chính mình."

Lương Thâm cúi đầu nghiêm túc phân tích lời nói của cô nhưng cái hiểu cái không.

Cậu lắc lắc chân nhỏ, giọng nói nỉ non: "Con, con vốn định hôm nay sẽ bỏ nhà ra đi để làm mẹ sốt ruột áy náy."

"Sau đó thì sao?"

"Mẹ không tức giận sao?"

"Mẹ tức giận cái gì." Giang Đường cười một cái, "Sớm muộn gì cũng có một ngày con sẽ chân chính bỏ nhà ra đi, chỉ là đến lúc đó, con ngàn vạn lần không được nhớ tới mẹ, lại mất công sau đó khóc sướt mướt tìm mẹ."

Lương Thâm nghe xong, khẽ cắn môi trừng hướng Giang Đường: "Con...... Con là nam tử hán, sẽ không khóc sướt mướt tìm mẹ đâu! Còn có, con không bị cảm nắng!!"

Rất có sức sống, nhìn dáng vẻ chắc đã khôi phục lại.

Giang Đường khởi động động cơ, tiếp tục đi phía trước.

"Hôm nay con không đi học, có muốn đi đâu chơi không ?"

"Đi, đi nơi nào cũng được sao?"

"Ừ, nơi nào cũng được."

Cậu cắn cắn môi dưới: "Con muốn đi thăm Lượng Lượng, cậu ấy hiện tại ở bệnh viện."

Lượng Lượng là bạn tốt của Lương Thâm, hai người vẫn luôn chơi với nhau rất vui vẻ, cho đến khi, Lượng Lượng bệnh phải nằm viện, có một lần nghe các giáo viên nói chuyện với nhau, biết được Lượng Lượng phải làm phẫu thuật, khả năng sẽ không đi học nhà trẻ một thời gian dài. Cậu vẫn luôn rất buồn, muốn đi bệnh viện thăm bạn mình, nhưng mà luôn không có cơ hội.

Bệnh viện Lượng Lượng ở vừa đúng là bệnh viện lần trước khi Giang Đường té xỉu được đưa đến, vì vậy cô đối với tình hình giao thông nơi này cũng tương đối quen thuộc.

Nếu là thăm bệnh nhân thì không thể đi tay không, Giang Đường mang Lương Thâm đi cửa hàng bán hoa, chọn cho bệnh nhân trái cây và lẵng hoa. Khi trả tiền, Lương Thâm đi vào quầy trước một bước.

Quầy có chút cao, cậu nhón mũi chân cũng không đến.

"Con muốn cái lẵng hoa cùng với trái cây kia, bao nhiêu tiền?"

Người phục vụ nói: "368, con muốn viết thiệp chúc không?"

"A......" Lương Thâm nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không cần, con có thể chính miệng nói với cậu ấy, không cần viết."

Cô gái ở quầy bị những lời nói của cậu chọc cười, đi qua đem lẵng hoa gói lại thật đẹp rồi đưa cho Lương Thâm: " Nhưng con có tiền trả chứ?"

"Con có." Lương Thâm lấy cái điện thoại cũ ra: "Con có thể quét mã tiền trả."

"......"

"............"

Lúc này Lương Thâm mới ý thức được cái máy điện thoại "Cụ già" không có chức năng quét mã trả tiền.

Cậu ngẩng đầu, mắt trông mong nhìn hướng Giang Đường, do dự vài giây, mở miệng: "Con có thể mượn chút tiền lẻ được không? Lúc về nói baba trả tiền lại cho mẹ."

Giang Đường bĩu môi, từ ví tiền lấy ra mấy tệ: "Con xin sự giúp đỡ từ người khác thì phải nói cái gì."

Lương Thâm không tình nguyện: "Cảm ơn ạ."

"Tiền của con đây."

Giang Đường tùy ý đem tiền bỏ lại trong túi, rồi giúp cậu xách lẵng hoa lên.

Lương Thâm chạy chậm theo Giang Đường, hơi thở hổn hển nói: "Mẹ hình như cũng không đáng ghét lắm."

Giang Đường: "Hả."

Lương Thâm lại nói: "Mẹ rất tốt với con nên con sẽ thích mẹ."

Giang Đường: "Ha ha."

Ai thèm.

Cảm nhận được Giang Đường đang ghét bỏ, Lương Thâm lập tức câm miệng, ngoan ngoãn đi theo cô.

Từ cửa hàng bán hoa đến bệnh viện chỉ có vài con đường nên Giang Đường quyết định đi bộ.

Tới cửa phòng bệnh, Giang Đường khom lưng đem lẵng hoa đưa đến tay Lương Thâm, thấp giọng nói: "Mình con vào thôi, mẹ ở bên ngoài chờ con."

"Mẹ không đi sao?"

"Đó là bạn của con, là con muốn đến thăm, mẹ đi vào không quá thích hợp."

Lương Thâm phình phình má.

Gõ cửa, cậu đẩy cửa vào: "Lượng Lượng, mình tới thăm cậu nè!"

Xuyên qua khối kính vuông nho nhỏ, Giang Đường thấy được mặt mũi đứa trẻ tái nhợt ở trong phòng bệnh, so với đám bạn cùng lứa tuổi thì gầy hơn, trên tay vì cắm nhiều dây truyền dịch nên lưu lại những vết sẹo ngắn ngủn. Khi cậu bé cười lộ ra hai cái răng nanh.

Phòng bệnh không có người lớn, không gian yên tĩnh.

Lương Thâm tiến vào, Giang Đường thấy cậu cười đến tận thái dương vô cùng sáng lạn.

Nhìn dáng vẻ hai đứa nhỏ có thể thấy quan hệ thật sự rất tốt.

Cô thu ánh mắt, ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện.

Vốn cho rằng Lương Thâm cái gì cũng không hiểu chính là tiểu ma vương đần độn, nhưng tiểu ma vương cũng có một mặt tinh tế ôn nhu, quả nhiên, trẻ con là thiên sứ mà cũng là ác ma. Nói ngây thơ thì là ngây thơ, nói tà ác lại chính là tà ác.

Phòng bệnh lâu lâu truyền đến tiếng cười của hai đứa, Giang Đường lại nhìn bên trong, thì thấy Lương Thâm từ cặp sách lấy ra máy chơi game Tiểu Bá Vương, hai người vô cùng hứng thú hừng hực chơi.

Lúc trước còn nói không thích, bây giờ chơi rất hăng hái.

Đang suy nghĩ, khóe mắt dư quang liếc đến một hình bóng quen thuộc, cô nhíu nhíu mi, đứng dậy theo đi lên.

Chỉ là nháy mắt nhưng Giang Đường thấy bóng dáng cực kỳ giống Lâm Ái Quốc, rất nhanh bóng dáng biến mất giữa biển người.

Cô nhíu mày chặt thành một chỗ, trong lòng rất phức tạp. Đang ở giữa trăm ngàn suy nghĩ, mu bàn tay của cô bị nắm lại.

Giang Đường bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu xuống thấy Lương Thâm.

"Con ra rồi sao?"

"Vâng." Lương Thâm gật đầu, "Lượng Lượng muốn nghỉ ngơi."

"Chúng ta trở về thôi."

"Được."

Bệnh viện người đến người đi, cô lo lắng Lương Thâm đi lạc, nên duỗi tay nắm chặt cậu, nhìn bàn tay hai người nắm chặt, Lương Thâm chớp chớp mắt, ngón út nhẹ nhàng chui vào lòng bàn tay mềm mại của cô.

"Lượng Lượng bị bệnh gì vậy?"

Lương Thâm nghiêng nghiêng đầu: "Lượng Lượng nói trong cơ thể cậu ấy có một khối u nhỏ, chờ sau khi phẫu thuật xong là có thể về rồi."

Khối u nhỏ......

Nhìn dáng vẻ không giống như chỉ là bệnh nhỏ.

Lương Thâm lại ngẩng đầu: "Con...... Nhà trẻ sắp tổ chức hoạt động gia đình, mẹ muốn tham gia không?"

Không chờ Giang Đường trả lời, cậu liền sốt ruột nói: "Không tới cũng được, dù sao cũng rất nhàm chán."

Giang Đường thuận miệng hỏi: "Lần này có tiết mục gì?"

Lương Thâm không chút để ý: "Là hoá trang."

Ánh mắt cô sáng lên, cười xán lạn.

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Wu Xiǎn và Haullyn làm thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙