Chương 49: Kiều Tú Liên

오늘날 많은 놀라움🤪

__________

Đoán chừng là sự uy hiếp của Giang Đường có tác dụng, vì thế nên nhiệm vụ hằng ngày hôm nay rất bình thường, nhưng khen thưởng so lúc trước lại nhiều gấp mười lần.

Nội dung nhiệm vụ là [ Nói lời âu yếm này với Lâm Tùy Châu "Trên mặt anh có cái gì này, có chút đẹp trai nha." ]

Giá trị sinh mệnh khen thưởng 30 ngày.

Cô rất vừa lòng với nhiệm vụ lần này, chuyện đầu tiên khi rời giường chính là đi vào làm bữa sáng trước mặt Lâm Tùy Châu.

"Làm gì." Hắn còn ghi hận trong lòng chuyện đêm qua, cho tới hôm nay hắn vẫn giữ ánh mắt âm trầm như cũ, cho dù Giang Đường đứng trước mặt hắn, hắn cũng không có ý định nhìn cô.

"Lâm Tùy Châu, trên mặt anh có cái gì này."

"Có cái gì."

Giang Đường nói: "Có chút đẹp trai nha~"

Không khí bỗng nhiên trầm mặc.

Lâm Tùy Châu cầm muỗng dừng động tác lại, ngẩng đầu lên, hắn cười nhạt nhìn cô: "Trên mặt cô cũng có cái gì đó."

Giang Đường phối hợp: "Tôi biết tôi đẹp, anh không cầm nói."

Lâm Tùy Châu: "Có chút không biết xấu hổ."

"......"

Nói chuyện liền nói, người này tại sao lại còn xúc phạm mình?

Đáng ghét.

Cô giận dỗi không trả lời hắn, quay đầu đi rửa mặt, trang điểm.

Lâm Tùy Châu ánh mắt liếc qua, nhấp môi trộm cười một cái, chờ tiếng bước chân lần nữa tới gần, nam nhân lập tức xụ mặt, nghiêm túc như chưa có chuyện gì xảy ra, "Làm gì?"

"Baba."

Là Sơ Nhất.

Lâm Tùy Châu thở dài, cảm thấy chính mình có chút ngu xuẩn.

"Làm sao vậy?"

"Lương Thâm và Thiển Thiển ở nhà một mình, sẽ không sao chứ?"

"Có bảo mẫu chăm sóc, sẽ không có việc gì cả."

"...... Vâng." Sơ Nhất không hỏi nhiều, rũ đầu ra phòng bếp.

Qua bữa sáng, Giang Đường đi Hạ gia.

Khi gần kết thúc buổi học, cô nhận được tin nhắn từ Lâm Tùy Châu, nói sẽ mang theo Sơ Nhất tới sân golf, Giang Đường nhàn nhạt trả lời chữ "Ừ", tiếp tục chuyên tâm làm công việc giáo viên của mình.

Hạ La nghe lời, cũng được giáo dưỡng tốt, cho dù lo lắng Giang Đường cướp đi chú mình, cũng chưa nói cái gì quá phận.

"Cô hãy ở lại ăn cơm trưa đi, hôm nay chúng tôi có làm đồ ăn Tứ Xuyên."

Mới từ phòng nhảy ra, Giang Đường liền nhận được lời mời của Hạ Hoài Nhuận.

Cô lắc đầu; "Hôm nay không được rồi, con trai tôi còn ở nhà."

"Được rồi." Hạ Hoài Nhuận cũng không ép, "Cuối tuần sau chúng ta gặp lại."

"Hẹn cuối tuần gặp."

Sau khi tạm biệt Hạ Hoài Nhuận, Giang Đường lái xe rời đi.

Đến trước cửa tiểu khu, cô nhìn thấy một người phụ nữ đứng dưới lầu.

Người phụ nữ có chút thấp bé, mặc chiếc váy dài không phù hợp, vòng cổ vàng trên cổ dưới ánh sáng mặt trời khúc xạ ánh sáng chói mắt, Giang Đường mị mị thu liễm tầm mắt, đạm nhiên vòng qua, đột nhiên vào lúc này, người phụ nữ một phen kéo Giang Đường lại.

"Hay lắm, mới mấy tháng không gặp, liền làm bộ không quen biết tôi, cái người mẹ này?"

Mẹ?

Giang Đường nhìn qua.

Diện mạo người phụ nữ có thiên hướng cay nghiệt, đôi mắt gắt gao trừng Giang Đường, không khỏi làm cô lạnh toát cả người.

Kiều Tú Liên, mẹ đẻ của Giang Đường.

Cũng chính là bà đem Giang Đường ném lên giường Lâm Tùy Châu.

Nhớ rõ lúc trước, lúc đầu Kiều Tú Liên là bảo mẫu của Lâm gia, bà vốn dĩ tham mộ hư vinh, đặc biệt thiếu nợ cờ bạc cứ đi theo mông, nên tức khắc động tâm với gia sản khổng lồ của Lâm gia, vừa vặn biết được con gái học cùng cao trung với Lâm Tùy Châu, vì thế tất cả những gì phát sinh đều thuận lý thành chương.

Sau khi gả vào Lâm gia, tiền Lâm Tùy Châu cấp cho nguyên chủ cơ hồ đều rơi vào túi Kiều Tú Liên, có thể nói, tính cách nguyên chủ yếu đuối có một phần là bởi vì người mẹ này.

Bà tham lam ích kỷ, vô tình quả nghĩa, giải thích của bà về tính cách sở hữu bất kham đều nhuần nhuyễn trơn tru.

Ánh mắt Giang Đường nhìn xung quanh, người ra vào tới tới lui lui, cô không muốn mình trở thành tiêu điểm, vì thế nói: "Vào trước đi."

Nói xong, cho Kiều Tú Liên một cái bóng dáng cao ngạo.

Kiều Tú Liên mới từ thành phố S tới, bà mơ hồ cảm thấy con gái có chút không đúng, cụ thể không đúng chỗ nào cũng nói không nên lời, chính là khí chất...... Làm bà thật không thoải mái.

Vào nhà, Kiều Tú Liên lộ ra vẻ ghét bỏ đối với căn phòng chỉ hơn một trăm mét vuông: "Cô nhìn xem cô đang ở cái chỗ nào. Nếu không phải tôi tới Lâm gia tìm cô, còn không biết cô đã dọn đi đâu, bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc trở về cho tôi."

Giang Đường tùy tay đem chìa khóa xe đặt một bên trên ngăn tủ, trực tiếp ném giày cao gót dưới chân ra, chân trần đi vào chỗ tủ lạnh trước, lấy ra một chai nước, "Dọn tới đâu?"

"Còn có thể tới chỗ nào? Đương nhiên là dọn về đi!"

Mở nắp chai, cô trào phúng liếc bà một cái: "Nếu tôi nói không thì sao."

"Giang Đường cô chắc là điên rồi đi? Sống ở nơi tồi tàn thế này được lợi ích gì, lập tức thu thập đồ đạc cùng tôi trở về"

Nói xong, Kiều Tú Liên liền tiến lên kéo cô.

Giang Đường lui về phía sau vài bước, bất động thanh sắc tránh tay bà, đôi mắt hồ ly nhàn nhạt nhìn "người mẹ" trước mặt.

"Trong một khoảng thời gian dài sắp tới, tôi sẽ cùng Sơ Nhất ở chỗ này, tôi không hy vọng bà lại tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi."

Một khoảng thời gian rất dài......

_____

- Tớ xin gửi lời cảm ơn tới @lxlxsso đã edit bìa truyện tặng tớ. Cảm ơn cậu đã ủng hộ tớ nhé.🙇

♀️

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙