Chương 4: Lâm Tùy Châu, chúng ta ly hôn đi.

Edit: Haullyn

__________

Đều nói người dịu dàng nổi giận lên đáng sợ nhất, đặc biệt là Giang Đường nhu nhược, bình thường đối với bọn họ đều là vâng vâng dạ dạ, nói gì nghe nấy, đâu giống như hiện tại......

Lâm Lương Thâm cúi đầu đọc: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ, thùy...... Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ."

[*Dịch nghĩa:

Cày lúa ngày đang lúc trưa

Mồ hôi giọt xuống chân cây lúa

Có ai biết rằng bát cơm trong mâm

Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ? - nguồn: Thi Viện]

"Rất tốt." Giang Đường hài lòng gật gật đầu, đứng dậy đem cái trứng chiên rớt nát trên mặt đất kia đặt vào trong dĩa, sau đó đi qua đặt trước mặt con trai nhỏ, "Ăn đi."

Trứng chiên trên đĩa đã sớm không nhìn ra hình dạng, trứng dịch màu vàng nhạt chảy ra, nhão nhão dính dính phủ ở trên trứng, chỉ riêng màu sắc người xem liền đảo lộn dạ dày.

"Tôi không ăn!"

Lâm Lương Thâm một khuôn mặt khổ, chỉ vào trứng chiên một trận kêu rên: "Cái này đều rơi xuống đất, tôi sẽ không ăn đâu!"

"Vậy đây là ai ném?"

"Tôi ném, tôi không ăn!"

Lâm Lương Thâm một bên la hét một bên đạp loạn chân, "Đều tại bà, bà không né nó sẽ không rơi xuống đất, đều tại bà, đều tại bà!"

Lâm Lương Thâm đổi mục tiêu, bắt đầu đối với Giang Đường sử dụng kỹ thuật [con thỏ đạp ưng] đá lung tung.

Nhưng Giang Đường cũng không phải ăn cơm mềm, cô dùng kỹ năng [diều hâu bắt thỏ] phá giải, một tay một cái giữ chặt hai chân Lâm Lương Thâm, trực tiếp đem cậu xách lên.

Lúc này phần đầu Lâm Lương Thâm hướng xuống, hai cái chân nhỏ còn bị trói buộc.

Cậu khó chịu vô cùng, cũng không nhịn được nữa lên tiếng khóc lớn.

Thấy anh trai khóc, Lâm Lương Thiển vốn đang ăn cơm sửng sốt một chút, cũng bắt đầu gào khóc.

Lâm Tùy Châu buông xuống thìa, không tự chủ được liền thở dài một hơi.

"Con ăn hay không!"

"Tôi không ăn tôi không ăn!"

"Con rốt cuộc có ăn hay không!"

"Tôi...... Ô ô...... Tôi không ăn."

Con trai nhỏ khuôn mặt đỏ lên, khóc đến vô cùng đáng thương.

Lâm Tùy Châu đầu ngón tay hơi động, đang muốn mở miệng ngăn cản, lúc đối diện với ánh mắt hung tợn cùng biểu tình kia, trong nháy mắt ý tưởng gì cũng không có.

"Hỏi con lần cuối, con đến cùng có ăn hay không?"

"Tôi......" Lâm Lương Thâm đầu óc choáng váng, rốt cục chịu thua, "Tôi ăn tôi ăn, mau cho tôi xuống, mau thả tôi xuống."

Thật là khó chịu, đều phải khó chịu đến nôn ra.

Giang Đường vẫn không có buông tay: "Nói kính ngữ."

"Mẹ, mời mẹ thả con xuống."

Cái này còn tạm được.

Giang Đường cuối cùng đem cậu lần nữa đặt ở trên ghế.

Lâm Lương Thâm thở phào một hơi, thút tha thút thít dùng khăn giấy lau trên mặt nước mũi và nước mắt.

Sau khi lau xong, dưới ánh mắt giám thị của Giang Đường từng miếng từng miếng một mà ăn xong cái trứng chiên kia.

"Về sau con còn dám ném đồ vào mẹ không ?"

Lâm Lương Thâm nghẹn ngào lắc đầu.

"Nói chuyện."

Cậu ngậm miệng, lại muốn khóc lên, "Không, không dám, không dám ném đồ vào mẹ."

Ô......

Nói xong, Lâm Lương Thâm chạy đến nhà vệ sinh dùng sức nôn một hồi.

Phòng ăn lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Giang Đường đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, tao nhã ngồi xuống.

Nhìn thấy Giang Đường lại gần, Lương Thiển ủy khuất dính sát kéo góc áo của ba, bẹp cái miệng nhỏ đem nước mắt nhịn đi.

Bộ dáng con gái có chút đáng thương, Lâm Tùy Châu làm bảo mẫu chiếu cố, đưa con qua.

Lúc này, Lâm Sơ Nhất cũng lẳng lặng ăn xong bữa sáng, sau khi cùng cha mẹ tạm biệt liền đi trường học.

Giờ đây, ngoại trừ người hầu bên ngoài, toàn bộ phòng ăn chỉ còn hai người Lâm Tùy Châu cùng Giang Đường.

Lâm Tùy Châu nhấp một hớp nước trái cây, dư quang hướng Giang Đường dò xét, ánh mắt hắn hơi lóe, giọng khàn khàn: "Tiểu Cao, đi gọi bác sĩ Triệu đến đây, khám cho Nhị thiếu gia kĩ một chút."

"Vâng."

Người hầu cuối cùng đi rồi, Lâm Tùy Châu cúi đầu cắt lấy đồ ăn trong dĩa, hắn không ngẩng đầu, khuôn mặt thâm trầm, "Hiện tại không có người, cô muốn nói cái gì, bây giờ có thể nói."

Thông minh như hắn, làm sao lại nhìn không ra khác biệt của vợ mình.

Giang Đường cúi xuống nắm chặt tay, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.

Cô giương mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi, cuối cùng tâm trầm xuống nói ra câu kia, "Lâm Tùy Châu, chúng, chúng ta ly hôn đi."

Lâm Tùy Châu tay cầm dao nĩa ngừng lại, nửa nâng mí mắt.

Hốc mắt hắn sâu rộng, sâu thẳm mê người, nhưng cũng lạnh nhạt tận xương, đôi mắt kia đang nhìn Giang Đường, trong mắt không có chút gợn sóng nào.

"Ly hôn?"

Lâm Tùy Châu chợt cười, "Tôi vốn dĩ cho rằng, cô có việc gì muốn thẳng thắn với tôi, đây chính là kết quả cô muốn nói?"

Hắn thẳng thắn mà tự nhiên chỉ ra việc vượt quá giới hạn của Giang Đường.

Cho dù Giang Đường là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cho dù cô vì hắn sinh con dưỡng cái, nhưng Lâm Tùy Châu đối với người vợ trên danh nghĩa cũng không có tình cảm gì, hắn chỉ là tận sức làm tròn trách nhiệm vốn có của một người đàn ông và một người cha. Đó là lí do mà cho dù bên cạnh người đẹp nhiều như mây, hắn cũng chưa bao giờ hai lòng, cho nên, hắn cũng không hi vọng vợ mình có bất kỳ ý nghĩ gì, dù là bọn họ cũng không yêu nhau.

"Cô có thể tổ chức ngôn ngữ lại một lần, lời nói vừa rồi tôi coi như cô là phạm hồ đồ, đầu óc không rõ ràng mà nói ra."

Giang Đường: "......"

Cô phải tổ chức ngôn ngữ như thế nào?

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙