Chương 36: Tôi sẽ không ly hôn

당신의 메시지에 정말 감사합니다. 계속 도와주세요!💜

__________

Cô thu liễm tầm mắt, đứng dậy lên lầu.

Bởi vì lòng bàn chân bị thương nên cô đi rất khập khiễng.

"Chân cô ấy làm sao vậy?"

Sau khi thân ảnh Giang Đường biến mất, Lâm Tùy Châu mới nhìn về phía Tiểu Cao.

Tiểu Cao cẩn thận liếc mắt nhìn Lương Thâm, nói: "Lương Thâm thiếu gia bỏ đinh nhọn vào mũi giày của phu nhân......"

Không khí quỷ dị.

Hắn hạ mí mắt xuống.

Lương Thâm chậm rãi buông tay ra, chỉ đề lại cho Lâm Tùy Châu một cái ót.

"Con đi ra ngoài sân đứng, không được đi vào."

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà."

Lương Thâm từ trước đến nay tôn trọng cha mình, cậu luôn nghĩ rằng cha sẽ vì mình mà phản bác, kết quả như thế nào lại không nghĩ tới cha muốn phạt cậu.

Cậu khẽ cắn môi, phẫn nộ hét to với hắn: "Tôi chán ghét ông ——!"

Nói xong, khóc lóc chạy ra ngoài.

"Phu nhân vẫn chưa bôi thuốc."

"Tôi biết, đem hòm thuốc cho tôi."

Tiểu Cao đưa hòm thuốc qua, cô muốn khuyên Lâm Tùy Châu vài câu, nhưng lại nghĩ tới thân phận chính mình, cuối cùng ngượng ngùng trầm mặc.

*

Ở trong phòng ngủ, Giang Đường tìm kiếm sổ hộ khẩu và giấy hôn thú, cô cơ hồ đã tìm khắp các ngăn tủ của mình, nhưng mà nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng.

Chẳng lẽ ở dưới gầm giường?

Giang Đường quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt thoáng nhìn, một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt.

Ánh mắt di chuyển, đối mặt với cô là khuôn mặt tuấn lãnh Lâm Tùy Châu.

Sắc mặt cô nháy nháy mắt trầm hạ, làm như không thấy tiếp tục tìm kiếm.

"Hộ khẩu của cô ở chỗ mẹ cô, giấy hôn thú ở két sắt thư phòng."

"Ngày mai chúng ta sẽ đi làm."

Vừa dứt lời, hắn chặn ngang đem cô bế lên.

Giang Đường kinh hô ra tiếng, hung hăng nắm chặt cánh tay rắn chắc của Lâm Tùy Châu: "Anh định làm gì?!"

Hắn không nói chuyện, ngược lại đem Giang Đường lên giường, sau đó nửa ngồi xổm xuống, cầm chân cô lên.

Cái đinh đâm rất sâu, tuy rằng đã ngừng chảy máu, nhưng miệng vết thương quanh chân lại sưng đỏ không hết.

Lâm Tùy Châu lấy thuốc ra, động tác mềm nhẹ khử trùng cho cô.

"Anh cút ngay. Tôi không lạ gì việc anh bôi thuốc cho tôi."

Sức lực hắn lớn, Giang Đường dùng sức đạp nửa ngày cũng không đá văng.

"Cô ngoan ngoãn bôi xong thuốc, chúng ta bàn bạc lại."

Giang Đường quả nhiên dừng lại, khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Tùy Châu: "Tôi đã vì anh phụng dưỡng cái nhà này nhiều năm như vậy, cũng không muốn bất hòa với anh thêm nữa, tôi muốn một căn hộ gần trung tâm thành phố. Gia sản anh xem mà chia đi, cổ phần công ty tôi không cần, đương nhiên, ba đứa trẻ kia đều thuộc về anh. Suy xét đi, nếu đồng ý, ngày mai chúng ta liền đi làm thủ tục. Không phiền tới tòa án."

Tòa cao tầng Lâm Tùy Châu thu mua ở trung tâm thành phố nằm ngay đại lộ phồn hoa, phía trước có phố mua sắm, đằng sau có quảng trường thương mại, cô vừa vặn có thể làm lại nghề cũ, tiếp tục đi làm diễn viên. Tuy rằng hiện tại không có cơ sở, nhưng bằng cái túi da xinh đẹp này cùng kinh nghiệm tích lũy kiếp trước, nếu không thể tới nổi minh tinh hạng nhất, cũng có thể trở thành tiểu hoa đán nhiều fan. Đến lúc đó mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, sống vô lo.

Bôi thuốc thật sự rất nhanh.

Lâm Tùy Châu bỏ hòm thuốc, kéo ghế dựa ngồi xuống: "Ta sẽ không cùng cô ly hôn."

"Vì cái gì?"

"Con cần một người mẹ."

"Vì cái này sao?"

"Lâm gia cần một nữ chủ nhân."

Giang Đường nhướng mày: "Tôi nói rồi, anh có thể một lần nữa tìm người anh thích."

Lâm Tùy Châu ánh mắt đột nhiên ảm đạm, sâu thẳm tựa giếng cổ hồ sâu: "Tôi sẽ không đồng ý, đây là đáp án."

"Tôi sẽ tới tòa án khởi tố."

Hắn đột nhiên cười, như trào phúng Giang Đường ngây thơ ngu ngốc.

Lâm Tùy Châu khí thế tới gần, bàn tay to gắt gao cố trụ cằm cô: "Tốt nha, cô đi khởi tố, tôi sẽ giúp cô mời luật sư, bất quá......Cô có thể nhìn xem mình có thành công hay không."

Hắn cười nhẹ, thân người lui về phía sau: "Vẫn là câu nói đó, tôi cho cô cuộc sống cô muốn, cô phải làm một người mẹ tốt. Ly hôn, không có khả năng."

Lâm Tùy Châu đứng dậy, để lại cho cô một cái bóng dáng cao ngạo lạnh nhạt.

Giang Đường cắn răng, lấy một cái gối đầu ném qua: "Anh bệnh tâm thần a!"

Ly hôn!

Cô không tin là không ly hôn được!

Vẫn còn tức giận, trong đầu lại lần nữa vang lên thanh âm đã lâu không xuất hiện, Tiểu Khả yêu đuối nói: "Ký chủ, thế giới này quay xung quanh cuộc sống của bạn và Lâm Tùy Châu, nếu bạn ly hôn...... Sẽ sớm chết."

"Chết thì chết!" Giang Đường tức giận nói, "Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, hơn nữa, nhiệm vụ không phải là cứu Hạ Hoài Nhuận sao?"

Tiểu Khả càng suy yếu: "Nhưng nhân vật chủ tuyến của bạn là hiền thê lương mẫu a...... Nếu bạn ly hôn, chính là quý nữ độc thân, còn về nhân vật hiền thê lương mẫu, trừ phi...... Trừ phi Lâm Tùy Châu chủ động vứt bỏ bạn, không cần bạn, thì nhân vật chủ tuyến sẽ bị gián đoạn. Nhưng bạn là chủ của tuyến nhân vật này, bạn không thể chủ động từ bỏ nhiệm vụ."

Suy xét hơn nửa ngày, Giang Đường cũng nguôi giận.

Cô cười lạnh: "A, tôi đây mỗi ngày liền đánh con của hắn, xem hắn dám mở miệng không."

"......Bạn là ma quỷ sao?"

"Đúng vậy."

"......"

*

Phát tiết xong, Giang Đường dần dần bình tĩnh.

Đúng lúc này, cạnh cửa truyền đến âm thanh.

Qua cánh cửa khép hờ, Sơ Nhất thần sắc thấp thỏm.

Cô đang bình tĩnh hạ lửa giận nháy mắt lại nhìn thấy Sơ Nhất, lần nữa lửa lại nóng.

"Mẹ vừa vặn chuẩn bị định tìm con, con vào đi."

Sơ Nhất chớp chớp mắt, bước đi thong thả tới trước mặt Giang Đường.

"Lâm Sơ Nhất, con tại sao xúi giục em trai con làm tổn thương mẹ? Lần trước ở công viên trò chơi, cũng là con làm đi."

Ánh mắt cậu trong suốt nhìn Giang Đường, lộ vài phần bi thương: "Mẹ, con không làm."

Chuyện tới giờ thế nhưng còn mạnh miệng.

"Con không cần gạt, em trai con đã nói hết với mẹ, con vì cái gì muốn làm như thế?"

Sơ Nhất tay nhỏ kéo ống tay áo, đôi môi quật cường nhấp thành đường thẳng tắp, hốc mắt cậu hàm chứa nước mắt, môi mấp máy, âm thanh nho nhỏ: "Bởi vì...... Bởi vì......"

"Vì cái gì?"

"Bởi vì......"

Sơ Nhất ngẩng đầu, môi ngập ngừng, nước mắt rào rạt chảy xuống.

_____

Spoil: Là anh bảo Thâm Thâm thả đinh vào sao?

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙