Chương 34: Ai làm?

[3 장을 준다]

__________

Lưu mẹ và Tiểu Cao chưa bao giờ thấy bộ dạng này của cô trước đây, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, không dám có ý phản kháng.

Giang Đường khoanh tay trước ngực dựa lưng vào ghế, kiên nhẫn chờ đợi ba đứa trẻ đang sung sướng kia.

Vài phút sau, Lương Thâm tay cầm bóng rổ, mồ hôi đầy đầu bị kéo từ sân sau trở về, Tiểu Cao ôm Lương Thiển, tay dắt Sơ Nhất.

"Ai nha, các người kéo tôi về làm gì? Phiền chết!"

Lương Thâm không thành thật giãy giụa, vừa quay đầu liền trúng ngay tầm mắt lạnh băng của Giang Đường.

Thần sắc cậu ngẩn ra, lộc cộc nuốt nước miếng: "Mẹ, mẹ gọi con?"

"Ma ma"

Sơ Nhất nắm tay em gái, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cô.

Giang Đường mặt vô cảm nhìn xung quanh một vòng, đứng trước mặt cô là ba đứa trẻ còn chưa lớn, Lương Thiển còn chảy nước miếng cắn ngón tay, Lương Thâm không dám nói lời nào, chỉ có Sơ Nhất mặt mày như thường.

Thu liễm tầm mắt, Giang Đường đem đôi giày cùng đinh nhọn ném tới trước mặt bọn nhỏ tới bọn họ, "Ai làm?"

Ba đứa trẻ lúc này mới phát hiện lòng bàn chân Giang Đường bị thương, miệng vết thương còn chưa được rửa sạch, máu chảy đầm đìa, nhìn thấy đáng sợ ghê người.

Lương Thiển che mắt, cẩn thận trốn sau Sơ Nhất.

Bọn trẻ vẫn không nói.

Giang Đường nhẫn nại lại hỏi: "Nói chuyện, ai làm."

"Con không biết......" Lương Thiển bị dọa khóc, ngữ khí mang theo nghẹn ngào, "Ma ma không cần mắng Thiển Thiển......"

Nói nói, cô bé ủy khuất oa oa khóc lên.

Giang Đường không phản ứng, yên lặng nhìn Lương Thiển khóc thút thít Lương Thiển, ngước mắt nhìn về phía con trai cả: "Con biết không?"

Sơ Nhất lắc đầu: "Con không biết."

"Con?"

Cô lại nhìn về phía Lâm Lương Thâm.

Lâm Lương Thâm ánh mắt nhìn quanh, đầu tiên là nhìn Thiển Thiển nức nở khóc nỉ non, lại nhìn Sơ Nhất mặt mày thản nhiên, cậu cụp mắt xuống, đuôi lông mày toát ra một chút hoảng loạn, cuối cùng lắc đầu: "Con, con cũng không biết."

"Thật tốt." Giang Đường cười, là cười lạnh, càng giống như cười nhạo, "Các con cũng không biết, cũng chưa làm, chính mẹ tự mình rải đinh lên giày mình, chính mẹ tự làm thương mình a."

Lương Thâm thấp thấp: "Cũng có thể."

"Cái quỷ!" Cô đập tay lên bàn, "Các con đều không nói đúng không?!"

Giang Đường nổi trận lôi đình lại lần nữa dọa sợ Lương Thiển, ngốc lăng vài giây ngắn ngủi, Lương Thiển ngửa đầu lớn tiếng khóc.

"Im miệng, con lại khóc mẹ sẽ bảo ma quỷ bắt con đi."

"Ô......"

Lương Thiển sợ tới mức che miệng lại, bờ vai nhỏ vẫn còn run rẩy, tiếp tục chảy nước mắt.

Bên tai lại thanh tịnh, Giang Đường nhắm mắt: "Các con hôm nay dám bỏ đinh vào giày mẹ, ngày mai có thể hay không liền hạ độc trong nước uống của mẹ?"

Lương Thâm lại nói: "Hạ độc là phạm pháp."

Giang Đường: "Ha ha."

Cũng khó thấy, cái tiểu hỗn đản này cũng biết hạ độc là phạm pháp, tới về sau, đều là buôn lậu súng ống đạn dược, giao dịch ngầm, tội ác hoạt động, thậm chí vì một nữ nhân, không tiếc tự mình động thủ hãm hại chính cha mình.

Giang Đường rất tin vào "nhân chi sơ, tính bản thiện", không có người nào mới sinh liền bản tính liền xấu xa, chính là hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình chính là sai lầm.

Ác ý của trẻ con mới là ác ý chân chính, mới là ác ý cực đại, nếu bọn chúng muốn cho người chết, đơn thuần là làm người đó chết, không có nhân tố khác.

Giang Đường dần dần bình tĩnh, duỗi tay kéo Lương Thiển qua, cô ôn nhu gạt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Con nói cho ma ma, con có bỏ đinh vào không?"

Lương Thiển liên tục lắc đầu: "Thiển Thiển không có làm......"

"Tốt." Cuối cùng sờ soạng khuôn mặt nhỏ cô bé, lại nhìn về phía Sơ Nhất, "Con có làm không?"

"Không có."

Câu trả lời như cô đã biết trước.

Giang Đường cuối cùng liếc mắt nhìn Lương Thâm: "Nếu các con đều không nói, mẹ chỉ có thể chính mình tìm, đến lúc đó mặc kệ là ai, mẹ đều hy vọng các con sẽ không hối hận."

Lời vừa dứt, Giang Đường lập tức gọi Tiểu Cao: "Phòng tập không có camera, có thể xem hành lang cùng đại sảnh, cô bây giờ điều tra rõ cho tôi, nhìn xem là ai đã đi vào phòng tập của tôi, ai đi vào, tự nhiên chính là hung thủ rải đinh vào giày."

Tiểu Cao có chút do dự: "Phu nhân, hay ta vẫn là thôi đi......"

"Không thể được." Thái độ cô cường ngạnh, "Quá khứ tôi nhường nhịn, bây giờ bọn trẻ mới không xem tôi là mẹ bọn chúng, tôi sinh bọn chúng, tôi nuôi bọn chúng, vậy tại sao tôi lại gặp phải loại báo ứng này a? Nếu như vậy, không bằng đi nuôi một khối thịt, ít nhất thời điểm đói còn có thể liền vào bụng tôi, không giống mấy đứa này, chỉ làm tôi thêm ngột ngạt."

Tiểu Cao bất đắc dĩ, chỉ có thể đi điều tra.

Đi xem lại camera cũng cần chút thời gian, miệng vết thương của cô đã ngừng đổ máu, gần như đọng lại.

Lưu mẹ nhìn đau lòng, không khỏi nói: "Để ta băng lại một chút cho con, cảm thận lại nhiễm trùng......"

"Không băng." Giang Đường hơi ngẩng cằm, "Tôi phải cho bọn chúng nhìn thấy. Bị thương là chân tôi sao? Thương chính là tâm a! Băng không hết!"

"......"

Một lát, Tiểu Cao từ phòng điều khiển trở về.

Ánh mắt cô ấy dường như là nhìn Lương Thâm, cuối cùng vội vàng thu hồi, nhìn Giang Đường: "Không, không ai đi vào."

"Tốt, tôi đã biết."

Nghe cô nói như vậy, ba đứa trẻ đều nhẹ nhàng thở ra, Lương Thâm thở càng sâu.

Giây tiếp theo.

"Sơ Nhất, con mang em gái lên phòng." Ánh mắt cô bình tĩnh, "Tiểu Cao, lấy cho tôi hộp kim."

Lương Thâm đứng tại chỗ run bần bật, nghe tiếng ngẩng đầu, đồng tử cậu co chặt, cả người đều không khỏe.

_____

[Chapter edited by Haullyn]



Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙