Chương 31: Trợ giúp

[1 장을 준다]



__________

Đong đưa theo ánh đèn sân khấu, ngón tay cô thon dài cầm lấy ly rượu, đầu ngón tay được khảm kim cương khúc xạ ánh sáng nhỏ vụn.

Chất lỏng màu lam nhạt giữa ly lay động, lông mi dài buông xuống, trên mặt ẩn hiện một tầng bóng đen tinh mịn.

Giang Đường ánh mắt thực lạnh, các nam nhân bên cạnh không có ý tốt nghiền ngẫm nhìn cô, chờ con mồi ngoan ngoãn uống xong ly rượu hòa lẫn mê dược mạnh.

Đột nhiên, Giang Đường hất tay đem ly rượu Cocktail kia hắt trên mặt một người trong đó.

Ý cười trên mặt đối phương nháy mắt đọng lại, động tác người pha rượu cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt.

Bang.

Giang Đường đem ly rượu đặt lên bàn.

Cô khoanh tay trước ngực, không thấy sợ hãi: "Ngươi nghĩ lão nương mắt mù nhìn không thấy ngươi hạ dược ta sao?"

Thanh âm cô cùng tiếng nhạc ồn ào dung hợp, rõ ràng truyền tới tai mọi người.

Nam nhân bị tạt rượu cuối cùng lấy lại tinh thần, vỗ bàn đứng lên, những người khác liếc nhau, đem Giang Đường vây quanh.

Giang Đường cười lạnh: "Như thế nào,muốn lấy nhiều nạt ít a?"

"Con đàn bà thối, mày tới đây phô bày quyến rũ ra còn không phải là muốn tìm người ngủ sao, giả bộ thanh thuần làm gì?" Nói, ánh mắt bọn họ không chút nào che dấu nhìn qua toàn thân cô từ trên xuống, càng thấy Giang Đường gợi cảm nóng bỏng, buông tha thật sự đáng tiếc.

"Xin lỗi, ta kể cả tìm người ngủ, cũng không tới phiên ngươi." Cô liếc xéo nam nhân, trong ánh mắt là ghét bỏ rõ ràng, "Cũng không biết đám gà rừng từ nơi nào dám lớn tiếng trước mặt ta."

"Mày......"

Một đám người cuối cùng tức giận, vén tay áo lên muốn động thủ.

Giang Đường đang chuẩn bị phát huy một thân võ nghệ của mình, không biết mấy người đàn ông lực lưỡng từ nơi nào chui ra, đồng thời đêm đám côn đồ bắt lại, không thể cử động.

Âm nhạc chợt dừng lại.

Mọi người đều đừng lại chú ý bên này.

"Vị này, anh hạ dược người ta đã không nói nổi rồi, hiện tại còn chuẩn bị đánh, không tốt đâu?"

Nam nhân thon dài đi tới, sườn mặt tinh xảo ẩn hiện dưới ánh đèn tối, con ngươi trong trẻo mê người, như cất giấu muôn ngàn vì sao.

"Mày là cái thá gì, dám dạy dỗ ông, mau bỏ lão tử ra!" Tên côn đồ dưới đất trừng mắt nhục mạ, chưa từ bỏ ý định hấp hối giãy giụa.

Hạ Hoài Nhuận cười lạnh, dư quang liếc nhìn người nam nhân trẻ tuổi: "Từ khi nào nơi này lại được ra vào tùy ý như vậy, những con người không đứng đắn đều có thể tiến vào."

"Là sai lầm của tôi." Người đàn ông tóc cua ngắn cúi đầu khom lưng, quay đầu liền thay đổi khuôn mặt, "Cường Tử, còn không nhanh đem này những tên ăn mày này mang ra ngoài chiêu đãi cẩn thận, đừng làm ô uế mắt của Hạ tổng chúng ta."

"Đã rõ!"

Trong một cái đảo mắt, bọn họ liền biến mất trước tầm mắt Giang Đường.

Giang Đường ngẩng đầu: "Anh......"

Lời còn chưa dứt, một thân ảnh đột nhiên xông tới, động tác bà mạnh mẽ, nắm cánh tay Hạ Hoài Nhuận lên, dùng sức kéo, Hạ Hoài Nhuận liền bị lôi kéo cánh tay ấn trên quầy bar.

Một lần nữa lại làm mọi người ngây người kinh ngạc, đặc biệt sợ nhất là nhóm vệ sĩ của Hạ Hoài Nhuận và ông chủ hộp đêm tóc cua.

Cánh tay đau nhức, bị đè cổ càng không dễ chịu, Hạ Hoài Nhuận ghé vào bàn rên nhẹ, thử giãy giụa, lại phát hiện không thể nhúc nhích chút nào.

"Bất quá đi gọi điện thoại một lúc, liền thấy các ngươi khi dễ con gái ta." Lâm Ái Quốc ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, "Thế nào? Người đông thế mạnh a?"

Giang Đường: "......"

Giang Đường che mặt không muốn nhìn.

Cô tiến lên vài bước lôi kéo Lâm Ái Quốc, nói nhỏ bên tai bà: "Mẹ à, người hiểu lầm rồi......"

"Gì?"

"Vừa rồi con bị khi dễ, là tiên sinh đã giúp con."

Lâm Ái Quốc vừa nghe, nhanh chóng buông tay, ánh mắt nhìn Hà Hoài Nhuận vẫn bất mãn như cũ: "Làm người tốt phải nói một câu, anh không nói ta biết kiểu gì? Hộp đêm hỗn loạn, Đường Đường nhà ta lại đẹp như vậy, các anh một đám người vây quanh con bé, có thể không ít nhiều nghi ngờ sao?"

Hạ Hoài Nhuận nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay xoa cánh tay đau nhức, thần sắc khiêm tốn mà không tự ti: "Ngài nói đúng, là tôi không có nói rõ."

Giang Đường có chút ngượng ngùng: "Hạ tiên sinh, ngài không cần xin lỗi, là mẹ tôi quá nóng giận."

"Bảo vệ con cái là chuyện thường, nếu là tôi nhìn thấy con gái mình như vậy, khẳng định cũng sẽ nghĩ nhiều."

Lâm mẹ chọn hạ mi: "Tiểu tử rất có tiền đồ."

Hắn nhấp môi cười: "Tôi có thể mượn con gái ngài một phút được không? Tôi muốn nói chút chuyện với cô ấy."

Lâm Ái Quốc nhìn nhìn Giang Đường, lại nhìn thời gian: "Được, một phút, không hơn."

"Đương nhiên." Hạ Hoài Nhuận nhìn về phía Giang Đường, "Được chứ?"

Giang Đường gật gật đầu, đuổi kịp bước chân Hạ Hoài Nhuận.

Hai người tới một góc nhỏ, Lâm mẹ cách đó không xa thần sắc bén nhọn nhìn bên này.

"Em một mình tới loại địa phương này, thật là không nên, nếu có chuyện xảy ra thật thì sao?"

"Tôi......" Cô phình phình má, "Bị bắt buộc, bất đắc dĩ a. Huống chi đã có mẹ bảo hộ."

Nói xong, Hạ Hoài Nhuận ánh mắt nhìn cô đột nhiên có chút đồng tình.

Một lát, hơi thở dài: "Nhìn dáng vẻ cuộc sống sinh hoạt của em thật không như ý......"

Vì kiếm tiền nuôi gia đình, mẹ cũng phải làm vệ sĩ bảo vệ con.

Nhớ lúc trước, cũng là một mình cô đưa ba đứa trẻ đi tới công viên trò chơi......

"Tôi đồng ý để em làm thầy dạy vũ đạo của La La ."

"Hả?"

_____

[Chapter edited by Haullyn]

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙