Chương 29: Mê tín phong kiến

@haullyn 은 당신을 그리워

__________

Lần này Lâm mẹ chỉ ở lại hai ngày, Giang Đường nghĩ cả thời gian sẽ luyện tập vụ đạo, nhưng không thể có thái độ lãnh đạm với bà bà, chỉ có thể dành thời gian buổi sáng để tâm sự tình cảm với bà bà, buổi tối thì thêm thời gian luyện tập.

Trải qua cuộc trò chuyện đêm đó, thái độ Lâm Ái Quốc với cô có chuyển biến rõ ràng, tuy rằng không thể nói quá mức nhiệt tình, nhưng cũng ôn hòa rất nhiều.

Nhưng cậu nhóc Lương Thâm lại ngoan ngoãn kỳ lạ, mỗi lần gặp được Lâm Ái Quốc, giống như là chuột thấy mèo, nơm nớp lo sợ, run bần bật.

"Ngày mai ta sẽ đi."

Lương Thâm nghe xong, ánh mắt sáng lên: "Thật sao?"

"Ngươi cao hứng cái rắm." Lâm Ái Quốc đánh một cái lên ót của Lương Thâm, quay lại nhìn về phía Giang Đường, "Hôm nay con bồi ta một ngày đi."

"Vâng."

Giang Đường lưng thẳng tắp: "Bà bà, người muốn đi chỗ nào, con sẽ bồi người đi."

Nói xong, cô nhìn vào nhiệm vụ hôm nay, nhận được câu nói từ Lương Thâm "Mẹ, con yêu mẹ".

"Con đi học......"

"Chờ một chút." Giang Đường duỗi tay giữ lại quai đeo cặp sách của Lương Thâm, "Trước khi đi con hẳn là nên nói với mẹ câu gì?"

Lương Thâm chớp chớp mắt: "Ma ma, con đi học?"

"Không phải." Giang Đường lắc đầu, "Câu khác."

Lương Thâm suy tư sau một lúc lâu: "Con sẽ trở về sớm một chút?"

"Cũng không phải."

Lương Thâm trầm tư suy nghĩ, nửa ngày cũng chưa nghĩ được câu cô muốn nghe, Giang Đường không có kiên nhẫn, nói: "Con phải nói Ma ma, con yêu mẹ."

Vừa nói hết câu, biểu cảm Lương Thâm lập tức biến thành trần trụi ghét bỏ, cậu dùng sức lắc đầu: "Thật ghê tởm, con đâu cần nói đâu."

Giang Đường mang vẻ mặt mỉm cười cầm lấy dao gọt quả trên bàn, ánh mắt phi thường ôn nhu, "Mẹ vừa rồi không nghe rõ, con nói cái gì?"

Con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo âm lãnh, ảnh phản chiếu thấy được biểu tình hoảng sợ cực độ của Lương Thâm.

Cậu nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy: "Mẹ, con..... Con yêu mẹ!"

Nói xong, nhắm mắt chạy như bay ra ngoài.

[Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được khen thưởng HP x 0,45 ngày.]

Giang Đường buông dao, nhìn Lương Thâm hoảng hốt ôm cặp chạy đi, ánh mắt từ ái: "Anh xem đi, trông con thật hạnh phúc a......"

Lâm Tùy Châu đang làm nền: "............"

Hắn không biết con trai có vui vẻ không, dù sao hắn cũng không vui, trong lòng nhớ tới đêm qua bị dọa sợ. Sợ hãi chi phối toàn thân.

10 giờ hơn.

Giang Đường cùng bà bà đi tới thẩm mỹ viện.

Bà hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, một nhóm chuyên gia thẩm mỹ mở miệng đều gọi Lâm tỷ thân mật.

"Massage toàn thân vào chăm sóc da mặt cho con bé."

"vâng." Chuyên viên thẩm mỹ nhìn về phía Giang Đường, cô duyên dáng yêu kiều, ngũ quan minh diễm, không khỏi làm chuyên viên thẩm mỹ xuất thần vài giây, thật nhanh hoàn hồn, "Đây là con gái chị sao? Lớn lên thật xinh đẹp."

Lâm Ái Quốc không có trả lời, xem như chấp nhận.

Hai người đặt một phòng nhỏ, hương hoa cỏ nhàn nhạt, bầu không khí rất tốt.

Giang Đường nhắm mắt hưởng thụ mát xa, thần kinh vẫn luôn căng thẳng không khỏi thả lỏng lại, cô nâng mắt lên, ánh mắt nhìn vào người bên cạnh, Lâm Ái Quốc nằm ở giường bên cạnh, tuy rằng qua tuổi 50, nhưng như cũ vẫn xinh đẹp.

Cô nhịn không được tò mò hỏi: "Mẹ, nhiều năm như vậy, người không nghĩ tới việc tìm người bạn đời sao?"

Nói xong, Giang Đường cảm thấy chính mình quá lỗ mãng, đang chuẩn bị mở miệng xin lỗi, bên tai truyền đến âm thanh.

"Ta mệnh khắc phu, vẫn là không nên gây tai họa người khác."

Giang Đường không nói chuyện.

Lâm Ái Quốc có ba mối tình khắc khổ khắc sâu trong lòng, lần đầu tiên là mối tình đầu chính mình, bởi vì nguyên nhân thân thể bà mà cắt đứt. Mối tình thứ hai là chiến hữu nhỏ hơn bà ba tuổi, kết quả kết hôn được một tháng, vì tai nạn trên biển mà chết. Đoạn lương duyên cuối cùng đó là người sáng lập công ty giải trí Hoa Thiên, kết quả đoạn cảm tình này chỉ duy trì chưa tới 5 năm, hắn sau khi chết, đem toàn bộ gia sản giao cho Lâm Ái Quốc cùng con nuôi Lâm Tùy Châu.

Trải qua nhiều, có lẽ sẽ phai nhạt.

Lâm Ái Quốc đột nhiên nhận ra, cả ngày tự do tự tại, không vui không buồn.

Giang Đường mạc danh có chút đau lòng bà bà, "Chúng ta đều lớn lên giữa cờ đỏ năm sao, không nên tin vào mê tín phong kiến."

Lâm Ái Quốc cười nhẹ: "Ta không tin, chính là người khác tin a."

"......"

Bà lại nói: "Kỳ thật trước khi con gả vào Lâm gia, có người đạo sĩ tính cho ta một quẻ, ông ta nói cái gì mà phúc tinh đến, bảo đảm gia thất an khang, đưa cho ta ngày sinh, tốt, lại ăn khớp với con. Lúc ấy lão Lưu bệnh nặng, bác sĩ nói chịu không qua nổi mùa xuân, ta liền mê tín phong kiến một lần. Sau khi an bài con cùng Cháo Gạo Kê (anh nam chính đẹp zai :))) kết hôn, thân thể ông ấy đột nhiên chuyển biến tốt, tuy rằng vẫn là không qua tiết trời mùa đông. Vậy đã được xem là kỳ tích rồi."

"Lão Lưu" trong miệng Lâm Ái Quốc đó là chủ sáng lập Hoa Thiên.

Cô không nói chuyện, lẳng lặng trầm mặc.

"Cháo Gạo Kê đáng thương, khi còn nhỏ bị khủng bố cầm tù hơn bảy ngày, cha mẹ hắn chết ngay trước mặt hắn, khi ta tìm được , đã không ra hình người......" Lâm Ái Quốc dừng, "Hắn không biết biểu đạt cảm xúc, có chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng, cũng không biết thân mật với người khác, ta biết con có đôi khi ủy khuất, cảm thấy Cháo Gạo Kê ích kỷ, trầm mặc ít lời, nhưng đó không phải bản tính của hắn, chỉ cần con nguyện ý đối tốt với hắn, hắn sẽ đối xử tốt với con gấp mười lần."

Nghe xong đoạn lời này, Giang Đường cuối cùng hiểu được tâm lý biến thái của Lâm Tùy Châu.

Hoàn toàn là bị buộc a!

Đừng nói là một đứa trẻ, kể cả một người trưởng thành, cũng không thể chịu nổi nhiều ngày tra tấn tâm lý cùng ngược đãi thân thể như vậy .

Giang than đột nhiên đau lòng cho lão công vai ác nhà mình, trong trò chơi, hắn chỉ là một nhân vật xuất hiện không quá hai chương, bị miêu tả với tội ác tày trời, cuối cùng mọi người xa lánh, pháo hôi vai ác chết thê thảm, nhưng hôm nay, hắn là một người có máu có thịt, có khổ sở cũng có nhu tình bình thường của nam nhân.

"A, lời này con không cần nói với Gạo kê cháo, hắn chịu đựng không muốn của sự đồng tình của người khác."

"Người yên tâm, con sẽ không nói."

Lâm Ái Quốc vừa lòng gật đầu, lại nói: "Giang Đường, tối nay chúng ta đi hộp đêm đi."

"Nga, hộp đêm a......" Cô đồng ý, vài giây sau, "Mẹ, người nói đi chỗ nào?!!"

Lâm Ái Quốc lặp lại một lần: "Hộp đêm a."

Đêm......

Hộp đêm????

Giang Đường ánh mắt lo lắng: "Người cũng đã lớn tuổi như thế này......"

Lâm Ái Quốc nói lý: "Có quy định nói người già không thể đi hộp đêm sao? Không có!"

"......"

Vỗ tay cho chị đại Lâm Ái Quốc, không thể trêu vào, không thể trêu vào, không dám chọc, không dám chọc.

_____

Spoil: I"m Gonna Getcha Good

↪ Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙