Chương 19: Bị thương

Edit: Haullyn

__________

Hắn để cánh tay rắn chắc lên trên mặt bàn, một tay khác cầm lấy con chuột bên cạnh Giang Đường, tư thế này đem Giang Đường khóa chặt trong lòng ngực hắn.

Lâm Tùy Châu di chuyển con chuột, hơi thở ấm áp phả vào từng sợi tóc, có chút ngứa, càng thêm phần ái muội.

Sau khi xem xong, Lâm Tùy Châu buông Giang Đường ra: "Cô thế nhưng lại để con tạt Coca vào người khác?"

Giang Đường vẻ mặt kiêu ngạo, không chút nào cảm thấy mình sai: "Tên nhóc béo kia ném trà sữa vào người Thiển Thiển, còn đá tôi."

"Đá chỗ nào?"

"Chân." Nói, Giang Đường vén ống quần lên, trên làn da trắng nõn của cô, có một mảnh xanh tím...

"A, đau."

Bên tai, Lâm Tùy Châu như thở dài.

Hắn xoay người từ trong ngăn tủ, lấy ra hộp y tế tìm lọ thuốc mỡ bên trong, ngồi xổm trước mặt cô, lau một chút rồi bôi lên.

""Vô dụng, chỉ là một vết thương, làm như ra vẻ."

Lâm Tùy Châu rũ mắt, lòng bàn tay ấm áp dùng sức ấn hạ miệng vết thương của cô: "Tôi biết rõ thân thể cô, đâu cần làm vậy."

Giang Đường: "......"

"Nói, tại sao lại thế này." Sau khi thoa xong, Lâm Tùy Châu buông thuốc mỡ xuống ngồi ở mép giường.

Giang Đường nhíu mày, buông ra, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt sự tình trải qua.

Sắc mặt Lâm Tùy Châu âm trầm, không biết hắn đang nghĩ gì.

Cô nâng mắt, mẫn cảm cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, thật cẩn thận nói: "Anh tức giận?"

"Không có." Lâm Tùy Châu cười, "Tôi chỉ cảm thấy cô thật anh dũng."

Giang Đường ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, vỗ đùi, nhìn Lâm Tùy Châu thể hiện sự soái khí của mình: "Thật tiếc, anh lúc đó không có ở hiện trường, không thấy được thực khách nhìn tôi với ánh mắt, thật giống như tôi là Harry Potter, trước mặt mọi người bắt Voldemort, miễn bàn nhiều về phong cách."

Lâm Tùy Châu ánh mắt ý vị thâm trường: "Tôi không biết cô có phải Harry Potter hay không, nhưng tôi biết cô là vợ của một tên "súc sinh"."

Giang Đường: "......"

"Chuyện này tôi sẽ xử lý, trước tiên đi xuống ăn cơm đi."

Giang Đường méo miệng.

*

Chờ hai người đến nhà ăn, ba đứa trẻ đều đã ngồi yên vị.

Nhìn đến trên bàn cơm, Lâm Lương Thâm đang ngồi rung đùi đắc ý, Giang Đường mới nhớ tới việc tính sổ cậu.

"Lương Thâm, sau khi ăn xong đến thư phòng ta một chuyến."

Thư, thư phòng???

Lương Thâm nháy mắt tràn đầy hoảng sợ, hoang mang.

Giữa ba đứa con, con trai thứ, lại là đứa không nghe lời nhất, cậu tự nhiên không thiếu những lần bị kêu tới thư phòng, nhưng chính là...... Lương Thâm hồi tưởng lại một ngày, hôm nay cậu rất ngoan a.

Lương Thâm ủy khuất: "Ba, con hôm nay không gây rắc rối mà."

Lâm Tùy Châu mặt mày buông xuống: "Con không gây rắc rối, chính con rõ ràng."

Lương Thâm gãi đầu, cuối cùng ánh mắt chợt lóe, chỉ vào Giang Đường nói: "Con làm là do mẹ bắt con tạt, đều là bà ta chỉ thị, con không liên quan."

"Thật tốt."

Lâm Tùy Châu buông đũa, nhìn thẳng về phía Lương Thâm, ánh mắt kia không khỏi làm cậu cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Trốn tránh trách nhiệm, không dũng cảm gánh vác, hôm nay con không cần ăn bữa tối, mẹ Triệu, đưa tiểu thiếu gia tới thư phòng, làm nó bình tĩnh một chút."

Ai......

Ai????

"Ba, con muốn ăn cơm ——! "

"A a a a a, ông là bố dượng!"

"Không có thiên lý ——! Ô ô ô, tôi muốn ăn cơm!!!"

"......"

Tiếng la khóc của Lương Thâm dần dần đi xa, cuối cùng hoàn toàn ngăn cản bởi cánh cửa.

Trên bàn ăn lại một mảnh yên tĩnh, ngay cả Lương Thiển cũng không dám nói.

Giang Đường không lên tiếng gắp đồ ăn, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn đến Sơ Nhất với vẻ mặt thống khổ, chiếc đũa giơ lên, lại buông, cậu cắn môi, nhíu mày, nhẹ nhàng sờ lên cánh tay phải của mình.

"Sơ Nhất, con không thoải mái sao?"

Đối mặt với Giang Đường, Sơ Nhất lập tức lắc đầu: "Không khó chịu."

"Vậy cánh tay con làm sao vậy?"

Cậu liếc nhìn chỗ khác, "Không, không sao cả."

"Để mẹ nhìn xem."

Giang Đường đứng dậy đi qua, kéo mạnh cánh tay Sơ Nhất, ngay khi cô chạm vào, Sơ Nhất rõ ràng co rúm lại một chút, cậu gắt gao cắn môi, chậm rãi đem tay áo cuốn lên, một mảnh hồng lộ ra nhìn thấy ghê người.

Cô kinh ngạc, môi ấp úng: "Là do giữa trưa sao?"

"Giúp Thiển Thiển chắn một ít, mẹ không cần lo lắng." Nói, Sơ Nhất rút bắn tay ra.

Giang Đường giờ phút này cảm thấy khó thở, tuy rằng Sơ Nhất không phải cô sinh, nhưng cũng là con trên danh nghĩa của cô, bọn họ thế nhưng lại đối xử với cậu như vậy? Lại nhớ đến những lời bình luận trên mạng ác ý lăng mạ bọn trẻ, Giang Đường hoàn toàn ngồi không yên.

"Sơ Nhất, chờ mẹ đi lấy thuốc cho con."

Giang Đường bước nhanh lên lầu, nhìn cô rời đi sau đó, Thiển Thiển thò qua, chớp đôi mắt to ngập, hỏi: "Anh trai, có phải rất đau không?"

Sơ Nhất lắc đầu, ôn nhu vỗ vỗ đầu Thiển Thiển: "Không đau, chỉ là nhìn có vẻ đau thôi."

"Sơ Nhất."

Nghe được âm thanh Lâm Tùy Châu, Sơ Nhất lập tức thẳng lưng: "Ba ba."

"Con có thể bảo vệ em, ta cũng rất vui vẻ, bất quá ta cũng không hy vọng con bởi vậy mà bị thương."

"Vâng, lần sau con sẽ chú ý."

Giang Đường thực mau lấy thuốc xuống, cô trước nay không hay chiếu cố người khác, trong lúc nhất thời chân tay vụng về không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, Lâm Tùy Châu xem qua, đem Sơ Nhất ôm vào trong ngực sau, nhận lấy hòm thuốc bắt đầu sơ cứu cho cậu.

Cậu vẫn luôn thực ngoan ngồi trong lòng ngực ba ba, đau cũng chỉ nhíu nhíu mi, thanh âm đều giữ trong cổ họng.

"Vì sao lúc đó con không nói với mẹ câu nào?"

Sơ Nhất nhìn hướng Giang Đường nhấp môi cười: "Nếu con nói, tình huống sẽ càng loạn. Huống chi cũng không phải là cái gì cả, lúc ấy trà sữa ném qua không có mấy lực , chỉ là con làn da mỏng, nhìn nghiêm trọng một chút thôi."

Sơ Nhất từ trong xương cốt là không có tính thù dai, cậu có thể nhịn không truy cứu, cho nên mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra loại lời này.

"Ngày mai là tốt rồi."

"Cảm ơn ba ba." Cậu đem tay áo hạ xuống, một lần nữa trở lại vị trí ngồi.

...

_____

Spoil: Cố lên, Giang nữ sĩ.

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙