Chương 15: Sơ Nhất

Edit: Haullyn

__________

Giang Đường lấy từ trong ví ra tờ mười đô la đưa qua, "Tiền nước."

Dưới ánh mặt trời, anh ta mỉm cười, biểu tình tựa hồ có chút đọng lại.

Một lát, anh ta mới ngẩng đầu: "Một chai nước mà thôi, không cần thiết."

"Một chai nước cũng không phải cho không, anh từ trước tới nay không quen biết giúp tôi, cầm đi." Nói xong, Giang Đường đem tiền nhét vào tay anh ta.

"Vậy được rồi." Anh thở ra một hơi, đứng dậy và nắm tay cô bé váy vàng, "La La, chúng ta đi thôi."

Cô bé tên La La quay lại nhìn cô một cái, vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại chị, chị phải tự chăm sóc thân thể mình nha."

Nụ cười sáng lạn cùng ngữ điệu lễ phép kia lập tức làm Giang Đường cảm thấy ấm áp.

Hai người đi rồi, Giang Đường rốt cuộc cũng nhìn về phía Sơ Nhất cùng Lương Thâm.

Đứng trước mặt cô là một cậu bé sáu tuổi, một cậu bé năm tuổi, đều ở tuổi hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng và trung thực, cô nhìn bọn trẻ, rõ ràng là mặt trời chói chang nhô lên cao, tháng tư trời nắng, lại làm nội tâm cô rét lạnh, tựa như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương.

"Sơ Nhất, Lương Thâm, mẹ hỏi các con, căn phòng nhỏ như vậy vì sao lại bị khóa?"

Đối mặt chất vấn, Lương Thâm cúi đầu nhìn mũi chân.

Sơ Nhất mắt nhìn em trai, lắc đầu: "Mẹ, con không biết."

Cô nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh, "Sơ Nhất, là con nói muốn chơi phòng quái thú, cũng là con đưa em tới phòng vệ sinh, mẹ không nghĩ sẽ hoài nghi con, vì vậy mẹ hy vọng con sẽ thành thật, con tại sao lại làm như vậy?"

Sơ Nhất mở to mắt, khẽ mở miệng, lại nhấp môi ngậm chặt, im miệng không nói.

"Mẹ hỏi các con lần cuối cùng, là ai khóa?"

"Con khóa."

Ngoài dự tính, cậu nhận mau.

Sơ Nhất bất động thần sắc lôi kéo em trai ra phía sau, âm thanh non nớt bình tĩnh lạ thường, "Mẹ, thực xin lỗi, là con khóa."

Giang Đường nắm chặt ngón tay, cô không khỏi nhìn về phía Lương Thiển, cô bé từ đầu tới cuối đều không biết làm sao, có chút muốn khóc, nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể để đôi tay sau lưng đứng ở một bên, cẩn thận nhìn bọn họ.

Hơi nâng tầm mắt, liếc hướng Sơ Nhất: "Nếu chỉ có mẹ trong phòng, mẹ sẽ xem con là con của mẹ mà nhân thượng tha thứ, nhưng mặc kệ cố ý hay vô tâm, con không nên làm tổn thương em gái của con, con có biết em sợ như thế nào không?"

Sơ Nhất buông tay nhỏ xuống bất an khẽ vò góc áo, hốc mắt đã đỏ một vòng, cắn môi đem nước mắt nuốt xuống, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Vâng, con sẽ không làm như vậy......"

Giang Đường duỗi tay kéo Sơ Nhất qua, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cậu: "Con còn muốn đi đâu chơi nữa không?"

"Mẹ không trừng phạt con sao?"

"Mẹ nói rồi, mẹ đã tha thứ cho con, vì thế nên không sao cả."

Cậu dụi mắt, mặt giãn ra: "Hỏi xem em trai và em gái muốn đi chơi đâu, chúng ta đã chơi phòng quái thú rồi."

"Tốt."

Giang Đường gật đầu đồng ý, ánh mắt không quá để ý liếc qua Lâm Lương Thâm nói chưa đầy một câu.

Hôm nay sự việc phát sinh kỳ lạ, Sơ Nhất hiển nhiên không phải là người nhốt cô ở bên trong, mọi hành động đều cho thấy Sơ Nhất là vì Lương Thâm che dấu trách nhiệm, nhưng nói ra ý tưởng phòng quái thú thật sự Sơ Nhất......

Cô không rõ cậu bé muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định một điều—— Sơ Nhất chán ghét cô - người mẹ này.

Chỉ sợ rằng hắn thể hiện ra ngoài là sự hiểu chuyện và ngoan ngoãn, cậu cũng chán ghét cô.

Nhưng sự chán ghét của cậu không giống như là Lương Thâm, Lương Thiển ghét ra mặt, cậu che dấu nội tâm chính mình một cách hoàn hảo, khiến cậu thoạt nhìn vô hại thiện lương, giống những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Nếu Sơ Nhất trong - ngoài không đồng nhất như suy đoán của cô, thì thực sự khủng khϊếp. Rốt cuộc, cái dạng gia đình gì, trải qua giáo dục như thế nào mới có thể hình thành nên một con người âm hiểm thâm sâu như vậy?

Không giống một đứa con, lại càng giống như là ác ma.

Giang Đường hạ mắt xuống, một lần nữa kéo Thiển Thiển qua, "Chúng ta đi ăn một chút gì ngon đi?"

"Vâng."

"Thiển Thiển muốn ăn cái gì?"

Lương Thiển nhỏ giọng nói: "Con muốn ăn burger......"

"Chúng ta đi ăn hamburger."

Thấy cô đồng ý, Lương Thiển ngay lập tức quét qua đám mây mù trước mắt, tươi cười đáng yêu giống như nắng.

*

Thật sự, vào giữa trưa, cửa hàng đồ ăn nhanh gần như hết chỗ.

Giang Đường tìm thấy một chỗ ở gần góc, đem bọn nhỏ an bày tốt, một mình cô đi lấy thức ăn.

Ngay khi trả tiền xong, Giang Đường liền nghe thấy giọng nam nhân tục tằng: "Thằng con phá gia, xem mày đem trà sữa chất đống!"...

"Tiểu thư, cơm của cô."

"Cảm ơn."

Giang Đường nhận đồ và đi vòng qua đám người, hướng chỗ ngồi.

Ngồi bên cạnh bọn họ là một nhà ba người, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt hung dữ, một cậu bé cầm nửa ly trà sữa, ở trên hành lang vặn vẹo làm loạn không chịu ngồi yên, mà người phụ nữ vội vàng lau sữa trên người cậu bé, nói: "Đây còn không phải là một ly trà sữa sao, con ồn ào cái gì."

Giang Đường nhíu mày, đi từ phía sau thẳng tới bàn của mình.

Đặt khay đồ ăn xuống, cô liếc mắt một cái nhìn đến giọt trà sữa lớn đang chảy xuống từ trên bàn, nhìn Thiển Thiển ủy khuất, cô bé vén tay áo lên đưa Giang Đường xem, "Ma ma, bẩn......"

Không cần nghĩ cũng biết là ai làm điều đó.

"Con có bị thương không?"

Lương Thiển lắc đầu: "Anh trai kéo con qua, không có bắn đến."

Giang Đường gật đầu, đứng dậy, đi đến chỗ ba người trước mặt, một phen kéo nam nhân lên và nói: "Anh đem trà sữa ném vào bàn chúng tôi, còn làm bẩn quần áo của con gái tôi. Bây giờ mau đem cái bàn lau khô, và xin lỗi con gái tôi."

Người đàn ông trung niên bị bất ngờ, nhìn vào bàn, lại nhìn Lương Thiển, liếc nhìn bộ quần áo đắt tiền trên người cô, lập tức trở mặt chấp nhận: "Chúng tôi không cố tình làm điều đó, hay cô thoải mái một chút, chẳng phải là đã xong việc rồi sao."

Không chờ Giang Đường mở miệng nói, cậu bé kia liền đạp vào cẳng chân Giang Đường một cái, xong việc quay hướng Giang Đường làm mặt quỷ khıêυ khí©h.

...

_____

Spoil: Đổ...... Tạt

:)))

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙