Chương 10: Tiên nữ tỷ tỷ

[10⭐] - Tặng chương

_____

"Tôi, tôi khóc như vậy, bà cũng...... cũng không đau lòng sao?"

Giang Đường nở nụ cười: "Đau lòng a, con tiếp tục khóc, mẹ tiếp tục đau lòng."

Nói xong, cúi đầu tiếp tục lật truyện tranh.

Lương Thiển méo miệng, kéo chăn ra chui vào, giọng rầu rĩ: "Hừ, bảo bảo không khóc, bà là...... là cố ý muốn tôi khóc đến chết, sau đó độc chiếm ba ba, tôi mới, mới không mắc lừa đâu, hừ!"

"......"

Cô khép sách lại, nhìn đồi núi nhỏ trên giường nhô lên, đáy mắt mang theo ý cười, "Nhưng mà ba ba của con vốn chính là của mẹ, nếu không con cho rằng con là từ đâu ra?"

"Bà nói bậy! Ba ba không phải của bà!" Giọng cô bé mang theo chút nghẹn ngào, nửa chui cái đầu nhỏ ra, con mắt ướt nhẹp ai oán nhìn Giang Đường, "Ba ba nói Thiển Thiển là do tiên nữ tỷ tỷ tặng cho ba."

"......"

Tiên nữ tỷ tỷ.

Thật không nhìn ra Lâm Tùy Châu còn có một trái tim thiếu nữ.

Giang Đường cũng không có trái tim thiếu nữ, cô chỉ có trái tim sắt thép máu lạnh vô tình, mặt không biểu tình lập tức phơi bày lời nói dối ấu trĩ về tiên nữ của Lâm Tùy Châu: "Con là từ trong bụng mẹ ra, con phải ở trong tử ©υиɠ mẹ nghỉ ngơi mười tháng, mới có thể thuận lợi sinh ra. Cho nên con không phải do tiên nữ tỷ tỷ gì đó đưa tới, đương nhiên, nếu như con lại không nghe lời ngoan ngoãn đi ngủ, bây giờ mẹ liền nhét con về trong bụng mẹ lần nữa, rõ không?"

"...... Ô......"

"Không được khóc."

"Ô...... Ực ực." Lương Thiển đem nước mắt nuốt trở về.

Cô hài lòng thu tầm mắt lại, không để ý ánh mắt bài xích của Lương Thiển, mạnh mẽ kéo chăn ra chui vào, "Bây giờ mẹ muốn bắt đầu kể chuyện xưa cho con."

Lương Thiển lôi kéo chăn nhỏ, đáng thương nhỏ yếu bất lực, "Thiển Thiển không muốn nghe chuyện xưa......"

"...... Được rồi." Giang Đường sờ cằm, "Nếu con đã không muốn nghe chuyện xưa, vậy liền đọc thơ đi, đọc xong mới có thể đi ngủ."

Lương Thiển nghe xong, không thể tin mà trợn to mắt, dùng âm thanh non nớt chất vấn cô: "Bà là ma quỷ sao!"

Giang Đường giả vờ kinh ngạc: "A nha, ngươi vậy mà vạch trần được gương mặt thật của ta, làm sao bây giờ đây, hiện tại ta chỉ có thể ăn sạch ngươi, ngao ô!"

Bộ dáng của cô giương nanh múa vuốt thành công hù dọa Lương Thiển, tiểu gia hỏa luống cuống tay chân liền muốn chạy ra ngoài, kết quả chưa được hai bước liền bị Giang Đường bắt về.

Giang Đường mạnh mẽ giữ chặt lấy Lương Thiển: "Đọc thơ hay không?"

"Ô ô ô ô, con đọc con đọc, ma ma quỷ đưng ăn con."

Tiểu Khả tội nghiệp một cái.

Giang Đường không đồng tình, không đau lòng, thậm chí có chút vui thích.

"Đến, cùng mẹ đọc. Trên đời chỉ có mẹ tốt, đứa trẻ không có mẹ như cây cỏ."

Lương Thiển ngoan ngoãn: "Trên đời chỉ có......" Cô nhóc ngừng lại, ánh mắt ngây ngô, "Nhưng cái này không phải thơ......"

Giang Đường thái độ cương quyết: "Mẹ nói thơ chính là thơ!"

"......A."

"Con đọc câu này năm mươi lần mới có thể ngủ."

"...... Ồ."

Cô nhóc vừa đọc trên đời chỉ có mẹ tốt, vừa vạch đầu ngón tay đếm, Giang Đường ngáp một cái, mí mắt run run, cuối cùng buông mí mắt xuống, đã ngủ say sưa.

Không bao lâu, giọng Lương Thiển hạ thấp, dần dần biến mất.

Trong phòng ánh đèn ấm áp, chỉ nghe tiếng động khe khẽ, người đàn ông tay chân nhẹ nhàng đi đến.

Anh mắt nhìn Giang Đường đã nghiêng người ngủ mất, thu lại ánh mắt, khom lưng đắp kín chăn cho Lương Thiển, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của con bé, xoay người liền muốn rời khỏi.

"Ba ba......" Lương Thiển đột nhiên kéo góc áo của hắn.

Lâm Tùy Châu quay đầu lại, con gái mắt mông lung buồn ngủ, bộ dáng đáng thương: "Con muốn ngủ với ba ba."

Lâm Tùy Châu hơi há miệng, vốn muốn cự tuyệt, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt nhuyễn manh kia của con bé, lập tức không đành lòng, lời đến bên miệng cũng thu về.

"Chỉ có thể hôm nay......"

Tiểu cô nương lập tức tươi cười rạng rỡ.

Lâm Tùy Châu khom lưng bế cô bé lên, trước khi đi không quên tắt đèn trong phòng.

Lương Thiển gắt gao vòng quanh cổ của hắn, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba ba con kể ba nghe, ma ma là ma quỷ biến thành......"

Lâm Tùy Châu buồn cười không thôi: "Ai nói cho con, ma ma là ma biến thành."

"Ma ma tự mình nói." Cô bé chôn ở trong cổ hắn, giọng buồn bực oán giận, "Ma ma chính là ma quỷ, ba đừng nói cho mẹ biết là con nói nha."

"Ừ được, ba sẽ không nói." Tay lớn sờ sờ đầu nhỏ của cô, Lâm Tùy Châu bình tĩnh ôm con gái về phòng.

Lương Thiển đã sớm buồn ngủ, sau khi ở trên giường lật hai vòng, trực tiếp lăn đến trong ngực Lâm Tùy Châu, hình chữ X gắt gao quấn lấy hắn.

Lâm Tùy Châu từ trước đến nay cưng chiều con gái, cẩn thận bọc con bé kín mít, sau khi hôn trán con bé một cái, ôn nhu nói: "Thiển Thiển phải đi ngủ, ngày mai ba ba dẫn con đi công viên trò chơi."

"Với ma ma sao?"

"Con nói xem?"

"Không cần mang ma ma, chỉ có hai chúng ta." Lương Thiển giữ chặt tay của hắn ngoéo một cái, "Con muốn cùng ba ba trải qua thế giới hai người."

Anh trầm thấp cười ra tiếng, giọng điệu cưng chiều: "Được, không mang ma ma theo, mau ngủ đi."

Lấy được câu trả lời vừa lòng, tiểu cô nương rốt cuộc chịu nhắm mắt lại.

Dần dần, trong phòng không còn động tĩnh.

Bóng đêm tĩnh mịch.

Giang Đường đứng ở ngoài cửa phòng một lát sau, xoay người lên lầu, cô đưa tay vò rối mái tóc dài.

Công viên trò chơi?

A, tưởng bở.

_____

Tay Edit của tớ còn non nên mong các bạn đừng chê @haullyn quá nhé!

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙