Trong thời gian đó, không một sư phụ nào truyền dạy cho hắn, chỉ có Thái Thanh Tử bằng lòng chỉ bảo hắn một hai câu.
Bây giờ người đời chỉ cần nhắc đến thiên hạ đệ nhất kiếm, nhất định sẽ có người nhắc đến Ngọc Hành kiếm của hắn. Coi như đã thực hiện được lời nói hùng hồn mà hắn đã nói với Liễu Tri Khanh khi đó.
Nghĩ đến lúc trước Kỳ Dụ nhìn thấy đoạn Trương Giản Lan tự sáng tạo chiêu kiếm, trong lòng sùng bái vô cùng, thời điểm đó Trương Giản Lan thật sự chính là thần tượng của Kỳ Dụ.
Nhưng bây giờ...
Cậu liếc nhìn Trương Giản Lan, hắn đang lau thân kiếm cho cậu, cả người đều tập trung vào thanh kiếm yêu quý trong tay. Phải biết rằng với năng lực của hắn, vốn có thể dễ dàng đắc đạo, nhưng vì một thanh kiếm, lại không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì khác.
Kỳ Dụ ngước nhìn trời cao, cảm thấy thật cay đắng: Trương Giản Lan bây giờ đã không còn là Trương Giản Lan lúc trước nữa rồi. Kỳ Dụ, tỉnh lại đi, thần tượng của ngươi đã sụp đổ rồi.
Thái Thanh Tử ngồi trong đình, liếc nhìn Ngọc Hành trong tay Trương Giản Lan, bất đắc dĩ nói: "Con gái ta hôm qua hình như đến đây gây sự với ngươi?"
"Không sao." Trương Giản Lan không để tâm.
Thái Thanh Tử lại nói: "Con gái ta từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, tính tình kiêu ngạo, ngươi đừng để bụng... Như vậy đi, hôm nay ta đặc biệt dẫn nó đến cửa xin lỗi ngươi."
Nói xong liền nhìn Hứa Ngưng Mi đang trốn sau cột đá: "Ra đây xin lỗi kiếm tôn."
"..."
Độ hảo cảm của Hứa Ngưng Mi đối với Trương Giản Lan vẫn là số âm, trong lòng không muốn gặp lại hắn, nhưng vì mệnh lệnh của cha như núi, không thể không đi theo xin lỗi.
Nàng lưỡng lự hồi lâu cũng không chịu ra.
Trương Giản Lan cũng không để tâm đến nàng, cầm kiếm đứng dậy nói: "Nếu trưởng lão không còn việc gì, ta đi trước. Thê tử của ta bị tổn thương, còn cần bảo dưỡng, xin thứ lỗi không tiếp được."
Thái Thanh Tử nhất thời không phản ứng kịp: "Thê Tử của ngươi?"
Hứa Ngưng Mi đảo mắt, bĩu môi nói: "Chính là thanh kiếm gãy trong tay hắn đó."
Nàng vừa dứt lời, mắt Trương Giản Lan lập tức đỏ ngầu, tức giận nhìn sang: "Kiếm gãy?" Giọng hắn rất trầm, mang theo chút sắc bén, khiến người ta sợ hãi.
Hứa Ngưng Mi sững sờ, thấy khí thế của hắn không đúng, sợ hãi không dám nói nữa.
Nhưng Trương Giản Lan không định bỏ qua như vậy, sắc mặt âm trầm bước về phía nàng: "Vừa rồi ngươi nói... thê tử ta là kiếm gãy?"
May mà Thái Thanh Tử ngăn lại kịp thời, ra hiệu cho Hứa Ngưng Mi nhanh chóng xin lỗi: "Đồ hỗn trướng! Sao lại vô lễ như vậy! Còn không mau xin lỗi kiếm tôn!"
Hứa Ngưng Mi phản ứng lại, sợ hãi và cực kỳ miễn cưỡng nói một câu: "Xin... xin lỗi..." sau đó nhanh chóng chạy đi, rời khỏi lầu luyện kiếm của Trương Giản Lan.
Đồng thời, Kỳ Dụ nhân lúc Trương Giản Lan không chú ý, liền nhân cơ hội tuốt vỏ bay ra ngoài. Lúc Trương Giản Lan phản ứng lại, thanh kiếm yêu quý của hắn đã biến thành một sao băng trên trời, không quay đầu lại mà đuổi theo hướng Hứa Ngưng Mi.
"Thê tử!" Trương Giản Lan gọi.
Tiếng gọi đó Kỳ Dụ nghe rõ ràng, nhưng cậu lười để ý đến hắn, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, cậu không muốn ở lại thế giới này thêm một giây nào nữa.
Mục tiêu tăng độ hảo cảm của cậu tạm thời là Hứa Ngưng Mi, bởi vì chỉ có Hứa Ngưng Mi là người tiếp xúc nhiều nhất với Trương Giản Lan trong số những người khác giới mà cậu biết, cũng là người duy nhất có thể tự do ra vào Trường Sinh Lâu.
Đuổi theo hồi lâu, Kỳ Dụ lại không tìm thấy Hứa Ngưng Mi... Trương Giản Lan thì đuổi theo rất nhanh, cậu còn chưa kịp đáp xuống đất đã thấy bóng dáng trắng của Trương Giản Lan đuổi theo đến.
Vị đạo trưởng đó như phát điên, thanh kiếm yêu quý chỉ mới mất tích một lát, hai mắt hắn đã đỏ ngầu như muốn ăn thịt người, các đệ tử đi ngang qua nhìn thấy đều sợ hãi tránh đường.