Chương 4

Một lát sau, ánh mặt trời chiếu vào hỉ đường.

Trương Giản Lan cúi đầu xuống dịu dàng nói nhỏ với thanh kiếm bên hông: "Thê tử, giờ lành đã đến."

Kỳ Dụ run rẩy kinh hãi, đồng thời thân kiếm cũng run rẩy theo, cứ như bất cứ lúc nào nó cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ: Trương Giản Lan ngươi bình tĩnh lại đã! Ta chỉ là một thanh kiếm mà thôi!

Trương Giản Lan cũng cảm nhận được thanh kiếm trong tay mình đang rung động, không khỏi hơi kinh ngạc, sau đó bình tĩnh dùng tay đè lại thân kiếm đang muốn tuốt ra khỏi vỏ, nói: "Thê tử, nàng đừng căng thẳng, ta cũng là lần đầu tiên."

"Trương... Trương Giản Lan!"

"Ngươi quá đáng! Ngươi thật sự rất quá đáng!!"

Cho dù Kỳ Dụ lúc này có gào thét, có kích động đến đâu, thì trên thân kiếm cũng chỉ rung động nhẹ, không còn cách nào khác, hiện tại cậu chỉ là một thanh kiếm, không thể tự chủ được.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Trương Giản Lan và kiếm bái đường.

Trương Giản Lan toàn tâm thành ý cầm kiếm hướng trời đất khấu đầu, trời đất lập tức mây đen dày đặc, lại hướng ba vị tổ sư Thục Sơn khấu đầu, ba vị tổ sư tức giận đến mức bài vị nghiêng đi. Trương Giản Lan mặt không biểu tình, cung kính đặt lại ngay ngắn, tiếp tục bái đường.

Một đám quần chúng hóng chuyện đứng bên cạnh như xem xiếc, nhìn một người một kiếm bàn tán xôn xao.

Lúc bái đường đến bước cuối cùng, Hứa Ngưng Mi nhìn bóng lưng cao lớn tuấn tú của Trương Giản Lan, càng nghĩ càng thấy không đúng, nàng vẫn không tin một người tài giỏi như Trương Giản Lan, sao lại có thể làm ra chuyện hoang đường bậc này.

Càng nghĩ càng tức, nàng không nhịn được lên tiếng, chỉ vào Trương Giản Lan dậm chân nói: "Trương Giản Lan! Ta thấy ngươi là cố ý! Ngươi chính là không muốn kết đạo lữ với ta mà thôi! Mới cố ý làm ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy!"

Bây giờ toàn bộ Thục Sơn đều biết nàng muốn kết đạo lữ với Trương Giản Lan, thậm chí chuyện chưởng môn ra mặt làm mai cũng đã truyền ra, mắt thấy mọi chuyện đã thành, chỉ còn chờ hai người kết thành lương duyên.

Nhưng bây giờ Trương Giản Lan lại nhất quyết muốn cưới một thanh kiếm, chẳng khác nào đẩy nàng ra đầu sóng ngọn gió, trở thành trò cười cho thiên hạ, giống như thanh kiếm hoang đường của Trương Giản Lan, trở thành câu chuyện cười được truyền miệng.

"Đệ nhất mỹ nhân cái gì, Kiếm Tôn thà cưới một thanh kiếm cũng không muốn cưới nàng."

Nàng thậm chí có thể nghĩ đến bọn họ sẽ cười nhạo nàng như thế nào.

Trương Giản Lan đặt Kỳ Dụ lên tấm đệm đối diện mình, chuẩn bị hoàn thành lễ bái cuối cùng này.

Một thanh kiếm linh hoạt chĩa thẳng vào sau gáy Trương Giản Lan: "Trương Giản Lan, ngươi dám!"

Kỳ Dụ nhìn thấy kiếm của Hứa Ngưng Mi, trái tim không khỏi đập thình thịch: "Ngươi mới là người dám ấy! Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ! Mau cất kiếm đi!"

Trương Giản Lan này là kiếm si, võ si, số người tìm hắn quyết đấu sinh tử nhiều vô kể, bên cạnh không phải nguy hiểm thì cũng là sắp gặp nguy hiểm, phản xạ tự vệ đã trở thành thói quen rồi.

Hứa Ngưng Mi còn dám rút kiếm sau lưng hắn, đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao?

Quả nhiên, Trương Giản Lan theo bản năng vung tay áo phòng thủ.

Trong nháy mắt, một luồng linh lực khổng lồ như cuồng phong chấn động toả ra, lập tức thổi bay Hứa Ngưng Mi ra khỏi hỉ đường, đồng thời bay ra ngoài còn có thanh kiếm yêu quý của hắn.

Kỳ Dụ bị thổi lên không trung, vẻ mặt kinh ngạc: "Trời ạ? Đây chính là thực lực thiên hạ đệ nhất sao?" Đuổi người vậy mà lại chỉ cần vung tay là có thể thổi bay người ta như thổi lá, thật là quá bá đạo.

Hứa Ngưng Mi là người mới của Thục Sơn, làm sao có thể chịu được linh lực của Trương Giản Lan, lập tức bị cuốn lên không trung, nàng sợ đến mức mặt mày tái mét, kiếm cũng không biết bị gió cuốn đi đâu, chỉ có thể bất lực hét lên giữa không trung.

Mắt thấy sắp rơi xuống đất, một bóng trắng lóe lên, đôi lông mày sâu thẳm tuấn tú của Trương Giản Lan xuất hiện trước mắt nàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn giống như tiên giáng trần, xuất hiện rất đúng lúc.