Chương 18

Vừa nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Núi Bảo Khoáng toàn là ngọc quý hiếm, khắp nơi đều là những hố lớn hố nhỏ, đã bị Thục Sơn khai thác một nửa từ trong ra ngoài, có thể nhìn thấy rất nhiều hầm mỏ.

Trương Giản Lan tìm một hầm mỏ sâu hun hút đi vào, sau khi dùng linh lực ngăn cách độc một cách đơn giản, liền cầm cuốc chim bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Thật ra hắn có thể dùng linh lực để đánh nổ, nhưng linh lực của hắn quá mạnh, nếu đánh nổ, núi Bảo Khoáng này ít nhất cũng phải sập một nửa, kho bạc nhỏ của Thục Sơn cũng sẽ không còn, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để khai thác.

Kỳ Dụ rất tò mò về kho bạc nhỏ của Thục Sơn, vì vậy liền thò thân kiếm ra ngoài nhìn, phát hiện trên vách đá có rất nhiều cây xanh kỳ lạ.

Những cây xanh đó đang phun độc, một ít độc suýt chút nữa rơi vào người cậu, nếu rơi trúng, thân kiếm mà Trương Giản Lan vất vả sửa chữa cho cậu lại sẽ trở nên lồi lõm.

Nơi quỷ quái này, cũng thật sự không biết tên Trương Giản Lan này làm sao chịu đựng được.

"A!!"

Trong hang động truyền đến một tiếng hét chói tai.

Nghe có vẻ quen tai, hình như là đệ tử nào đó gặp chuyện không may.

Trương Giản Lan cũng nghe thấy, hắn dừng lại một lúc, buông công việc trong tay xuống đi xem thế nào, lại thấy mùi độc tố trong hầm mỏ sâu hun hút rất nồng đậm, liền không mang Kỳ Dụ theo.

Kỳ Dụ thì ngoan ngoãn nằm trong giỏ đợi hắn.

Nhưng không lâu sau, giỏ tre bị người ta nhấc lên, Kỳ Dụ tưởng là Trương Giản Lan quay lại liền không thò ra xem, nghĩ có thể rời khỏi nơi này sớm một chút cũng tốt, đối với một thanh kiếm mà nói nơi này quá nguy hiểm.

Mãi đến khi giỏ tre được đặt xuống, có người vén áo khoác của Trương Giản Lan lên lấy cậu ra. Kỳ Dụ nhìn kỹ, không phải Trương Giản Lan, hình như là đệ tử của Thái Thanh Điện, đã từng gặp qua vào ngày đại hôn của Trương Giản Lan.

Hai đệ tử, một người béo một người gầy, người béo rất nhát gan, người gầy rất lanh lợi. Hai người nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ nói chuyện.

Tên béo sợ hãi nói: "Sư huynh, chúng ta làm như vậy thật sự được không? Nhỡ đâu kiếm tôn biết được, chúng ta nhất định sẽ bị đuổi khỏi Thục Sơn."

Tên gầy hận sắt không thành thép nói: "Ngươi sợ cái gì? Sư tỷ không phải đã nói nếu có chuyện gì xảy ra thì nàng sẽ chịu trách nhiệm sao?"

Tên béo vẫn rất sợ hãi: "Ta thấy nàng chịu không nổi đâu."

Tên gầy: "Kiếm cũng đã trộm được rồi, bây giờ nói gì cũng đã muộn. Nhanh lên đi, ngươi ra ngoài canh chừng, ta ném nó vào trong để nó tan chảy."

Tên béo còn muốn nói gì đó, tên gầy trừng mắt nhìn, hắn bất đắc dĩ cúi đầu, đành phải đến cửa hầm mỏ canh chừng.

Kỳ Dụ cảm thấy không ổn, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, đây là muốn nung chảy cậu, vì vậy vội vàng hỏi Tiểu Ái: "Tiểu Ái, nếu thân thể hiện tại của ta bị nung chảy thì sao? Nhiệm vụ sẽ trực tiếp thất bại à?"

Tiểu Ái trả lời rất nhanh: [Đúng vậy ký chủ, ngài sẽ trực tiếp tử vong.]

Kỳ Dụ: "..." Trời ạ.

Kỳ Dụ trước đây làm người rất khó khăn, bởi vì mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại người tâm cơ, không ngờ làm kiếm cũng vậy.

Rốt cuộc là ai nhàm chán đến mức lại đi nhằm vào một thanh kiếm chứ??

Đang cạn lời, tên gầy cầm cậu đến một cái giếng dưới lòng đất, đó là giếng chôn kiếm, tất cả những thanh kiếm bị bỏ đi của Thục Sơn cuối cùng đều sẽ bị ném vào đây, mặc cho độc vật ăn mòn thành một đống chất mục nát.

Những chất đó còn có thể tái sử dụng, thường được dùng làm chất dinh dưỡng khi rèn kiếm mới.

Kỳ Dụ vừa nhìn đã nhận ra nơi này, sợ hãi đến mức không ngừng nuốt nước bọt. Cậu cố gắng muốn bay đi nhưng đã muộn một bước, tên gầy ném cậu xuống rất nhanh, gần như không chút do dự đã ném cậu vào giếng chôn kiếm.