Chương 17

Trong lúc giãy giụa, Kỳ Dục vô tình làm bị thương lưỡi của thiếu niên, thiếu niên đau đớn hít một hơi, sau đó liếʍ liếʍ máu trên khóe miệng, nhìn về phía cậu rời đi mà cười.

Kỳ Dụ từ trên trời giáng xuống, rơi chuẩn xác vào trong giỏ của Trương Giản Lan.

Trương Giản Lan cảnh giác nhíu mày, thấy là thanh kiếm yêu quý của mình, ánh mắt lạnh lùng của hắn lập tức dịu đi rất nhiều, nói: "Thê tử theo ta làm gì? Ta muốn đến mỏ, nơi đó có rất nhiều cây độc, trọc khí quá nặng, sợ nàng bị tổn hại linh chất, cho nên không tiện mang nàng theo."

Hắn muốn lấy Kỳ Dụ ra.

Kỳ Dụ bị tên biếи ŧɦái nhỏ đó dọa đến mức tinh thần hoảng hốt, cứ không chịu ra khỏi giỏ của Trương Giản Lan, mặc kệ hắn lấy thế nào, Kỳ Dụ đều cố gắng trốn bên trong.

"Thê tử?" Trương Giản Lan gọi hắn.

Ngọc Hành không có phản ứng, ngược lại lại vang lên tiếng nói của người khác, là một thiếu niên giọng nói trong trẻo, ngữ khí cung kính: "Mặc Ly bái kiến Trương sư thúc."

Nghe thấy giọng nói đó, Kỳ Dụ rùng mình một cái: Là tên biếи ŧɦái nhỏ kia!

Trương Giản Lan vừa nhìn thấy hắn liền nhíu mày: "Sao ngươi lại ở đây?"

Sở Mặc Ly nâng hai tay lên, cung kính đưa một bình thuốc: "Con phụng mệnh sư phụ đến đưa thuốc cho sư thúc, giúp sư thúc bình ổn tâm trạng.”

"Ừ." Trương Giản Lan nhận lấy: "Trở về đi."

Sở Mặc Ly liếc nhìn Ngọc Hành trong giỏ tre, cười cười, nụ cười có chút đáng yêu: "Thanh kiếm của sư thúc phẩm chất thật tốt, có thể cho Mặc Ly xem thử được không?"

Nói xong liền muốn đưa tay ra nắm lấy Ngọc Hành, vừa rồi chưa sờ đủ, bây giờ cảm thấy rất ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn sờ thanh kiếm đó thêm chút nữa, càng nhìn càng thích, Ngọc Hành kiếm thật sự quá đáng yêu.

Kỳ Dụ sợ hãi trốn tránh tay Sở Mặc Ly như tránh tà: "Ngươi đừng lại đây!"

Tay Sở Mặc Ly bị nắm lấy, Trương Giản Lan hơi dùng sức, Sở Mặc Ly còn chưa kịp phản ứng thì cả cánh tay đã bị vặn ngược ra sau, đợi hắn phản ứng lại, toàn bộ khớp vai đã bị trật, treo lủng lẳng trên vai vô lực đung đưa.

Sở Mặc Ly đau đến toát mồ hôi lạnh: "Sư thúc, người..."

Giọng Trương Giản Lan lạnh đến đáng sợ: "Lần sau còn dám nhìn thê tử ta thêm một lần nữa, ta sẽ móc mắt ngươi."

Sở Mặc Ly: "..."

Ôi chao, Kỳ Dụ ở trong giỏ ngơ ngác nhìn Trương Giản Lan, biểu cảm của Trương Giản Lan rất đáng sợ, như muốn ăn thịt người vậy, khiến cậu nhìn mà lạnh sống lưng.

Tiểu quỷ đó không dám nói gì nữa, cắn chặt răng ôm cánh tay bị trật rời đi, lúc đi còn trừng mắt nhìn Trương Giản Lan, vẻ mặt đầy sự không phục.

Quả không hổ là phiên bản trẻ con của Trương Giản Lan, ánh mắt hai người trừng mắt nhìn người khác thật sự giống nhau như đúc, khiến Kỳ không khỏi ngẩn người.

……

Sau khi Sở Mặc Ly rời đi, Trương Giản Lan cởϊ áσ khoác của mình ra đắp lên thân kiếm Ngọc Hành, sau đó cõng cậu đi về phía núi Bảo Khoáng.

Trương Giản Lan cởi ra là đồng phục Thục Sơn, được làm bằng chất liệu đặc biệt, có thể ngăn chặn độc xâm nhập. Nơi đó của núi Bảo Khoáng rất nguy hiểm, nhất định phải mặc đồng phục để bảo vệ.

Hai người bước vào núi Bảo Khoáng.

Thục Sơn được bao quanh bởi biển, nằm ở trung tâm đảo.

Ở góc dưới bên trái của Thục Sơn có một ngọn núi ngọc, bên trong chứa rất nhiều ngọc và đá quý quý hiếm, là hòn đảo giàu có nhất trên biển này, cũng là kho bạc nhỏ mà Thục Sơn bán lại cho đất liền.

Nhưng trên đảo này có rất nhiều sương mù độc hại, do một loại san hô tỏa ra, loại độc này mang theo axit đậm đặc có tính ăn mòn mạnh, có thể dễ dàng ăn mòn một thanh bảo kiếm, đây cũng là lý do tại sao Trương Giản Lan không muốn mang theo cậu đến đây, hắn sợ Ngọc Hành bị ăn mòn.

Kỳ Dụ không ngại, cậu vẫn luôn muốn đến xem thử, kho bạc nhỏ trong truyền thuyết của Thục Sơn này trông như thế nào, có bao nhiêu ngọc quý.