Chương 14

Hơn nữa để bổ sung cho một thanh linh kiếm cấp cao chỉ cần một hai viên là đủ, cho nên đại đa số kiếm tu sẽ chọn mua với giá cao, không biết Trương Giản Lan lấy đâu ra cả một giỏ lớn như vậy.

Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan đi tới, đổ đồ ầm ầm vào lò luyện kiếm, sau đó lại thấy hắn cắt cổ tay mình, để máu đặc chảy xuống, dùng để bồi bổ linh kiếm.

Trong lúc đó, Trương Giản Lan tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào lò luyện, rất muốn Ngọc Hành hấp thụ máu, nhưng Ngọc Hành lại bài xích máu của hắn, không hề hấp thụ một chút nào.

Trương Giản Lan có chút cố chấp, cho dù Ngọc Hành bài xích hắn, hắn vẫn kiên trì nhỏ máu lên.

Lượng máu chảy ra này khiến Kỳ Dụ thật sự rất kinh ngạc, thầm nghĩ: Trương Giản Lan này vì kiếm thê của hắn mà thật sự là liều mạng sao?

Ừm... nhưng mà cảm giác được linh khí bồi bổ này cũng không tệ, khá thoải mái.

Kỳ lạ thật?

Tại sao lại có cảm giác này?

Hai mắt cậu lại tối sầm.

Lúc Kỳ Dụ tỉnh lại, chỉ thấy trên người rất ngứa.

Hóa ra là Trương Giản Lan đang lau thân kiếm cho cậu.

Trước đây cậu không có cảm giác, sau khi được bồi bổ bằng những vật liệu cao cấp quý hiếm kia, vậy mà hình dạng kiếm của cậu bây giờ đã có cảm giác.

"Trương... Trương Giản Lan... Ngươi đừng lau nữa... Ha ha ha... Ngứa... Ngứa quá..." Giống như bị cào vào nách vậy.

Thân kiếm mỏng manh của Ngọc Hành đang run nhẹ.

Tay Trương Giản Lan lau kiếm dừng lại, có chút nghi hoặc nhíu mày, tại sao Ngọc Hành lại run rẩy? Chẳng lẽ là sửa chữa có vấn đề gì sao?

Vì vậy, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, thử đưa hai ngón tay từ giữa thanh kiếm chậm rãi trượt xuống đuôi kiếm.

Thanh kiếm yêu quý trong tay càng run dữ dội hơn.

Kỳ Dụ "hớ" một tiếng kỳ lạ, lập tức bật ra khỏi tay Trương Giản Lan, lại "keng" một tiếng, cắm đầu vào cột nhà không phản ứng nữa.

Trương Giản Lan: "..."

Trương Giản Lan nghi hoặc rút thanh kiếm yêu quý của mình ra, lại phát hiện nó đang bốc khói, hai ngón tay vừa chạm vào thân kiếm đã bị bỏng, Trương Giản Lan lại càng nghi hoặc hơn, không hiểu tại sao Ngọc Hành lại đột nhiên nóng lên.

Trương Giản Lan mang theo nghi hoặc kiểm tra một lượt, Ngọc Hành vẫn như trước, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ run rẩy, chạm nhiều sẽ bật ra ngoài, không thì cắm vào cột nhà, không thì cắm lên xà nhà, không bao lâu, căn nhà đã bị thanh kiếm của hắn chém đến mức lung lay sắp đổ, nguy hiểm vô cùng.

"Thê tử... Sao nàng lại đột nhiên trở nên như vậy?" Trương Giản Lan cầm Ngọc Hành vuốt ve, vẻ mặt buồn bã: "Gần đây hình như nàng rất không muốn đến gần ta."

Kỳ Dụ run rẩy dữ dội, trong giọng nói còn mang theo chút thở dốc: "Ngươi đừng... ưʍ... sờ nữa... Tên khốn... Đừng sờ nữa!!"

Hai ngón tay kia vẫn di chuyển trên thân kiếm, không hề có chút ý niệm dơ bẩn nào, chỉ đơn thuần là đang dỗ dành kiếm yêu, lại khiến Kỳ Dụ thở dốc càng lúc càng mãnh liệt, đồng thời lửa giận trong lòng cũng càng lúc càng lớn.

Đột nhiên, Ngọc Hành thoát khỏi tay Trương Giản Lan, nhưng lần này lại không bay đi, sau khi rơi xuống đất liền bắt đầu tự khắc chữ, từng nét từng nét một, vô cùng thần kỳ.

Trương Giản Lan chăm chú nhìn.

Kỳ Dụ chăm chú viết.

Cuối cùng cũng hiện ra bốn chữ sáng lấp lánh: Ông_Nội_Ngươi.

Trương Giản Lan: "..."

Một người một kiếm đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ. Trương Giản Lan nhìn chằm chằm Kỳ Dụ một lúc, đưa tay nhấc cậu lên khỏi mặt đất, bất đắc dĩ nói ba chữ: "Văn nhã chút."

Nói xong, hắn mang theo Kỳ Dụ đi ngủ ở lầu luyện kiếm.

Trương Giản Lan ngủ trên một sợi dây thừng, ngủ rất ngon, không hề lắc lư. Hắn vốn có thể về phòng ngủ, chỉ là căn phòng trước đó đã bị Kỳ Dụ chém thành một đống đổ nát, bây giờ căn bản không thể ở được.