Chương 10

Kỳ Dụ vội vàng trốn trong góc gọi hệ thống: "Tiểu Ái Tiểu Ái, gọi Tiểu Ái."

Hệ thống trả lời khá nhanh: [Tiểu Ái có mặt, ký chủ có vấn đề gì?]

Kỳ Dụ: "Trương Giản Lan có cảm ứng gì với ta không? Có thể tìm thấy ta bằng phương pháp đặc biệt nào đó không vậy? Ví dụ như linh khí của ta chẳng hạn?" Hiện tại cậu khá lo lắng vấn đề này, nếu như vậy không phải là cậu chẳng khác nào bị gắn định vị trên người sao?

Tiểu Ái: [Không.]

Vậy thì tốt.

Hèn chi hắn lại sốt ruột như vậy.

"Vậy ta còn có thể biến thành hình người không? Ý ta là, biến thành người sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

Tiểu Ái: [Có thể.]

Kỳ Dụ: "Làm sao biến thành người được?"

Tiểu Ái: [Hiện tại vẫn chưa rõ, cần ký chủ tự mình khám phá.]

"...."

"Ngươi rốt cuộc là hệ thống loại gì mà cái gì cũng không biết thế?"

[Xin lỗi ký chủ, kho dữ liệu của Tiểu Ái có hạn.]

"...."

Kỳ Dụ đang buồn bực dựa vào tường, một bàn tay đột nhiên cầm cậu lên, còn tưởng là Trương Giản Lan, cậu lập tức hoảng sợ không biết phải làm sao, nhưng lại phát hiện người nọ là một tên trộm bịt mặt lén lút.

"... Không đúng."

Kỳ Dụ lúc này mới chợt nhớ đến thân phận hiện tại của mình. Bây giờ cậu không phải là một thanh kiếm bình thường, mà là kiếm của Trương Giản Lan, là thanh kiếm mà người đời đều muốn có được.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Nếu rơi vào tay kẻ xấu không biết sẽ ra sao nữa.

Nghĩ lại, kẻ xấu nào có thể xấu hơn Trương Giản Lan, tuy rằng Trương Giản Lan bây giờ hơi thần kinh, nhưng hắn là nhân vật phản diện chính hiệu, dưới kiếm chết vô số vong hồn.

"Xin lỗi xin lỗi, ta thật sự quá đói rồi, mượn ngươi dùng một chút, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi." Tên trộm đó đang nói chuyện, nghe giọng là nam, giọng điệu nghe có vẻ rất thân thiện.

Tên bịt mặt đó cướp hắn rồi chạy vào rừng sâu ít người qua lại, nhóm lửa trong rừng, bên cạnh còn đặt một con gà không biết trộm từ đâu ra, lông trên thân con gà đã bị nhổ sạch, tất cả đều được xử lý gọn gàng, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước.

Kỳ Dụ nghi hoặc: Tên này muốn làm gì vậy?

Sau khi nhóm lửa xong, tên trộm cầm Kỳ Dụ lên, sau đó trong lúc Kỳ Dụ đang ngơ ngác liền nhanh chóng xiên con gà vào, đặt trên lửa nướng đi nướng lại.

Kỳ Dụ: "..."

Tên bịt mặt vừa nướng gà, vừa lẩm bẩm: "Thục Sơn này thật sự kỳ lạ, đường đi giống như mê cung thì không nói, các đạo sĩ lại không dung thứ cho yêu ma chút nào, vừa nhìn thấy yêu ma là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, ta chỉ là đói bụng ăn hai con gà thôi, đã bị phế mất một cánh tay..."

Hắn lắc lắc cánh tay mới mọc, uất ức nói: "Xì... đau quá."

Không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy rất nhục nhã.

Kỳ Dụ thầm nghĩ: Mặc dù mình là kiếm, nhưng dù sao cũng là kiếm của kiếm tôn thiên hạ đệ nhất, vậy mà lại bị người ta dùng làm que nướng thịt, thế cũng quá nhục nhã.

"Hả!" Tên trộm kia giật mình, trợn to đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỳ Dụ: "Ngươi biết nói chuyện?"

Kỳ Dụ cũng ngớ người: "Ngươi nghe được ta nói chuyện?"

Hắn nói: "Ta nghe được, ngươi nói ta dùng ngươi làm que nướng thịt, ngươi cảm thấy rất nhục nhã."

Trời ạ, vậy mà lại có người nghe được kiếm linh nói chuyện.

Kỳ Dụ vừa định mở miệng bảo hắn bỏ mình xuống, bỗng cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương ập đến, ngay sau đó, một vị thần mặt đen từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở không xa, trừng mắt nhìn thanh kiếm yêu quý của mình đang nướng thịt trên lửa, mỡ chảy xèo xèo.

Kỳ Dụ: "......"

Kỳ Dụ dở khóc dở cười, ở trong lòng nói: Tên thần mặt đen này thật đến không đúng lúc.

Tên ăn trộm bịt mặt kia đột nhiên kích động, vừa nhìn thấy Trương Giản Lan thì hai mắt sáng như sao: "Hắn đến thật đúng lúc….”

Độ hảo cảm của tên trộm đang tăng vọt.

Độ hảo cảm +10

Độ hảo cảm +10

Độ hảo cảm +10

……

Ngồi tên lửa cũng không tăng nhanh bằng độ hảo cảm của hắn.