Kỳ Dụ mở mắt ra, trước mắt cậu là một màu đỏ rực rỡ.
Ngẩng đầu lên, một chữ hỷ màu đỏ được treo cao giữa đại sảnh, vô cùng nổi bật. Nơi này dường như là một hỷ đường, được trang trí lộng lẫy xa hoa, nghi thức rất đầy đủ, chỉ là không có mấy người, trong một dịp vốn nên náo nhiệt như thế này, lại có vẻ rất lạnh lẽo.
Suy nghĩ đầu tiên của Kỳ Dụ là: Ai đang kết hôn vậy?
Đang nghĩ ngợi, cảm giác cơ thể như đang bị thứ gì đó lau chùi, lành lạnh.
Là một bàn tay với những khớp xương rõ ràng.
Bàn tay đó rất to, trông rất có cảm giác an toàn. Giữa lòng bàn tay còn có vết chai, xem ra chủ nhân của bàn tay này hẳn là người thường xuyên luyện võ hoặc tập thể hình.
Với một chút tò mò, Kỳ Dụ nhìn lên trên.
Nhìn một cái, cậu liền sững sờ.
Đó là một đôi mắt sâu thẳm, màu vàng kim, nhưng không hề tầm thường, sâu lắng như nước, không tìm thấy chút gợn sóng cảm xúc nào, bất động, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Là một anh chàng đẹp trai.
Còn không chỉ là đẹp trai một chút.
Nhìn chằm chằm vào đối phương lâu như vậy, cậu đột nhiên có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, Kỳ Dụ không nói rõ được cảm giác này, giống như cảm giác bị áp bức? Dù sao cũng khá khó chịu.
Kỳ Dụ vừa định mở miệng thì hai ngón tay thon dài của anh chàng đẹp trai kia khẽ động, từ đầu mũi kiếm, từ từ trượt xuống chuôi kiếm, thấy thân kiếm sáng lên, đôi mắt vốn dĩ không gợn sóng của đối phương cũng có thêm một chút thưởng thức đối với thanh kiếm trong tay.
Mà thanh kiếm đó, chính là Kỳ Dụ.
Hả???
Kỳ Dụ hoàn toàn ngớ người.
Cậu đang ở trong một chiều không gian lạ, linh hồn bám vào thanh kiếm, nhìn cơ thể mới của mình, Kỳ Dụ không khỏi ở trong lòng gào thét điên cuồng: Trời ạ... sao mình lại là một thanh kiếm??
Đang kinh ngạc, một giọng nói điện tử nghe có vẻ đáng yêu vang lên: [Chúc mừng ký chủ đã liên kết thành công với hệ thống xuyên thư Tiểu Ái.]
Kỳ Dụ không phản ứng kịp: "Hệ thống gì?"
Việc xuyên thư đối với một người bình thường như cậu thì khá kỳ ảo, nhất thời rất khó chấp nhận.
Hệ thống lặp lại một lần nữa: [Ta là hệ thống xuyên thư Tiểu Ái của ký chủ. Quyển sách mà ký chủ đang xuyên vào chính là cuốn tiểu thuyết Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mà ký chủ đã đánh giá tiêu cực hàng nghìn chữ. Do sự bất mãn của tác giả, ký chủ hiện đang bị buộc phải xuyên thư. Nhiệm vụ hiện tại của ký chủ là thay đổi thiết lập nhân vật của Trương Giản Lan, để hắn yêu một người bình thường.]
Vẻ mặt của Kỳ Dụ trở nên kinh hoàng: "Trương...?? Trương gì? Ngươi vừa nói Trương gì cơ??"
Tiểu Ái: [Thời gian để thực hiện nhiệm vụ là 7.776.000 giây, hiện tại chính thức bắt đầu đếm ngược.]
Hệ thống vừa nói xong, trên đầu Trương Giản Lan bắt đầu nhảy số, chính là 7.776.000 giây mà hệ thống nói, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã mất ba mươi giây.
Dãy số hiện trên đầu Trương Giản Lan khiến hắn giống như một quả bom hẹn giờ, nhìn con số nhảy liên tục khiến Kỳ Dụ hoảng sợ: "Ngươi... ngươi đợi đã... nếu con số này về 0 thì ta sẽ thế nào?? Ta sẽ chết sao??"
[Ký chủ sẽ mãi mãi trở thành một thanh kiếm.]
"..."
Nhiệm vụ quỷ quái gì vậy?? Bảo cậu làm gì không bảo, lại bảo cậu đi làm mai cho Trương Giản Lan??
Trương Giản Lan là người như thế nào? Đó là một kẻ điên chính hiệu. Tình cảm của hắn có vấn đề, ngôn ngữ cũng có vấn đề, nói chung là đủ loại vấn đề, hắn căn bản không thích con người, trong mắt chỉ có duy nhất thanh kiếm của hắn mà thôi.
Điều khiến cậu đánh giá tiêu cực hàng nghìn chữ chính là thiết lập nhân vật trong sách của Trương Giản Lan, rõ ràng là tu vi đệ nhất thiên hạ, kiếm thuật vô địch, nhưng lại không lo làm việc đàng hoàng, vì một thanh kiếm mà cả ngày phát cuồng, cuối cùng vì kiếm bị nhân vật chính chém gãy nên hắn chết theo kiếm, không chút do dự, cái chết khiến người ta phải câm nín.
Những chuyện điên rồ mà Trương Giản Lan làm vì thanh kiếm đó đủ để Kỳ Dụ phàn nàn năm sáu trăm chữ.