Chương 4-2: Nhiệm vụ thứ hai



"Được rồi, mày nói đi, tao sẽ phải làm gì?!"

Trong lòng anh hận Chu Nại Mai đến chết, kiếp trước cảm thấy có nỗi oan nên đến tìm anh, vì thanh danh của bản thân, anh cũng đã cho Chu Nại Mai một khoản hỗ trợ tài chính nhất định. Dù sao chuyện vứt bỏ chính thất lấy vợ khác là vết nhơ không thể xóa bỏ, còn nàng một cái đã từng là một sinh viên đại học nhưng cuối cùng lại trở thành một người dọn dẹp, và bị người đánh chết!

Sắp chết lại còn để lại cho anh một quả bom như vậy!

"Yên tâm đi ký chủ, kế hoạch thứ hai hoàn toàn trái ngược với phương án vừa rồi, ta dựa theo ký chủ tính cách mà làm cho ngươi, " hệ thống từng chữ từng chữ nói ra, "Chính là ngươi, Chu Nại Mai, muốn cướp đi Trình Cương này một đời tất cả cơ hội!"

"Mày đây là có ý gì? Còn tao thì phải làm sao?"

Chu Nại Mai nếu lấy đi hết cơ hội của anh thì anh nên làm gì? Trình Phương Ngộ ôm bụng, "Ta không phải sẽ cái gì cũng không còn?"

"Ai nói ký chủ không còn cái gì? Chu Nại Mai cuộc sống tốt đẹp, đối với ký chủ lại không phải chuyện xấu? Ký chủ ly hôn, thăng quan tiến chức, còn có thể lợi dụng nhân mạnh của Hàn Bình, vẹn toàn đôi bên không phải rất tốt sao? Như thế nào? Ký chủ ngay cả nguyện vọng cuối cùng của người đã khuất cũng không muốn hoàn thành? Ký chủ, ngươi nếu như không chịu thực hiện kế hoạch thứ hai,”

Một hình ảnh hiện ra trước mắt Trình Phương Ngộ, Giang Việt và Ngô Nông đang nâng anh đứng trên vách đá phía sau biệt thự, "Ký chủ hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu như ký chủ từ chối nhiệm vụ của hệ thống, hệ thống nhiệm vụ liền hoàn thành, ta sẽ đi tìm ký chủ tiếp theo."

"Không, không, tao đồng ý, tao đồng ý với mày," Trình Phương Ngộ sợ hãi toát mồ hôi lạnh, anh vất vả làm tất cả, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay bọn tiện nhân này, "Tao đoạt, tao sẽ đoạt tất cả!"

...

"Cái kia, giám đốc Trương, ta đã nghĩ qua, ta có thể vẽ bảng đen,"

Việc đầu tiên Trình Phương Ngộ làm khi đến thư viện vào buổi chiều là đến gặp giám đốc để nhận việc mà lúc sáng anh đã từ chối.

Giám đốc Trương đẩy cặp kính gọng đen lên, “Phải vậy mới được chứ, thư viện chúng ta rõ ràng có nhân tài như Tiểu Chu, nhưng lại phải ngờ người bên ngoài hỗ trợ, không phải chỉ là nợ ân tình mà còn có vẻ như rằng trong thư viện lớn như này của chúng ta không có đến một người dùng được."

"Giám đốc, anh nói đúng, là do tôi suy nghĩ nông cạn, chỉ biết nghĩ đến gia đình nhỏ của mình mà quên mất mọi người, sau khi trở về, chồng tôi đã phê bình tôi rất nhiều, anh ấy nói tổ chức giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là do lãnh đạo tín nhiệm. Thế nên, tôi phải làm thật tốt nhiệm vụ được giao", Trình Phương Ngộ chân thành kiểm điểm bản thân.

Hệ thống không chỉ kêu anh hoàn thành kế hoạch thứ hai, còn cho anh cái nhiệm vụ nhỏ, nói cho anh biết, chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ này, thì không chỉ có thể hoàn thành kế hoạch thứ hai theo đúng hoạch, mà còn nhận được phần thưởng thêm.

Nhiệm vụ nhỏ của anh hôm nay là: đạt tiến bộ trong đợt đánh giá cuối năm, mặc dù lúc đó "Chu Nại Mai" đã bắt đầu nghỉ sinh!

Dù muốn nghỉ ngơi vân còn phải tiến lên phía trước, phải cố gắng hơn nữa trong công việc, Trình Phương Ngộ trong lòng phàn nàn, nhưng anh đã mất tư cách thương lượng với hệ thống từ lâu, nên anh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

"Chồng của cô? Chính là cái kia buôn bán Tiểu Trình? Chà, Tiểu Chu đúng thật là không chọn nhầm người, thật là người biết giác ngộ. Được rồi, cô đi ra ngoài làm đi. Tôi sẽ nhờ Tiểu Uông giúp cô. Cô di chuyển không tiện thì cứ kêu cô ấy giúp chạy việc vặt, "Giám đốc Trương không phải là người không nói lý, thấy Trình Phương Ngộ đồng ý tiếp nhận công việc, ông cũng vui vẻ chiếu cố người một chút.

"Dạ vâng, cám ơn giám đốc Trương. Vậy tôi đi tổng vụ lấy đồ trước, sau khi tìm xong tài liệu càn thiết, tôi sẽ mang đến cho ngài nhìn, nếu ngài thấy phù hợp thì tôi lại dùng." Trình Phương Ngộ dù gì cũng từng làm ở cục cơ quan quản lý, đương nhiên anh biết làm thế nào để giao lưu với cấp trên, này đối với anh dễ như việc ăn cơm hàng ngày.

Tiểu Chu này đột nhiên thông suốt, giám đốc Trương hài lòng gật đầu, "Đi đi, cô phải làm báo bảng, nói với tổ trưởng của cô bớt công việc thường ngày một chút đi."

"Không cần không cần, tôi có thể bắt đầu làm báo bảng một giờ trước khi làm việc, sau đó thêm một giờ nữa sau khi tan tầm là có thể hoàn trước ngày 15." Trình Phương Ngộ nảy ra một ý tưởng, "Khi tôi đi làm, tôi thấy khẩu hiệu trên tường của chúng ta đều bị phai nhạt gần hết rồi, chồng tôi là Trình Cương ở phương diện này giỏi hơn tôi, tôi sẽ nói với anh ấy, để anh ấy tiện qua giúp chúng ta viết lại khẩu hiệu?”

"Ôi, vậy thì thật là tốt quá," này thư viện, trong hai năm qua, những người trẻ tuổi vào thư viện đã ít lại càng thêm ít, bây giờ Trình Phương Ngộ đã chủ động đứng ra nhận việc, giám đốc Trương vui còn không kịp, "Vậy cô nên cùng Tiểu Trình nói một tiếng, ta đại diện cho thư viện cảm ơn hắn."

"Ký chủ, ngươi này là đang tính làm gì?" Vừa ra khỏi văn phòng của giám đốc Trương, hệ thống không nhịn được hỏi, "Ta kêu ngươi biểu hiện thật tốt, giúp Chu Nại Mai thăng tiến trong công việc, ngươi lại nhắn đến Trình Cương làm cái gì?"

Tôi nhắc đến Trình Cương làm cái gì sao? Trình Cương là tôi, tôi là Trình Cương, Trình Phương Ngộ tặng hệ thống một ánh mắt xem thương, anh có thể thay Chu Nại Mai tranh cơ hội thì đương nhiên anh cũng có thể giúp Trình Cương nắm lấy cơ hội. Anh ta sẽ không chặn hết con đường của Trình Cương, nếu không thì ai có thể đảm bảo ba mươi năm sau không có gì thay đổi?

Đừng để cuối cùng Chu Nại Mai thành công, anh lại trở thành cái vô tích sự, vậy tất cả những gì anh ta đã làm có ích lợi gì? "Việc này cũng không vi phạm nhiệm vụ của ngươi. Tôi thậm chí còn gọi người nhà đến giúp. Điều đó không phải càng khiến tôi chuyên nghiệp sao?"