Chương 3-2: Nhiệm vụ không hoàn thành

Ông cũng không nghĩ đi làm khó người khác, "Được rồi, cô trở về đi, cô đang mang thai, chú ý sức khỏe nhiều chút, mấy chuyện nhấc lên hạ xuống cứ nhờ người khác làm."

Thật không ngờ sếp của Chu Nại Mai lại là một lãnh đạo tốt. Trình Phương Ngộ gật đầu cảm ơn với giám đốc Trương, đóng cửa và đi ra ngoài.

Nơi làm việc của Chu Nại Mai cách nhà họ Trình không xa, giữa trưa bọn họ phải về nhà mẹ chồng - Chu Chí Hồng để ăn cơm. Trình Phương Ngộ cảm thấy phấn khích khi nghĩ đến việc gặp lại người mẹ đã qua đời nhiều năm của mình. Trước khi tiếng chuông báo kết thúc giờ làm việc vang lên anh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Chu Chí Hồng bây giờ là mẹ chồng của ký chủ, không phải mẹ ruột của ký chủ. Xin ký chủ ghi nhớ. Bên cạnh đó, một người phụ nữ tốt nhất định phải là một người con dâu tốt. Một trong những lý do ký chủ ép Chu Nại Mai ly hôn là bất hiếu với bố mẹ chồng dù cô ấy chưa một lần gặp mặt bố chồng.”

Trình Phương Ngộ trong lòng âm thầm liếc mắt xem thường, mẹ anh có tốt hay không chẳng lẽ anh lại không biết? Anh cảm thấy mấy lời anh nói với Chu Nại Mai không hề quá đáng, đó không phải bịa đặt mà đó chính là sự thật. Này còn không phải sao? Sau khi nghỉ hưu, mẹ anh mỗi ngày đều sẽ nấu cơm trưa và đợi hai vợ chồng bọn họ trở về ăn. Vừa rồi các đồng nghiệp cũng nói Chu Nại Mai thật may mắn, được mẹ chồng chăm lo!

"Nại Mai đã về rồi sao? Lại đây, mẹ làm sủi cảo, chúng ta trước ăn này đi," Chu Chí Hồng tuổi đã ngoài năm mươi, nhìn cũng không già, thấy con dâu vào nhà, liền cười nâng món ăn hướng về phía anh, "Sủi cảo nhân trứng hẹ mà con yêu thích nhất đây."

Nhìn đến không? Đó là mẹ tôi, Trình Phương Ngộ bật quạt điện lên, ngồi trên ghế sô pha, ngọt ngào nói với Chu Chí Hồng: “Được rồi mẹ, mẹ gói một nhân là được rồi, cần gì làm hai nhân chi cho vất vả. Sau này không cần phải phiền toái như vậy đâu, tất cả mọi người ăn giống Trình Cương là được rồi."

Trình Phương Ngộ không thích ăn rau hẹ cho nên Chu Chí Hồng thường gói nhân thịt heo cần tây cho anh.

"Có phiền toái gì đâu chứ! Con đang mang thai, đương nhiên phải ăn uống cho thật tốt rồi.", Chu Chí Hồng thấy con dâu vừa vào là ngồi chờ cơm, liền ra hiệu nói. "Con lại đây trông giúp mẹ cái nồi, mẹ đem phần nhân còn lại gói nốt, tý Tiểu Cương trở về không cần phải chờ."

Cũng có lý, mẹ vẫn là yêu tôi nhất. Trình Phương Ngộ đứng dậy, đi tới bên bếp lửa, làm theo lời đốm sáng nhỏ nhắc nhở, nhìn trong nồi nước đang sôi, thả sủi cảo vào nồi rồi cuối cùng là đợi nó chín vớt ra.

Chu Chí Hồng lúc này cũng gói xong sủi cảo nhân thịt heo cần tây, bà bảo con dâu cứ ăn trước đi, chính mình đi nấu sủi cảo cho con trai.

“Khụ,” Trình Phương Ngộ cắn một miếng sủi cảo, hoàn toàn ngây người, “Mẹ, đây là nhân gì vậy?”

Chu Chí Hồng vừa cho sủi cảo vào nồi, từ trong bếp đi ra: "Làm sao vậy? Nhân trứng hẹ yêu thích của con mà? Có chuyện gì vậy? Mẹ cho nhiều muối quá à?"

Trình Phương Ngộ nhìn chiếc sủi cảo chỉ một màu xanh, “Mẹ quên cho trứng vào à?” Cắn một miếng, toàn là rau hẹ!

"Đứa nhỏ này, con kêu mẹ quên cho trứng vào là có ý gì? Hôm nay, mẹ cũng chỉ ăn nốt phần mì còn thừa lại của con ngày hôm qua. Mẹ đã ăn được miếng sủi cảo nào đâu. Trứng trong đó không phải đều là của con hết sao?"

"Nhưng con đang mang thai, trong bụng còn có em bé." Trình Phương Ngộ nhìn sủi cảo trong bát, không muốn ăn chút nào. Anh có thể ngửi thấy mùi cần tây đang lan tỏa trong khắp căn bếp. Cái mùi hương này làm anh nhớ tới lúc sau khi mẹ mất, anh đã từng viết một bài văn đăng trên báo, nhớ hương vị của mẹ tôi, mùi thơm của đồ ăn mẹ nấu đã khắc sâu vào trong gen của tôi.

Chu Chí Hồng bĩu môi không tán thành, con dâu ở nhà mẹ đẻ bị chiều hư rồi. “Dinh dưỡng trong lúc mang thai cũng đủ rồi, các con thế hệ này sống quá biết hưởng phúc, không có chịu chút khổ nào. Lúc mẹ mang thai chị thằng Cương, chỉ cần được ăn một chút mỡ là đã cảm thấy vô cùng sung sướиɠ rồi!"

"Mẹ, con về rồi đây. Bữa trưa ăn gì vậy?" Trình Cương mở cửa đi vào. Vừa bước vào đã nghe thấy Chu Chí Hồng kể chuyện xưa, quay đầu lại nói với vợ: "Em nên học hỏi mẹ của chúng ta. Cha anh mất sớm, một mình mẹ nuôi ba anh em không dễ chút nào."

Đúng vậy, không dễ dàng đâu. Trình Phương Ngộ nhìn sủi cảo rau hẹ trong bát của mình, rồi lại nhìn Trình Cương tươi cười từ trong bếp đi ra, trên tay còn bưng một đĩa lớn sủi cảo nhân thịt heo cần tây, vừa định nói muốn cùng Trình Cương đổi thì lại nghe thấy âm thanh của hệ thống: "Ký chủ, nhớ kỹ ngài là một phụ nữ tốt, Chu Nại Mai còn đang quan sát học hỏi đâu!"

"Cô thật là, cô ăn sủi cảo, lại kêu mẹ chúng ta ăn mì còn thừa từ tối hôm qua. Có ai làm con dâu mà đối xử với mẹ chồng giống cô không chứ?" Trình Phương Ngộ lửa giận trong lòng mới vừa được hệ thống dập tắt, lại nghe Trình Cương lẩm bẩm trong miệng.

Đúng vậy, Chu Chí Hồng cả đời chịu khổ, bà chưa bao giờ lãng phí một chút đồ ăn. Trong trí nhớ của anh, đồ thừa ở nhà đều là mẹ anh ăn hết, nhưng anh là người theo chủ nghĩa ăn thịt, hiện tại lại chỉ có thể nhìn người khác ăn thịt. Trình Phương Ngộ trong lòng cảm thấy khó chịu, "Đúng vậy, mẹ chúng ta cũng không dễ dàng gì. Vậy tại sao anh không ăn nốt phần mì còn thừa ngày hôm qua và đem một nửa số sủi cảo của anh đưa cho mẹ? Không phải anh là một đứa con có hiếu sao?"

"Hệ thống, tao mặc kệ, mày thích trừ thì trừ, nhưng nhiều nhất không thể quá mười ngày!" Trình Phương Ngộ trong lòng hướng hệ thống kêu to, anh không quản được nhiều chuyện như vậy. Nếu bắt anh phải chịu đựng như vậy, anh có lẽ không sống nổi đến khi hoàn thành nhiệm vụ và xuyên trở về!

Tác giả có lời muốn nói:

Oan có đầu, nợ có chủ, ai làm thì người ấy chịu!

Tôi ghét nhất mấy kiểu đàn ông, nói cái gì mà không dễ dàng, con dâu phải biết hiếu thuận với mẹ chồng.

Nghe giọng điệu đúng là một đứa con có hiếu a!

Mẹ nó không dễ dàng là có thể trách con dâu sao? Còn không phải là do cha nó và nó không làm nên trò trống gì?

Vì sao chính mình không biết hiếu thuận với mẹ ruột, đợi đến khi cưới vợ lại để vợ hiếu thuận thay mình? Tại sao lợi thì để đàn ông hưởng, còn khổ đều để phụ nữ ăn?