Sau khi rửa mặt đánh răng, dưới sự chỉ huy của đốm sáng nhỏ, anh dùng que diêm đốt lửa và bắt đầu nấu cháo. Trình Phương Ngộ cầm cái chậu dùng để đựng bánh quẩy rồi lại nhìn về phía Trình Cương. Người còn đang nằm ngửa ngủ ngon lành, anh ước gì có thể đập cái chậu trong tay lên đầu hắn, “Cô không cảm thấy tức giận sao?”
Đốm sáng nhỏ nhìn Trình Cương đang nằm trên giường, "Sao tôi phải tức giận? Đây không phải là việc người phụ nữ nên làm sao? Đàn ông ở bên ngoài làm việc một ngày đã rất mệt mỏi, trở về nhất định phải được nghỉ ngơi thật tốt. Anh đi xuống nhanh đi, anh ấy thích ăn bánh quẩy của dì Trương, cách nơi này có chút xa.”
Chính mình thích ăn bánh quẩy của dì Trương sao?
Trình Phương Ngộ nghĩ mãi vẫn không nhớ ra bản thân đã từng nói như vậy? "Làm sao cô biết? Tôi có từng nói qua sao?" Đừng có mà hắt nước bẩn lên người anh a!
"Tôi từng mua ở một nhà khác gần đây. Trình Cương ăn xong một cái liền không ăn nữa, nói rằng ngán, không ngon bằng lúc trước. Thế nên tôi liền biết." đốm sáng nhỏ đang ở trong đầu của Trình Phương Ngộ nên tất nhiên cô có thể biết được anh nghĩ gì.
"Đó là bởi vì anh ta không đói, cô cứ thử thường xuyên bỏ đói anh ta xem, xem anh ta có ăn hay không?" Trình Phương Ngộ nhìn thân thể mập mạp của bản thân, cẩn thận từng bước đi xuống cầu thang, "Đơn vị văn hóa của mấy người sao lại xây một tòa ký túc xá có cầu thang cao như vậy, cũng không sợ làm người bị ngã sao?"
Trước kia, anh thật sự không cảm thấy bậc thang quá cao, nhưng khi ở trong thân thể của Chu Nại Mai, ngay cả cầu thang anh cũng không dám đi xuống?
"Này trước kia là tòa nhà văn phòng sau đó được sửa sang lại, anh nhất định phải đi đứng cẩn thận, đừng làm rơi em bé!"
Trình Phương Ngộ vừa đứng ở trước quầy bán đồ ăn sáng gần ký túc xá, hệ thống đã lên tiếng: "Thân thể của ký chủ già đi ba ngày..."
Anh không nỡ thân thể già đi dù chỉ là ba ngày. Nước mắt của Trình Phương Ngộ suýt chút nữa rơi xuống. Nhà dì Trương đương nhiên là anh biết nhưng nó cách đây gần hai dặm, “Mua bánh quẩy còn phải chờ xe buýt, chỉ phí thời gian mà thôi!”
"Chu Nại Mai trước đây thường đạp xe đi mua nhưng sau khi mang thai, cô ấy đã chuyển qua đi bộ. Mẹ ký chủ từng nói với cô ấy rằng phụ nữ mang thai nên đi bộ nhiều vào!"
Bà ấy từng nói như vậy sao? Trình Phương Ngộ trợn tròn mắt, tay cầm cái chậu đi thẳng về phía trước. Sáng sớm tháng bảy, ánh nắng không hề thân thiện chút nào, mới đi được vài bước mà anh đã đổ mồ hôi hột.
...
“Bánh quẩy hôm nay ăn ngon không?” Trình Phương Ngộ nhìn Trình Cương đang ngấu nghiến ngồi ở bàn ăn nhỏ, hít sâu một hơi, hệ thống lại nhắc nhở anh chú ý thái độ.
“Chỉ là bánh quẩy mà thôi, không phải đều có vị như vậy sao, có cái gì ngon sao?” Trình Cương gắp lấy một quả trứng chần nhét vào trong miệng.
Lúc làm trứng chần, Trình Phương Ngộ cũng muốn chần hai quả cho mình, nhưng hệ thống nói cho anh biết, người phụ nữ tốt phải biết chịu khó mới được hưởng hạnh phúc. Hai vợ chồng mới chỉ bắt đầu đi làm, thu nhập còn thấp nên cần tiết kiệm, tương lai còn nuôi đứa nhỏ, chi tiêu càng nhiều.
"Anh xem em có phải đối với anh thật tốt không? Anh đói bụng em liền làm bữa sáng, còn chạy đến chỗ dì Trương mua bánh quẩy cho anh, trứng chần cũng chỉ nấu cho anh ăn." muốn làm một người phụ nữ tốt, chỉ cần Trình Cương đích thân chứng nhận, nhiệm vụ của anh chẳng phải đã hoàn thành rồi sao? Yeah!
Sao sáng nay vợ mình nói nhiều thế nhỉ? Trình Cương để đũa xuống, "Cô là phụ nữ, nấu ăn không phải là chuyện của cô sao? Tôi lại không bắt cô mua bánh quẩy ở chỗ dì Trương. Còn trứng, tôi cấm cô không được ăn sao? Sáng ngày ra đã muốn kiếm chuyện!"
“Trình Cương, anh là đồ không có lương tâm,” Trình Phương Ngộ nghĩ đến sáng sớm đã phải vất vả nấu cơm, đi mua đồ, anh hận không thể ném chiếc đũa đang cầm trên tay vào bộ mặt thối tha kiêu ngạo của Trình Cương!
"Ký chủ chú ý kiềm chế cảm xúc, ngài là một người phụ nữ tốt! Cưỡng ép thêm diễn cũng vô dụng, mau đi rửa bát đi, phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, đi làm cũng không được tới muộn!"
...
Hôm nay là ngày làm việc, người đến thư viện mượn sách đọc cũng không nhiều. Dưới sự nhắc nhở của đốm sáng nhỏ, Trình Phương Ngộ chào hỏi từng đồng nghiệp một, còn được hỏi thăm tình hình sức khỏe một cách nồng nhiệt. Nhưng anh vừa mới ngồi xuống vị trí của mình liền bị giám đốc gọi qua.
"Tiểu Chu a, cô không phải làm báo bảng rất đẹp sao? Sắp tới ngày mồng một tháng tám, chúng ta cũng muốn ra báo bảng. Tôi muốn bàn bạc với cô một chút, tôi muốn đem nhiệm vụ lần này giao cho cô. Phấn viết thuốc màu các thứ, cô cần thứ gì thì cứ báo lên, chỉ cần ra mắt trước ngày 15, nhất định phải đẹp đẽ phóng khoáng, nội dung phong phú, làm nổi bật tình quân dân của thư viện chúng ta!"
Trình Phương Ngộ kinh ngạc há to miệng, tự hỏi mình có nên đồng ý hay không, tại sao anh không biết Chu Nại Mai giỏi làm báo bảng? Chẳng phải anh mới mà người biết vẽ biết viết hay sao? "Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra?"
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, Chu Nại Mai làm báo bảng rất tốt, nhưng thân là chồng của cô ấy, ký chủ lại không hay biết gì, hơn nữa, cô ấy biết không chỉ có nhiêu đó!"
"Vậy làm một người phụ nữ tốt, tôi có nên đồng ý không?"
"Ký chủ cảm thấy nếu vợ ngài ở lại tăng ca, ký chủ có đồng ý hay không? Nếu Chu Nại Mai hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này sẽ được giám đốc coi trọng, điều này sẽ rất có ích cho cô ấy trong việc đánh giá cuối năm."
Trình Phương Ngộ lắc đầu, đấu tranh cho sự nghiệp là việc của đàn ông, phụ nữ gánh vác gia đình là đủ rồi, đánh giá cuối năm có gì quan trọng chứ? "Cái kia, giám đốc Trương, ngài đừng nghe bọn họ nói bừa, tôi làm sao biết viết báo bảng được chứ. Ngài có thể tìm người khác, nếu không được thì đến trường trung học thực nghiệm, nhờ giáo viên mỹ thuật đến đây giúp đỡ. Dù gì nơi này của chúng ta cũng là cơ sở hoạt động ngoại khóa của trường THCS Thực nghiệm."
Giám đốc Trương thở dài. Khi Chu Nại Mai được phân công đến đây, trong hồ sơ đã viết rằng cô là một cô gái tài năng ở trường đại học và bài thơ của cô thậm chí còn từng được đăng trên báo trường. Vài năm đầu, biểu hiện trong công việc của cô rất tốt, rất tích cực trong công việc nhưng kể từ khi kết hôn và mang thai, cô cũng bắt đầu giống như những người phụ nữ đó. Cả ngày đi làm, sau giờ làm lại quanh quẩn bên bếp, vốn dĩ ông muốn bồi dưỡng con người có tài năng này, nhưng thôi, coi như ông bị mù đi.