Chương 2-1: Hãy làm một người phụ nữ tốt

Trình Phương Ngộ cũng muốn học Chu Nại Mai, anh kiên quyết từ chối thực hiện mệnh lệnh của hệ thống, lấy cái chết là điều kiện buộc hệ thống phải đưa anh trở lại ba mươi năm sau. Bởi vì, mối thâm thù đại hận của anh còn chưa được giải quyết đâu!

Nhưng hệ thống tà ác này nói với anh rằng nếu anh muốn quay trở lại, anh phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được hệ thống giao.

Bởi vì linh hồn của Chu Nại Mai không chịu nhập vào cơ thể anh để hưởng thụ thành công và danh vọng của anh. Kết quả là thân xác của anh đã bị Giang Việt ném xuống vách núi, sau đó, nói với bên ngoài là anh leo núi không may bị trượt chân ngã xuống vách núi.

Còn vợ anh, Hàn Bình, nhân cơ hội lấy hết tài sản của anh, đưa con gái ra nước ngoài với lý do không muốn ở lại nơi đau buồn này nữa, rồi sau đó bay nhảy cùng với người tình!

Sau khi xem xong hình ảnh hệ thống phát ra, Trình Phương Vũ suýt chút nữa phát điên, "Cô thành thật nghe hệ thống an bài cho tôi. Tôi nói cho cô biết, ba mươi năm sau sẽ không phải như hiện tại, cô chỉ cần đi trông chừng tài sản của tôi là được. Cô có thể tiêu bao nhiêu tiền tùy cô, và Trình Cường, đó là con trai của chúng ta, cô có thể cho nó tất cả số tài sản đó!”

Trình Phương Ngộ hung ác nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng nhỏ trong góc, Trình Phương Ngộ biết rất rõ tính khí của Chu Nại Mai, có cô ta trong thân xác anh thì ít nhất tài sản của anh có thể được giữ lại. Sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ trao đổi lại thân xác với Chu Nại Mai trở lại. Mặc cho cô có tiêu bao nhiêu tiền thì anh chỉ cần kiếm lại tiền là được. Dù sao người ta vẫn hay nói rằng chỉ cần có cây bút thì anh chính là một cái máy in tiền.

Quả cầu nhỏ kia run rẩy một chút, "Ngươi tuyệt đối không được nghe lời con quái vật này," Chu Nại Mai chưa bao giờ nghe nói về "Đại tấn giang" hay "Hệ thống"? Cô cũng không tin vào những gì mình đã nhìn thấy, nơi đó phụ nữ cùng nam nhân ăn mặc quần áo giống như mấy cái diễn viên, “Tôi có chết cũng không rời khỏi đây, ta phải sinh ra đứa nhỏ. Ngươi, ngươi mới là người phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi này!"

Cô tuyệt đối sẽ không tin việc chồng mình, Trình Cương, sẽ đổi tên thành Trình Phương Ngộ, ly hôn với cô và cưới Hàn Bình từ đơn vị của bọn họ, chuyện này tổ chức chắc chắn sẽ không đồng ý!

Còn có cái gì, sau này cô sẽ trở thành một người dọn dẹp, và cô bị đánh chết vì bị hiểu lầm là kẻ buôn bán trẻ em?

Làm thế nào cô, một sinh viên đại học được đất nước giao nhiệm vụ lại sẽ thay đổi nghề nghiệp của mình để trở thành một người dọn dẹp?

Lúc Thành Cương từ phòng tắm trở ra, đã nhìn thấy vợ ngồi ngẩn người ở trên giường, còn chưa định ngủ, "Sao còn ngồi đó ngẩn người? Ngày mai không đi làm sao?"

Trình Phương Ngộ nhìn Trình Cường chỉ mặc một chiếc quần đùi, không hài lòng cau mày, anh thực sự không nhớ nổi hồi trước mình ăn mặc luộm thuộm như vậy, một người đàn ông to lớn mặc qυầи ɭóŧ hoa màu xanh trông như thế nào? Còn cứ như vậy bộ dáng chạy ra ngoài? "Chú ý hình tượng của mình, dù sao cũng là cái sinh viên đại học."

Trình Cương đánh Phương Ngộ một cái, bất mãn bĩu môi, “Cô quản cũng thật nhiều, ta hình tượng như thế nào?” Hắn ném mình xuống giường, vươn tay kéo Trình Phương Ngộ, “Ngủ đi, ta mai còn có một cuộc họp. Sáng mai nhớ rõ mua cho ta bánh quẩy, đừng lại mua bánh bao, cái đó nhân ăn không tươi."

Đèn trong phòng lại tối đen, nhưng Trình Phương Ngộ dù sao cũng không ngủ được, anh gọi hệ thống, "Tôi đồng ý, tôi sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ mà ngươi đưa ra, nhưng ngươi phải đảm bảo rằng dù không có cô ta."

Trình Phương Ngộ bất mãn trừng mắt nhìn quả cầu nhỏ đang co ro trong góc, “Ta sau này có thể trở về!” Không có Chu Nại Mai linh hồn ở, anh hoàn thành nhiệm vụ bên này thì bên kia thân thể đã bị thối rữa rồi, đến lúc đó biết làm sao bây giờ?

Cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình? Hệ thống hừ lạnh một tiếng, gặp phải một lão nhân có kinh nghiệm xã hội phong phú như vậy, thật là một tai họa với hắn mà, để làm Trình Phương Ngộ nghe lời thì là chuyện vô cùng khó khăn, "Ta là một cái hệ thống dễ nói chuyện, yêu cầu của ký chủ cũng không khó, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được ta giao cho là được, trở về cũng không phải là chuyện khó”.

Hình ảnh trước mặt Trình Phương Ngộ là anh nằm trong phòng bệnh, hệ thống lại nói: "Bộ dạng của ký chủ hiện tại là thế này, được tài xế quay lại đưa đồ kịp thời phát hiện. Bây giờ, ký chủ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, ký chủ có thể tỉnh lại hay không đó là tùy thuộc vào biểu hiện của ký chủ."

Trình Phương Ngộ nhìn cắm trên người mình máy thở, "Được rồi, nói cho tôi biết, ngươi muốn ta làm gì?"

Hệ thống chỉ vào quả cầu nhỏ trốn trong góc, "Chu Nại Mai cho đến khi cô ấy chết cũng không hiểu cô ấy có chỗ nào không tốt. Ký chủ nɠɵạı ŧìиɧ với Hàn Bình còn chưa tính, còn quở trách cô ấy một đống tội danh, thậm ngay ngay cả cô ấy bằng cấp cũng đều thành ký chủ lý do ghét bỏ, cho nên ký chủ nhiệm vụ thứ nhất.."

Một tia sáng vụt qua trong đầu Trình Phương Ngộ, "Làm một người phụ nữ tốt!?"

"Đây là cái gì ý tứ? Tiêu chuẩn của một người phụ nữ tốt là gì?" Trình Phương Ngộ sống đến hơn năm mươi tuổi, nên không phải một người dễ lừa như vậy, "tốt" và "xấu" quá chủ quan, và anh cần làm như thế nào thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?