Chương 6: Bạn cũ

Trình Phương Ngộ lang thang về nhà, vô trong không thấy có ai ở bên trong, có vẻ như Trình Cương thực sự đã đi xem phim, bất quá đó chính là anh trước kia cũng thường làm. Trình Phương Ngộ luôn là một người có biểu hiện tích cực trong đơn vị và luôn nắm bắt mọi cơ hội để leo lên trên. Một câu nói mà anh luôn lấy làm chân lý đó là:

Cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị!

Và anh luôn cảm thấy mọi việc mình làm đều đang chuẩn bị cho ngày thành công!

Không trở về liền không trở về đi, vừa vặn anh có thể ngủ thoải mái một mình, Trình Phương Ngộ cầm chậu đi rửa mặt, ngẩng đầu đã nhìn thấy hàng xóm Hà Kiêu Dương cũng đang ở chỗ cái ao. "Đang giặt quần áo sao?"

Những người khác, anh có thể vội vàng công việc mà quên đi người, nhưng Hà Kiêu Dương thì Trình Phương Ngộ cảm thấy rằng anh sẽ không bao giờ quên người phụ nữ này.

Hà Kiêu Dương quá đẹp, không phải vẻ đẹp giống như con gái rượu của Chu Nại Mai, cũng không phải bởi vì ngũ quan sinh ra phá lệ tinh xảo, mà bởi vì cô là một người học vũ đạo, dáng người cao dong dỏng, mỗi bước đi đều không giống như các cô gái thanh lịch và xinh đẹp khác.

Sau này, khi tin tức về Hà Kiêu Dương đến tai, anh nhớ mình đã viết một bài văn ngắn, vô cùng hối hận khi đó mình quá hèn nhát, không quan tâm nhiều hơn đến người phụ nữ đáng thương mà anh mãi mãi không thể quên này.

Hà Kiêu Dương cười nhìn Trình Phương Ngộ, "Đúng vậy, hôm nay sao không thấy cậu nấu cơm? Tiểu Thành đâu?"

Trình Phương Ngộ đặt chậu nước vào chỗ cũ, bóp kem đánh răng rồi nói: “Đơn vị anh ấy tổ chức đi xem phim, xem xong chắc anh ấy về nhà mẹ ngủ, anh ấy nói ở khu nhà đang ở nóng quá nên ngủ không được ngon"

Hạ Kiều Dương kinh ngạc liếc Trình Phương Vũ, “Vậy sao cậu không đi về chung với hắn?” Cô đang mang thai sáu tháng, ở nhà một mình không an toàn.

"Đó là nhà của mẹ chồng ta, không phải nhà của ta." Nếu không có chuyện ăn sủi cảo vào buổi trưa, Trình Phương Ngộ sẽ cảm thấy mấy người phụ nữ này thật lắm chuyện, lòng dạ nhỏ nhen và suốt ngày chỉ biết nói xấu nhà chồng.

“Cậu lời này nói đúng.” Hà Kiêu Dương nghe Chu Nại Mai luôn luôn tốt bụng phàn nàn về nhà chồng, “Làm dâu khó lắm, chỉ có thể đợi đến ngày làm mẹ chồng thôi!"

Hà Kiêu Dương đem quần áo trong chậu vắt khô: “Tuy nhiên, dù có làm mẹ chồng, tôi cũng sẽ không làm mẹ chồng như họ. Tôi sẽ không bao giờ để con dâu của mình phải gánh chịu nỗi đau mà tôi đã phải gánh chịu!”

Nghe xong lời này, Trình Phương Ngộ liếc nhìn Hà Kiêu Dương một chút, theo như anh biết, Hà Kiêu Dương sinh ra một bé gái và cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội làm mẹ chồng. Nghĩ về số phận của Hà Kiêu Dương, Trình Phương Ngộ Trong lòng thở dài, nhưng lúc này anh cũng không thể làm gì. Anh lúc này cũng không có biện pháp hỏi hệ thống vì cái gì lại cho anh làm nhiệm vụ như vậy, "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta về sau sẽ làm một người mẹ chồng tốt!"

...

Trình Phương Ngộ vừa trở lại phòng, anh lập tức gọi hệ thống ra ngoài, "Sao lại thế này? Thành công của Chu Nại Mai sao lại liên quan đến Hà Kiêu Dương?"

"Mày là hệ thống, chẳng lẽ mày không biết số phận của người phụ nữ kia sao?"

Tòa nhà này của họ là nơi sinh sống của những người trẻ tuổi từ các đơn vị khác nhau của toàn bộ hệ thống văn hóa, Hà Kiêu Dương là giáo viên dạy múa trong Cung văn hóa, sau đó cô ấy ly hôn và trở thành người mà mọi người gọi là đàn bà hư.

Nhưng cô không chỉ là một người đàn bà hư trong miệng mọi người, mà còn là một người phụ nữ ngu ngốc trong mắt mọi người.

Sự thật của toàn bộ sự việc thực sự được nhiều người biết đến:

Chồng của Hà Kiêu Dương, Mục Vĩ Đông, vì để thăng tiến trong công việc, hắn đã đem vợ mình đưa vợ mình lên giường cấp trên, nhưng sau đó, hắn cắn ngược lại cấp trên và bắt quả tang cấp trên cùng vợ mình. Cuối cùng kết quả, hắn đem chính mình nón xanh đổi lấy tiền đồ. Hắn đem người cấp trên ngủ với vợ mình đạp xuống, cũng xử lý người vợ nɠɵạı ŧìиɧ của mình. Trở thành người chiến thắng lớn nhất, còn chuyện bị đội nón xanh, chuyện này càng về sau càng không còn người nhắc đến nữa.

Nhưng cũng vì sự kiện này, Hà Kiêu Dương không thể ở lại Cung Văn hóa được nữa, nghe nói cô ấy đã đến huyện để làm giáo viên tiểu học.

"Vừa rồi không phải ký chủ còn đang thương tiếc số phận của Hà Kiêu Dương sao? Đều nhiều năm như vậy, ký chủ vẫn còn nhớ cô ấy, cho nên ta mới an bài cho ký chủ một nhiệm vụ nhỏ như vậy, làm bạn với người phụ nữ ký chủ thích. Ký chủ còn không cảm ơn ta?"

Cảm ơn cái đầu mi á!

Bây giờ anh là một người phụ nữ, là một người phụ nữ! Anh làm bạn với Hà Kiêu Dương như thế nào? Sau này, nếu Hà Kiêu Dương về sau vờ ngu ngốc, nghe lời chồng cô thì chẳng phải anh qua lại gần với cô sẽ có hại sao?

Trong mắt Trình Phương Ngộ, Mục Vĩ Đông xấu, nhưng Hà Kiêu Dương cũng ngu ngốc, một người đàn ông yêu cầu vợ mình hiến thân cho mình, cho dù cô không thể rời bỏ anh ta, thì cũng nên thà chết chứ không thuận theo. Người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ? Cho dù việc này là vì hắn mà hy sinh!

Từ một góc độ nào đó, Trình Phương Ngộ hoàn toàn có thể hiểu được Mục Vĩ Đông, chính mình làm ra xúi giục như vậy, anh ta càng hy vọng rằng Hà Kiêu Dương sẽ biến mất mãi mãi trước mắt anh ta, thay vì ở trước mắt suốt ngày nhắc nhở anh ta rằng anh ta đáng khinh và vô liêm sỉ như thế nào!

Hệ thống làm sao có thể không biết Trình Phương Ngộ ở trong lòng lẩm bẩm cái gì? "Ký chủ thật là không có hiểu biết a. Nếu ký chủ là nam nhân, ký chủ thật dám cùng Hà Kiêu Dương làm bạn sao? Đương nhiên, mục đích ta giao cho ký chủ nhiệm vụ nhỏ này, cũng không phải là muốn ngươi lấy danh nghĩa Chu Nại Mai tới gần tiểu mỹ nhân mà ký chủ phải lấy danh nghĩa bạn bè để giúp đỡ Hà Kiêu Dương thay đổi vận mệnh! Để cô ấy không còn bị lừa dối và làm nhục trong cuộc đời này nữa."

Trình Phương Ngộ đã đại khái hiểu được hệ thống này "Đại Tấn Giang" sản xuất ra là để làm gì, chẳng phải là để giải oan cho những người phụ nữ bị gọi là oan uổng ở kiếp trước sao? "Ta nói nè Dục Dục hệ thống. Mặc dù động cơ của mày là tốt, nhưng chuyện này các ngươi là không có hiểu biết rõ ràng. Ta nghĩ mày nên về nói chuyện lại với cấp trên đi,"

"Tôi hiểu rõ. Ký chủ muốn nói rằng những người phụ nữ này bị lừa, bị lợi dụng, là có liên quan nhất định với chính bản thân họ. Ký chủ thậm chí còn nghi ngờ chỉ số thông minh của họ,"

Hệ thống nhìn rõ ràng suy nghĩ của Trình Phương Vũ, "Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy. Theo tôi, bọn họ chẳng qua là bởi vì yêu nhầm người, tin nhầm người mà ngu xuẩn, ngây thơ mà thôi. Ví dụ như Chu Nại Mai, anh có nghĩ cô ấy IQ thấp hơn anh?"

"Thay vì nghi ngờ chỉ số thông minh của họ, tốt hơn hết là ký chủ nên suy nghĩ lại về phẩm hạnh của đàn ông các người. Nếu họ không gặp phải những người đàn ông tính toán như ký chủ, liệu họ có thể đạt được thành công của riêng mình không?"

"Cũng đừng nói bọn họ mắt mù. Vì sao trước khi kết hôn các nàng không có phát hiện? Ai trong các ngươi đã bộc lộ bộ mặt ích kỷ, tham lam và hám lợi của mình trước khi kết hôn đâu?"

Trình Phương Ngộ bị hệ thống này làm cho sửng sốt đến mức không còn gì để nói, một lúc lâu sau mới nói: "Chim công đực còn biết cách mở màn hình, phụ nữ không phải cũng như vậy, trước khi kết hôn cũng giả vờ như vậy."

“Nhưng nam nữ khác biệt chính là, nữ nhân khi xảy ra chuyện gì đều biết tự kiểm điểm, nghĩ đến lỗi lầm của chính mình, mà nam nhân thì luôn đổ lỗi,” hệ thống chỉ vào quả cầu nhỏ nhẹ giọng, “Nếu như không tin tôi, ký chủ cứ đi hỏi cô ấy xem? Cô ấy sẽ nghĩ gì nếu số tiền không đủ? Và ký chủ sẽ nghĩ gì?"

Quả cầu nhỏ vốn đã ngẩn người nghe, lúc này hệ thống hỏi cô, vội vàng nói: "Nhất định là bởi vì ta quản gia không tốt, không thể sống tốt."

"Chắc ký chủ cũng nghĩ như vậy. Vợ không biết quán xuyến việc nhà, không biết tằn tiện, cho nên gia đình không có tiền tiết kiệm. Mà ký chủ chưa bao nghĩ đến việc, ký chủ chưa bao giờ trả một xu cho gia đình..."

"Đó là bởi vì ta có rất nhiều hoạt động xã giao. Ta phải tham gia vào các hoạt động khác nhau và tích lũy các mối quan hệ cho chính mình. Tất cả những thứ này đểu rất tốn tiền." Trình Phương Ngộ không biết chính mình có gì sai. “Ta cũng là nỗ lực để cải thiện chính mình."

"Cô nghe thấy chưa? Người ta còn đang đề cao chính mình, còn cô thì sao? Cô hi sinh bản thân để giúp nam nhân của mình phát triển," hệ thống nhìn quả cầu nhỏ đầy bụi bặm.

“Nhưng đằng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có một người phụ nữ vĩ đại,” Chu Nại Mai thì thầm.

Nếu hệ thống có gϊếŧ người, nó nhất định muốn gϊếŧ chết quả cầu nhỏ này, "Vậy cô có thể hỏi chồng cũ của cô, anh ta thành công, cô, một người phụ nữ vĩ đại, đã đi đâu rồi? Cô cũng là một người xã hội tốt nghiệp ra trường, cô không muốn cải thiện bản thân sao?"

Quả cầu nhỏ bị hệ thống dọa xong càng cảm thấy sợ, co rúm người lại, "Nhưng một gia đình phải được điều hành bởi một người nào đó, và một người nào đó phải hy sinh trên con đường tiến bộ,"

Trình Phương Ngộ gật đầu, "Ý tôi là vậy. Tôi thừa nhận tôi là một tên đê tiện, nhưng tôi không ép buộc cô ấy làm những việc này. Bây giờ mày cũng đã nghe thấy rồi. Nếu cô ấy không chịu hy sinh, tôi là người ủng hộ dân chủ và bình đẳng. Làm sao tôi có thể buộc cô ấy làm điều đó?"

Thực sự ăn người uống người nhưng không biết cảm ơn người a, ngoại trừ tiếng lạch cạch của máy móc, hệ thống không thèm mắng Trình Phương Ngộ là da mặt dày nữa, chì còn tiếng quả cầu nhỏ nói: “Chúng tôi tự nguyện hy sinh vì chúng tôi tin rằng mình yêu thật lòng yêu mình, sẵn sàng hy sinh vì một người có gì mà gọi là ngu ngốc.”.

Chu Nại Mai bị câu chuyện của Hà Kiêu Dương vừa rồi làm cho chấn động, phải một lúc lâu sau cô mới tiêu hóa hết được, "Cũng giống như Tiểu Hà, cô ấy tốt nghiệp một trường đại học bình thường chuyên ngành khiêu vũ, là một sinh viên danh giá, nếu không phải là bởi vì cô ấy tin tưởng vào Mục Vĩ Đông, làm sao cô ấy có thể phải chịu một điều như vậy?"

Trình Phương Ngộ ngừng nói, bởi vì anh ta đã không thể chối cãi, tất cả những gì Chu Nại Mai làm cho anh ta, so với tất cả những gì Hàn Bình làm cho anh, chỉ vì có cảm giác với anh mà thôi. Ở anh công thành danh toại về sai, những nữ nhân hướng anh thổ lộ, đã làm được gì cho anh?

Chỉ là khi đó, anh đã không cần người khác làm gì cho mình, anh muốn dùng quyền thế và tài phú của mình để cho những cô gái trẻ kia thấy được bản lĩnh của mình!

"Ta thừa nhận rằng tôi không đấu lại mày. Mày mạnh như vậy, ta là một người phàm làm sao có thể đấu lại với một cái công nghệ cao như vậy? Nhưng để ta nói cho mày biết một chuyện, ta có thể chấp nhận hoàn thành nhiệm vụ thứ hai nhưng sẽ không làm thêm bất kỳ nhiệm vụ vụn vặt nào khác mà không có ích lợi gì. Hà Kiêu Dương sống tốt hay không, thì có liên quan gì đến thành công của Chu Nại Mai?"

"Ta có thể đáp ứng ký chủ, chỉ cần hoàn thành những nhiệm vụ này, ký chủ có thể được đến thích hợp khen thưởng." Hệ thống trầm mặc một lát, "Về phần thưởng là cái gì, ta sẽ trở về tra cứu quản lý quy định." Tốt nhất không thể kinh động cấp trên.