Chương 39

Editor: Hạ Cẩn

Thấy cơ thể có vấn đề, Cố Du lập tức liên tưởng đến Từ Bích Ảnh.

Là Từ Bích Ảnh rót nước cho anh, ôn nhu khuyên anh ở lại đợi một lúc. Cố Du và cô ta quen biết nhiều năm, hai người coi như không có duyên trở thành vợ chồng thì cũng là thanh mai trúc mã. Anh vẫn không thể quyết tâm với Từ Bích Ảnh nên mới gieo ra hạt mầm tai họa hôm nay.

Từ Bích Ảnh ngồi ở trên ghế sofa thút tha thút thít, liên tục xin lỗi, nói mình không đúng.

Điều hòa trong phòng mở nhiệt độ hơi cao, chỉ mới một lúc đã khiến cho anh miệng đắng lưỡi khô. Cố Du uống nửa chén nước ấm, lại liếc mắt nhìn thời gian, quyết định chờ một lát nữa sẽ xuất phát. Bên tai là giọng Từ Bích Ảnh dịu dàng mềm mại "Du ca ca", trong lúc vô tình cô ta ngồi càng ngày càng gần, không biết là vô tình hay là cố ý, cổ áo của ả mở rộng ra, lộ ra da thịt non mềm trắng noãn.

Hai mắt Từ Bích Ảnh đẫm lệ yếu đuối buồn bã khiến cho người ta không tự chủ được sinh ra ý muốn bảo vệ.

Tựa như một đám lửa từ l*иg ngực lan lên.

Tay Từ Bích Ảnh rơi trên đầu gối của hắn, Cố Du cảm thấy bực bội bởi vì trong đầu của ang đột nhiên hiện lên một khuôn mặt khác, chuyện này khiến hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh đột nhiên đứng dậy, áo khoác cũng không lo cầm, giọng điệu lãnh đạm hơn so với ngày thường: "Anh đi trước."

"Anh muốn đi đâu?"

"Xin lỗi, anh có việc..."

"Amh không thể đi!"

Từ Bích Ảnh muốn ôm chặt anh từ phía sau lưng, lại bị Cố Du không chút lưu tình đẩy ra, lực đẩy của anh hơi lớn khiến ả hơi sơ suất không đề phòng mà ngã sập xuống đất. Cố Du lớn cất bước đi ra cửa, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Từ Bích Ảnh âm thầm kêu hỏng bét, vội vàng xông lên trước muốn đuổi theo Cố Du, không đợi cô ta đuổi theo, Cố Du đã lái xe đi mất dạng.

Từ Bích Ảnh thật sự sợ hãi.

Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến lúc này không phải là Cố Du có thể xảy ra chuyện gì hay không mà là liệu mấy ả đàn bà khác có thừa lúc xông vào chiếm được tiện nghi không?

Cố Du lái xe chạy tới khách sạn. Khách sạn tổ chức họp thường niên cùng lắm chỉ mất mười mấy phút đường xe, bây giờ chạy tới còn kịp.

Trong xe chật chội, cảm giác hơi oi bức, Cố Du mở cửa sổ ra, để gió mát thổi vào mặt mình khiến cho dòng máu đang sôi trào của anh ta có thể bình tĩnh lại. Tim của anh như sắp nổ tung, cảm giác này khiến anh có loại dự cảm bất an.

Dự cảm bất an này sau khi đến khách sạn đã lên tới đỉnh điểm.

Cố Du chật vật trốn trong toilet, tạt nước lạnh vào mặt của mình, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể.

Cả người anh đều khô nóng bất an khó nhịn, nơi nào nổi lên phản ứng rõ ràng khiến Cố Du bất chợt nhận ra mình đã bị hạ dược. Còn là ai trồng khoai đất này nữa, trong lòng của anh đã lập tức có một ứng cử viên -- cũng là người mqg Cố Du không muốn tin tưởng nhất

Anh không ngờ, Từ Bích Ảnh lại dám làm ra thủ đoạn hạ lưu như thế!

Thuốc của cô từ đâu mà có, từ lúc nào mà cô ta lại có suy nghĩ như vậy, Cố Du đều không biết. Giờ này anh ốc còn không mang nổi mình ốc, lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy, nhưng mà phải từ bỏ ngày cơ hội ngày hôm nay, Cố Du không cam tâm.

Tại sao mỗi lần luôn luôn xảy ra sự cố tại thời khắc mấu chốt?

Cố Du liều mạng khắc chế sự xúc động của mình, hận không thể ngay lao đi tắm nước lạnh ngay lập tức. Ngay tại lúc khốn cùng này, người anh không muốn gặp nhất lại xuất hiện trước mặt anh.

Là Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu bảo Cố Du không được chạy loạn, trước tiên có thể trốn trong toilet, cô chạy về đại sảnh tầng hai, Đồ Nam đã đứng ở trên bục chuẩn bị lát nữa ra sân bắt đầu phát biểu.

Nguyễn Thu Thu: "... Hỏng rồi!"

Cô phải tranh thủ thời gian!

Thừa dịp những người khác không chú ý, Nguyễn Thu Thu gọi một nhân viên phục vụ lại, là nam sinh trẻ tuổi. Cô túm đối phương qua một bên, nam sinh mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp hỏi có chuyện gì. Nguyễn Thu Thu nghiêm túc nói: "Các cậu có đá không?"

"Có có." Nhân viên phục vụ còn tưởng rằng cô muốn uống đồ uống lạnh "Tôi đi lấy cho ngài."

"Tốt, cho tôi một thùng!"

"Một thùng???" Nhân viên phục vụ bị Nguyễn Thu Thu dọa cho đứng hình.

Nguyễn Thu Thu chắp tay trước ngực, ôn nhu nói: "Xin nhờ xin nhờ, có việc cần dùng gấp."

"Ách, có thể dùng đá tủ lạnh được không?"

"Có thể có thể! Làm phiền cậu nhanh một chút, cảm ơn!"

Nữ chính không biết chạy đi nơi nào rồi, kịch bản đột nhiên phát triển tình huống hạ dược, Nguyễn Thu Thu cũng rất bất ngờ. Nhưng lúc mấu chốt như thế này này, hiển nhiên không thích hợp lấy thân giải độc. Đêm nay đối với Cố Du mà nói là rất quan trọng, anh chắc chắn không muốn bỏ vụt mất, Cố Du chắc chắn không hi vọng bỏ lỡ, anh là người rất có tham vọng.

Cho nên, Nguyễn Thu Thu đành phải hạ một liều thuốc nặng.

Cậu nhân viên phục vụ rất nhanh nhẹn, mới chờ có một lúc đã mang thùng nước tới, Nguyễn Thu Thu vất vả nhận lấy.

"Ngài không sao chứ, cần tôi giúp ngài không?" Cậu có chút không đành lòng.

"Làm phiền cậu tìm giúp tôi một bộ đồ tây, khách sạn có không? Đại khái cau 1m8, cỡ không quá nhỏ. A đúng, lấy thêm một cái khăn lông."

Thời gian khẩn cấp, không rảnh đi thuê phòng, Nguyễn Thu Thu đành phải để Cố Du thiệt thòi một chút, ở tạm trong toilet vậy.

Đến lúc Cố Du đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu mang theo một thùng đá và một cái thùng không tới, anh không khỏi sửng sốt.

Vẻ mặt Nguyễn Thu Thu kín đáo: "Anh đã từng nghe nói qua trò dội nước đá lên đầu* chưa?"

*Dội nước đá lên đầu là trò chơi thử thách nhằm nâng cao nhận thức về ALS là căn bệnh khiến các tế bào thần kinh vận động của con người bị tê liệt. Khi dội nước đá giống như trong thử thách thì phản ứng thần kinh của người bị dội nước lạnh cũng xảy ra trường hợp tương tự như vậy một phần.

"..."

Cố Du đi vào toilet, để cho an toàn, Nguyễn Thu Thu mặt dày mày dạn canh giữ ở cửa nhà vệ sinh nam.

Cái giờ này hiếm có người đến toilet "giải quyết", Nguyễn Thu Thu đợi trong chốc lát, nghe được tiếng nước ào ào trong toilet thì dần dần thả lỏng.

Đúng lúc này, trên hành lang, một người đàn ông đi đến, là nhân viên của công ty. Anh ta nhìn thấy Nguyễn Thu Thu, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó lập lúng túng chỉ chỉ WC nam: "Cái kia..."

Nguyễn Thu Thu chân thành hỏi: "Anh vội à?"

"Gấp, à không gấp..."

"Nhà vệ sinh nam hỏng rồi, anh đi cái khác đi."

"..."

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí tức thì trở nên xấu hổ dị thường.

Anh chàng kia gãi gãi đầu, không dám hỏi Nguyễn Thu Thu sao lại biết toilet nam hỏng, đành phải ngượng ngùng nói: "Vậy tôi đi toilet khác nhìn xem."

Nguyễn Thu Thu vẫn chân thành như cũ: "Chúc anh đi vệ sinh vui vẻ."

"..."

Đưa mắt nhìn đối phương đi xa, Nguyễn Thu Thu lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cô có cảm giác sâu sắc rằng hôm nay mặt mũi của mình bị mất sạch rồi. Chỉ sợ ngay ngày thứ hai toàn bộ công ty đều sẽ xuất hiện tin bát quái liên quan tới việc tại sao Nguyễn Thu Thu lại đứng canh ở WC nam không nhúc nhích.

...

Đêm nay, cả đời này Cố Du sẽ không quên.

Anh đã từng được cảm nhận cái gì gọi là giá rét thấu xương, cóng đến cơ bắp cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run run rẩy rẩy, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Anh cắn răng dội nước đá, trong đầu đều là chuyện về tương lai, về quá khứ, về hiện tại, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy bảo anh phải biết gánh vác trách nhiệm, chỉ là từ giờ khắc này, anh đã không đủ sức để gánh vác thân phận anh trai này nữa rồi. Một chút ấm áp cuối cùng của anh dành cho Từ Bích Ảnh đã bị nước đá dập tắt, lạnh đến chết lặng.

Cuối cùng, anh cũng không cảm giác được bất luận cảm giác khô nóng nào nữa.

Anh nghiêm mặt lau khô nước đọng trên người, thay một bộ tây trang màu đen, vai hơi chật nhưng vẫn coi là vừa vặn.

Cố Du mang thùng đi ra cửa, sắc mặt đã khôi phục vẻ yên tĩnh ôn hòa của ngày thường, nếu như không phải có mái tóc ướt nhạp và làn da nhợt nhạt tái cứng ngắc thì chắc cô sẽ nghĩ chuyện vừa nãy là mình bị hoa mắt mất.

Nguyễn Thu Thu nói: "Thùng cứ để chỗ này, đợi chút nữa sẽ có người tới lấy. Anh ở đây sửa soạn lại một chút đi. Để tránh bị nghi ngờ, tôi vào hội trường trước đây."

"Thu Thu!"

Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, nghi hoặc: "Hả?"

Anh đưa ngón tay ra rồi lại rụt về, môi mím thành một đường thẳng tắp, nhìn gương mặt xinh đẹp kia, anh kiềm chế thu lại cảm xúc, giọng điệu và cảm xúc đều vừa phải để tỏ vẻ cảm kích: "... Nguyễn Thu Thu, cám ơn cô. Ân tình hôm nay của cô, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."

Nguyễn Thu Thu bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của anh ta chọc cười.

Cô đập một cái vào bả vai Cố Du, cười híp mắt nói: "Này, đừng có khách khí như vậy, đợi lát nữa biểu hiện tốt chút."

Cố Du nhìn cô, cũng cười.

Anh ừ một tiếng.

Một bên khác, Đồ Nam đứng trên đài, không nhìn thấy hai người Nguyễn Thu Thu và Cố Du đâu, lòng nóng như lửa đốt. Cậu nháy nháy mắt ra hiệu bảo bọn Tiêu Phiền đi tìm người, đợi lát nữa giới thiệu người mới, hai người đều không ở đây thì phải ăn nói kiểu gì.

Đang nói Nguyễn Thu Thu liền từ một bên đi tới.

Tiêu Phiền thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm đến trước mặt Nguyễn Thu Thu, thấp giọng hỏi: "Chị dâu, chị đi đâu vậy?"

Nguyễn Thu Thu sửa sang lại tóc, nói: "Tôi đi toilet, thật xin lỗi, bụng tôi không tốt."

"Vậy là tốt rồi, chị nhanh chuẩn bị một chút đi!"

Nguyễn Thu Thu vào vừa đúng lúc. Trong biển người mênh mông, Đồ Nam liếc mắt vài cái đã tìm được cô, cậu vô cùng tự nhiên chuyển chủ đề đến việc giới thiệu người mới bộ phận, đầu tiên là Nguyễn Thu Thu. Đồ Nam vừa nói ra, theo giọng nghị luận ầm ĩ của đám người, Nguyễn Thu Thu đi lên đài, đứng chính giữa.

Đồ Nam hắng giọng một cái, nói: "Trước đó có vài người hoài nghi về thực lực của cô Nguyễn đây. Hôm nay, tại đây tôu muốn nói rõ hai điều.

Đầu tiên, chúng tôi tuyển chọn rất công bằng, cô Nguyễn là lấy ưu thế dẫn t

rước tuyệt đối trong cuộc bỏ phiếu để vào Gia Trừng, điểm này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được, không hề có chuyện người trong nội bộ nhét người vào.

Tiếp theo cũng là chuyện quan trọng nhất, trong game mới « Hiệp Khách Hành » của chúng ta, cô Nguyễn là người sáng tạo chính, trong quá trình làm game đã cho vào rất nhiều linh cảm của bản thân, đã mang đến cho chúng ta ngạc nhiên vô cùng lớn, thành công lần này của công ty không thể không kể đến công lao của cô Nguyễn đây. Xin mọi cho cô Nguyễn một tràng pháo tay!"

Lời Đồ Nam khiến cho đám người xôn xao, bọn họ không nghĩ tới người sáng tạo chính của game lần này lại là Nguyễn Thu Thu.

Vốn dĩ lúc trước mang theo thành kiến, ánh mắt khinh thường giờ dồn dập chuyển thành kính nể, tán thưởng. Mới đầu tiếng vỗ tay hoan nghênh Nguyễn Thu Thu còn là ngả ngớn bởi vì mọi người đều đang chỉ reo hò cổ vũ vì vẻ ngoài của cô, còn bây giờ đại đa số người ở tây là thật tâm thật ý vỗ tay cho cô.

Tiếng vỗ tay ngừng lại, Nguyễn Thu Thu bị tâm trạng của của bọn họ cảm nhiễm, cũng có chút vui vẻ. Tay cầm mic của cô hơi run rẩy, để lộ tâm trạng thật của cô nhưng mặt ngoài vẫn cố tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cho dù là giới thiệu hay lời cảm ơn đều hề không nói lắp, trôi chảy nói xong.

Đồ Nam vốn dĩ đã chuẩn bị tốt công tác cứu trợ, đã nghĩ xong nên nói tiếp thay Nguyễn Thu Thu như thế nào. Cô tự nhiên như thế khiến Đồ Nam cũng phải âm thầm giơ ngón cái.

Nguyễn Thu Thu cúi chào, lúc chuẩn bị xuống đài, Đồ Nam cười nói: "Làm tốt lắm, chị dâu."

"Dọa chết chị mày ròi." Bộ dáng cứng đờ của Nguyễn Thu Thu suýt nữa khiến Đồ Nam không nhịn được cười.

Nếu như không phải vẫn đang ở trên đài, cậu sớm đã không nhịn được phải trêu chọc cô chị dâu đáng yêu này rồi.

Nguyễn Thu Thu đi xuống đài, trước mặt cô, người đi tới chính là Cố Du âu phục giày da. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sượt qua nhau trong giây lát, Nguyễn Thu Thu thấp giọng nói: "Cố lên."

"Cảm ơn."

Đợi cho Cố Du lên đài giới thiệu mình, Nguyễn Thu Thu đã chuẩn bị chạy ra.

Cô báo cho lão Mạnh một tiếng, sau đó lặng lẽ cầm áo khoác, tiện thể bảo cậu nhân viên phục vụ tốt tính vừa nãy đóng gói cho cô một đống đồ ăn mang về nhà. Nguyễn Thu Thu nghĩ, họp thường niên của công ty, đại boss chân chính cũng hẳn là được ăn đồ ăn mà không phải một người lẻ loi trơ trọi đợi ở nhà.

Bên trong ồn ào náo nhiệt, không có ai phát hiện ra bóng người cô đã lặng yên biến mất.

Cửa được mở ra.

Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, vừa tối tăm vừa vắng vẻ. Trình Tuyển ngồi trên ghế sofa, tay đặt sau gáy, tựa hồ đang ngẩn người. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, bất ngờ nhìn Nguyễn Thu Thu.

Anh chậm rãi hỏi: "Sao về sớm vậy."

Nguyễn Thu Thu quơ quơ một túi đồ ăn đóng gói trĩu nặng trên tay, giơ lên môi.

"Trở về mở tiệc thường niên, ông chủ, ông thấy thế nào?"

"..."

Anh sợ sệt một lát, giọng điệu vẫn nguội ngắt như cũ, nhưng đã có chút ấm áp: "Được."

***Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm sau.

Nguyễn Thu Thu đứng trên cân: Tôi thật đần, quá đần!

*Lời editor: Chúc mọi người 20/10 vui vẻ ( ◜‿◝)♡. Chúc các bạn nữ ngày càng xinh đẹp, học giỏi, đáng yêu nà