Chương 8: Vị nguyên chủ siêu đỉnh

Tô Hòa tắm xong, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại rồi.

Hôm nay toát mồ hôi cả người, chính cô cũng ngửi thấy hôi từ bản thân.

Đêm ở nông thôn thật là dễ chịu, không lạnh không nóng, không khí cũng tốt.

Tóc hai đứa trẻ đều ngắn nên khô nhanh, nhưng của Tô Hòa thì không nhanh như vậy, cô lấy cái quạt đào được ở xó nào đó quạt tóc, đợi khô một nửa rồi mới vào phòng.

Trong phòng yên ắng, hai đứa trẻ đã ngủ say, ngáy khò khò...

Thấy cảnh ấm áp này, Tô Hòa vô thức mỉm cười, rồi đắp chăn cho hai đứa.

Sờ chất ga giường thô ráp và bám bụi, Tô Hòa lập tức đưa ra quyết định.

Cô vào không gian, rồi bắt đầu tìm ga giường và vỏ chăn ở khu đồ dùng sinh hoạt.

Đắt quá, 1000 điểm tích lũy, sao không đi cướp luôn đi?

Bộ này còn quá đáng hơn, 10000 điểm, một cái chăn mà cũng đắt vậy sao?

"Có nhân viên hỗ trợ không?" Tô Hòa trực tiếp gọi to trong không gian.

"Chào quý khách, tôi là nhân viên 101, có gì tôi có thể giúp không ạ?" Giọng nữ nhân viên dịu dàng ngọt ngào lập tức cất lên.

"Bây giờ tôi còn 423 điểm, muốn đổi ít ga giường vỏ chăn giá hợp lý." Tô Hòa nói.

Quần áo các thứ Tô Hòa không định đổi trong không gian, về sau cô có thể lên phố mua, nhưng mấy cái vỏ chăn này, ở cái thời đại này quá lèm nhèm, Tô Hòa không muốn chịu đựng.

"Thưa quý khách, tôi đã lọc lại chỉ hiển thị ga giường vỏ chăn dưới 400 điểm tích lũy ạ." Cô nhân viên nói xong, Tô Hòa quay đầu nhìn, quả nhiên khung cảnh trước mắt đã đổi.

Công nghệ cao quá. Tô Hòa không khỏi than.

"Được rồi, cảm ơn nhé."

Tô Hòa chọn một cái chăn bông, một bộ drap không dám mua nhiều nữa.

Tuy rất muốn thay hết đồ dùng trên giường, nhưng cô có quá ít điểm.

Chỉ bấy nhiêu thôi mà 200 điểm bay mất. Tô Hòa còn chọn cái rẻ nhất trong này rồi.

Nhưng rẻ nhất ở đây cũng tốt hơn thứ trên giường họ bây giờ.

Mai giặt bộ drap xong rồi lại trải giường.

Cô cũng không thể quá phụ thuộc vào không gian, muốn sống tốt, vẫn phải có tiền ở ngoài đời thực.

Không gian chỉ có thể đổi vật phẩm, không đổi được tiền của thế giới này, nên Tô Hòa giờ bắt đầu suy nghĩ làm sao kiếm tiền. Trên người cô không còn xu nào.

Ý thức ra khỏi không gian rồi, cất xong đồ đổi được, nhìn hai đứa nhỏ ngủ ngon lành, Tô Hòa bế hai đứa lên đặt lại cho ngay ngắn, định nằm xuống ngủ thì Trai Trai đột nhiên lên tiếng.

"Mẹ ơi."

"Ừ? Sao vậy?" Tô Hòa cúi xuống vuốt tóc Trai Trai.

"Mẹ ơi, mẹ đừng đổi tính nữa nha. Hôm nay con với em đều vui lắm." Trai Trai mệt mỏi nói.

"Ừ, mẹ hứa với con, nhất định sẽ không thay đổi nữa, được chứ? Ngủ đi nào."

Có lẽ vì quá buồn ngủ, nghe Tô Hòa gật đầu, Trai Trai liền nhắm mắt ngủ tiếp.

Mệt cả ngày rồi, còn kéo cái thân nặng nề này, Tô Hòa cũng buồn ngủ không chịu nổi, đắp chăn lên là ngủ liền.

Mơ mơ màng màng, Tô Hòa bắt đầu mơ.

Như đang xem câu chuyện của người khác vậy, nhân vật chính trong mơ chính là chủ nhân thân xác đã xuyên qua - Tô Hòa.

Bố cô tên Tô Thế Minh, là thầy giáo dạy học trong thành. Dựa vào khoản lương ít ỏi của bố đi dạy học, gia đình tuy không giàu có lắm nhưng so với những người khác thời đại này thì cũng tạm ổn.

Mẹ tên Văn Thanh, là một phụ nữ cần mẫn, yêu chồng thương con, tay khéo, từng là thợ thêu, sau lấy bố cô chỉ thỉnh thoảng vá may tăng thêm thu nhập.

Hai người trong giới của mình cũng tính là một đôi vợ chồng hòa thuận khiến người khác ngưỡng mộ.

Chỉ là Văn Thanh khi sinh Tô Hòa suýt khó sanh, không thể có con thứ hai nữa, nên vợ chồng họ cưng chiều Tô Hòa - đứa con gái độc nhất vô nhị, đến mức sau này gây nên đại họa.

Tô Hòa được cha mẹ nuôi dạy trong nhung lụa, những món ăn ngon trong nhà đều được dành cho riêng cô. Thêm vào đó, có lẽ do vấn đề thể chất, từ nhỏ Tô Hòa đã béo phì và luôn bị người ta gọi là "đứa trẻ mập".

Khi còn nhỏ, béo có thể được coi là dễ thương, nhưng lớn lên mà vẫn không thể giảm cân, Tô Hòa ngày càng tự ti, bắt đầu buông thả bản thân và đổ lỗi cho cha mẹ về cân nặng của mình.

Cô ngang ngược, vô lễ nhưng bởi vì lúc đó cha cô là một giáo viên và bản thân cô béo và hung dữ nên trở thành một tiểu bá vương trong khu vực xung quanh nhà mình. Tuy nhiên, không ai thích cô cả, ai cũng tránh xa cô.

Cha mẹ chỉ có mình cô là con, mặc dù cô không hiểu phép tắc nhưng cũng không phạm lỗi lớn nào, vì vậy họ luôn chiều theo cô.

Cho đến khi Tô Hòa tròn 18 tuổi, vẫn chưa có ai ngỏ lời cầu hôn, Tô Hòa vốn đã bước vào thời kỳ mơ mộng tuổi trẻ càng bị tổn thương nặng nề hơn.

Một ngày nọ, có một sinh viên đại học do cha cô dạy đến thăm nhà, Tô Hòa thấy anh ta đẹp trai, ngay lập tức đã để mắt tới. Đúng vậy, người đó chính là người cha bất hạnh của cặp song sinh rồng phượng - Phó Đình Hoa.

Cô biết rõ năng lực của mình, hiểu rằng Phó Đình Hoa sẽ không thích mình, nên đã đến chợ đen mà bạn bè cũ giới thiệu, bỏ ra một số tiền lớn mua thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Sau đó chọn một ngày cha mẹ không có nhà, đến bệnh viện nơi Phó Đình Hoa làm việc, giả danh cha mình mời anh ta về nhà.

Cuối cùng, sau khi cho thuốc thành công, Tô Hòa đã cưỡng ép Phó Đình Hoa. Lúc cha mẹ cô về nhà, biết được sự thật, Tô Hòa lần đầu tiên bị cha mẹ tát.

Để cứu vãn danh tiếng của Tô Hòa, cha cô Tô Thế Minh đành phải cúi đầu cầu xin Phó Đình Hoa đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Nhìn thấy ân sư của mình, Phó Đình Hoa mềm lòng, nên cũng đồng ý. Nào ngờ một tháng sau, Tô Hòa đi tìm Phó Đình Hoa nói rằng cô đang mang thai và yêu cầu anh ta phải chịu trách nhiệm.

Phó Đình Hoa tất nhiên không tin, nên đã đưa Tô Hòa đến bệnh viện nơi anh làm để siêu âm, cuối cùng xác nhận mang thai, hơn nữa là mang thai đôi.

Trong thời đại này, danh tiếng là thứ mà mọi người rất coi trọng, đặc biệt là những sinh viên đại học uyên bác như Phó Đình Hoa, vì vậy anh quyết định kết hôn với Tô Hòa.

Đám cưới gây chấn động giới thân hữu của Phó Đình Hoa và Tô Hòa, cuối cùng cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Mọi người đều nói Phó Đình Hoa giỏi giang biết bao, tốt nghiệp trường y danh tiếng ở Kinh Đô, bản thân cũng cực kỳ đẹp trai tuấn tú. Nghe nói viện trưởng bệnh viện nơi anh làm việc muốn giới thiệu con gái mình cho Phó Đình Hoa, nào ngờ Phó Đình Hoa lại quay sang cưới Tô Hòa, thật đúng là cắm một bông hoa tươi vào đống phân bò.

Sau khi kết hôn, Phó Đình Hoa đối xử với Tô Hòa không lạnh không nóng. Anh hoàn toàn kết hôn vì con, nên sau khi cưới, mặc dù anh cho Tô Hòa ở trong căn hộ tập thể, bản thân lại thường ở lại ký túc xá nhỏ trong bệnh viện, không muốn về nhà. Ngay cả khi về nhà, hai người cũng ngủ riêng, Phó Đình Hoa không bao giờ đυ.ng vào Tô Hòa nữa.

Tô Hòa đâu cam tâm giữ tiết góa phụ như vậy. Khó khăn lắm mới lấy được một người chồng tuấn tú như thế, cô tuyệt đối không cam tâm thủ tiết trong căn phòng trống.