Đây là loại nấm hương hoang dã Phượng Vĩ, trước đây khi Tô Hòa ở quê cũng từng hái ăn.
So với các loại nấm khác, loại nấm hương Phượng Vĩ hoang dã này trong không gian chắc đổi không được nhiều điểm, nhưng họ có thể nấu ăn.
"Các con có muốn ăn gà nấm hương không?" Tô Hòa hỏi.
"Mẹ ơi, con gà chúng ta mua lần trước đâu rồi ạ?"
Trai Trai trí nhớ rất tốt, lần trước Tô Hòa mua hai con gà ở thị trấn nói cho chúng ăn thịt gà bồi bổ, nó vẫn luôn nhớ.
"Gà nuôi ở nhà bác Ngưu, lát nữa mẹ sẽ đi lấy về." Tô Hòa cười nói.
Lần trước đi gấp gáp, vì nhà bác Ngưu gần nhà họ, nên Tô Hòa nhờ bác Ngưu giúp nuôi hai con gà mấy hôm, đồng thời nếu có ai đến tìm, thì nói mẹ con ba người đi thành phố một chuyến.
Nhưng hiện tại nhìn lại, mấy ngày họ đi vắng, có vẻ không có ai đến tìm cả.
Thậm chí không ai biết, họ đi thành phố một chuyến.
"Mẹ ơi, con muốn ăn thịt gà." Nghe mẹ bàn với anh trai chuyện ăn gà, Nữu Nữ cũng không nhịn được liếʍ môi.
"Được, ăn ăn ăn, hai đứa nhóc ham ăn này." Tô Hòa vừa nói vừa ngồi xổm xuống hái nấm hương.
Phó Đình Hoa chặt xong cây bên đó, liền tìm ba người họ, nhìn thấy cảnh mẹ con ba người ngồi xổm hái nấm.
Không biết tại sao, nhìn mà lòng anh ấm áp.
Nếu Tô Hòa luôn có tính cách như vậy, thì dù anh không thích cô, cũng có thể chung sống hòa thuận.
Sự thay đổi của cô bây giờ, với Phó Đình Hoa mà nói cũng là thở phào nhẹ nhõm.
”Bố ơi, nấm nè, mẹ nói lát nữa xào nấm ăn."
Nữu Nữ mắt tinh thấy Phó Đình Hoa, lập tức hào hứng nói.
"Ừ, nấm mẹ xào, chắc chắn rất ngon." Phó Đình Hoa nói xong, đặt ánh mắt ôn nhu lên người Tô Hòa.
Tô Hòa có cảm giác quay đầu nhìn Phó Đình Hoa, vừa hay đối diện ánh mắt cười ý vị thâm trường của anh.
Chậc! Đừng nhìn em kiểu đó chứ, em sợ mình không kiềm chế được đấy!
"Haha, các anh thích là tốt rồi." Tô Hòa đáp lại khô khan, rồi lại chuyên tâm hái nấm.
Thấy mọi người đều đang bận, Phó Đình Hoa lại chặt cây.
Mấy việc nông này, Phó Đình Hoa hồi nhỏ đã làm qua, nên đều đã quen rồi.
Nhưng anh không ngờ Tô Hòa mười ngón tay chưa từng dính mưa nắng lại có thể thích nghi ở quê tốt đến vậy, thực sự ngoài dự đoán của anh.
Khi xuống núi, Tô Hòa nói muốn giúp Phó Đình Hoa khiêng một bó củi, bị Phó Đình Hoa từ chối.
Anh nói: "Mấy bó củi này đều do anh tự buộc, nhiều quá, em khiêng không nổi đâu."
Tô Hòa nhìn năm bó củi dưới đất, hơi lo lắng hỏi: "Liệu có nhiều quá không?"
Củi Phó Đình Hoa buộc gấp mấy lần lần trước cô khiêng.
"Không sao, anh khiêng được." Phó Đình Hoa không để ý lắm nói.
Tô Hòa: ...
Thôi vậy, anh ấy cũng là một thành viên trong nhà, góp sức cho gia đình thì sao? Mình đang áy náy cái gì chứ?
Có lẽ là do tâm lý tội lỗi, hoặc do gương mặt Phó Đình Hoa quá sức lừa gạt.
Tô Hòa cứ vô thức cho rằng Phó Đình Hoa chắc không làm nổi việc nông nặng nhọc.
Phó Đình Hoa sinh ra ở quê mà, mình thực sự là não tàn rồi, mới có suy nghĩ đó.
Về đến nhà, Tô Hòa liền đi qua nhà bác Ngưu một chuyến, mang hai con gà về, tiện thể hỏi một câu: "Mấy hôm nay không có ai tìm cháu chứ?"
"Không, dù sao khi bác đi ngang nhà cháu, cũng không thấy có ai đợi ở cửa cả." Bác Ngưu trả lời.
Quả nhiên, trừ nhà họ Phó ra, có lẽ cũng không ai tìm họ nữa.
Sân sau.
Tô Hòa cầm một con dao, nắm cánh gà, đang định cắt cổ con gà trên tay.
Lâu lắm rồi không gϊếŧ gà, A Di Đà Phật.
Tô Hòa đuổi hai đứa nhỏ ra ngoài ruộng chơi, không muốn để chúng chứng kiến cảnh mình sát sinh.
Phó Đình Hoa mang củi về nhà lại để mắt đến cảnh này, thấy ánh mắt không nỡ của Tô Hòa, anh thở dài, rồi bước lên phía trước nói: "Để anh gϊếŧ cho."
Tay Tô Hòa cầm dao khựng lại, rồi hỏi: "Hả? Anh biết gϊếŧ gà à?"
Nghe cô hỏi, Phó Đình Hoa nhìn Tô Hòa như cười mà không cười, rồi nói: "Anh từ nhỏ lớn lên ở quê, tất nhiên cái gì cũng biết một chút."
Tô Hòa hơi ngượng, rồi vội đưa dao cho Phó Đình Hoa nói: "Vậy anh làm đi."
"Gà cũng đưa anh luôn."
Phó Đình Hoa nói xong, định lấy gà từ tay Tô Hòa, con gà đó lập tức vỗ cánh phành phạch.
Anh bất đắc dĩ, rồi đặt tay lên tay Tô Hòa.
Khi tay hai người chạm nhau, Tô Hòa như phản xạ muốn buông tay thả con gà.
"Chờ chút." Phó Đình Hoa nói xong, Tô Hòa không dám động đậy, mặc cho tay Phó Đình Hoa chạm vào tay mình.
Nhiệt độ nóng hổi từ bàn tay người đàn ông, suýt nữa đã làm bỏng tay Tô Hòa.
"Được rồi, em buông tay đi." Phó Đình Hoa vừa dứt lời, tay Tô Hòa lập tức rút ra khỏi tay anh.
Phó Đình Hoa: ...
Anh là quái vật hung dữ lắm sao?
"Em... em đi lấy nước sôi." Tô Hòa nói xong liền bỏ đi ngay.
Có vẻ như, cô hơi sợ anh? Tại sao chứ?
Phó Đình Hoa nhìn bóng lưng Tô Hòa, cau mày suy nghĩ lung tung.
Khi hoàn hồn lại, gà đã bị anh gϊếŧ xong.
Nhỏ máu gà vào bát xong, Tô Hòa đã mang chậu sắt đựng đầy nước sôi tới.
"Được rồi, thả vào đi." Tô Hòa nói.
Phó Đình Hoa không do dự, thả gà vào nước sôi.
Cần dùng nước sôi chần qua, lông gà mới dễ nhổ.
"Được rồi, anh đi khiêng củi đi, ở đây em xử lý là được." Tô Hòa vừa khuấy gà vừa nói.
"Anh đã khiêng xong hết rồi, mấy bó củi này chắc đủ đốt một thời gian, không đủ thì ngày mai anh lên núi một chuyến nữa."
Đã khiêng xong rồi? Nhanh vậy?
Tô Hòa hơi ngạc nhiên với tốc độ và sức lực của Phó Đình Hoa.
"Vậy anh xem có việc gì khác cần làm không?" Tô Hòa uyển chuyển nói, ý đuổi khéo không quá rõ ràng.
"Anh tạm thời không có việc gì, mấy ngày nay đều nghỉ."
Trốn tránh anh? Vậy anh cố tình không như ý cô.
"Anh ở lại bếp giúp em." Phó Đình Hoa lại nói.
Tô Hòa: ...
"Haha, được." Cười gượng.
Tô Hòa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nghĩ hai người sẽ như trước kia chung sống hờ hững, không thường gặp nhau thì một tờ giấy đăng ký kết hôn để duy trì quan hệ.
Nhưng lại không nghĩ Phó Đình Hoa sẽ yêu mình và sống tốt với nhau.
Dù sao chuyện đó quá hoang đường, trước kia nguyên chủ làm việc quá đáng, Tô Hòa cảm thấy nếu mình là Phó Đình Hoa, tương lai chắc chắn sẽ không yêu Tô Hòa.
Thôi, vẫn nên kiếm tiền cho tốt.
Sáng nay nói muốn đi xem cây sầu riêng, nhưng họ lên ngọn núi gần nhà, nên lỡ thời gian.
Chiều mình tự đi xem vậy, muốn phát tài ở thời đại này, cây sầu riêng rất quan trọng.
Độc nhất vô nhị trong nước, bây giờ ở thời đại này ai sẽ nghĩ đến việc nhập khẩu trái cây nước ngoài chứ? Quan hệ với nước ngoài hiện giờ vẫn rất căng thẳng.
Sầu riêng - vua trái cây.
Cô nhất định phải làm ăn phát tài từ sầu riêng lửa mình trồng.