Tối qua tổng cộng bắt được bốn con lươn, Tô Hòa trực tiếp lấy nấu cháo. Đồ ăn trong nhà mỗi ngày đều thay đổi, chưa bao giờ làm chúng thất vọng cả, cơm mẹ nấu thật sự rất ngon. Hai đứa trẻ thầm nghĩ.
Vừa ăn no, Phó Đại Quân đã tìm đến cửa.
"Bố ăn chưa? Bên này còn cháo lươn này." Tô Hòa nhiệt tình nói.
"Bố ăn rồi, lần này bố đến là muốn bàn với con về chuyện con định trồng cái gì ấy, sầu riêng lửa." Phó Đại Quân hơi trách vợ, cứ đuổi con dâu ra ở đây, hai nhà có chuyện bàn bạc cũng bất tiện.
Nhưng giờ người ta đã ở được một thời gian rồi, cũng không tiện bảo người ta dọn về, hơn nữa Tô Hòa cũng chưa chắc đã chịu ở chung một nhà với họ.
Tô Hòa nghe nói đến chuyện bàn về sầu riêng tinh thần lập tức phấn chấn.
"Sao ạ? Nhà mình có làm cùng con không?" Tô Hòa vội hỏi.
Phó Đại Quân nghe vậy, gật đầu rồi nói:
"Ruộng nhà cơ bản đã trồng xong rồi, chỉ chờ thu hoạch thôi, nên mấy chị dâu con bàn bạc một chút, định làm thử cùng con."
Đàn ông trong nhà đều phải đi công trường làm, đất nước hiện giờ còn đang phát triển, khắp nơi bắt đầu xây nhà gạch đá thay vì nhà bùn đất như nhà Tô Hòa đang ở. Nên giờ đàn ông nhà họ Phó đi khuân gạch cho người ta, đúng nghĩa là gánh gạch.
"Vâng, thế các chị dâu rảnh khi nào ạ? Nếu được con đi lấy cây về trồng luôn."
Thực ra với số điểm tích lũy hiện giờ, cô chỉ mua được 10 cây giống sầu riêng lửa thôi, nhưng cây sầu riêng về sau bảo dưỡng tốn rất nhiều công sức, Tô Hòa sau này còn phải lên thành phố, việc kinh doanh nhà chắc chắn phải nhờ các chị dâu giúp.
Đây cũng là lý do Tô Hòa muốn người nhà họ Phó tham gia, đây là chuyện hai bên cùng có lợi, cô chắc chắn ưu tiên để người nhà tham gia trước.
"Mai đi, con bảo gấp mà? Trồng cái gì đó của con sớm đi, chứ qua hai tháng nữa lại đến vụ thu hoạch rồi." Phó Đại Quân do dự một chút rồi nói.
"Dạ tốt quá." Tô Hòa sảng khoái đáp.
"Hồi trước quên mất, bố mang cho con một bao khoai lang, một bao ngô và một bao gạo." Nói rồi Phó Đại Quân lấy 3 bao to vốn để ở cửa đưa cho Tô Hòa.
"Bố ơi, con còn đồ ăn mà, bố mẹ đừng lo." Tô Hòa vội nói.
"Bố mang đến rồi thì cầm lấy đi." Phó Đại Quân không để ý Tô Hòa, trực tiếp để bao xuống cạnh cô.
Tô Hòa rất cảm động, đây đã là người thứ hai mang đồ ăn đến cho cô rồi. Người thời này thật sự rất tình nghĩa.
"Vâng, vậy con cảm ơn bố." Nói xong Tô Hòa vào nhà lấy ra một túi mì gói to đưa Phó Đại Quân.
"Đây là mì gói con mang từ thành phố về, nấu ăn hoặc trộn ăn đều được."
Mì gói bây giờ chủ yếu vẫn bán ở thành phố, ở nông thôn ít người ăn lắm.
Phó Đại Quân định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt Tô Hòa liền nhận lấy. Họ muốn hòa hoãn quan hệ với Tô Hòa, loại quà tặng qua lại thế này tốt nhất đừng từ chối.
"Ừ, vậy bố mang về cho mẹ con với các chị dâu thử."
"Bố ơi, bên trong có gói gia vị, phải xé ra trộn với sợi mì nhé." Tô Hòa vội nhắc.
Trước khi đi, Phó Đại Quân còn ôm Trai Trai và Nữu Nữu một cái. Hai đứa trẻ có phải mập lên rồi không, so với hồi mới về làng hình như mập hơn nhiều.
Trai Trai và Nữu Nữu trước đây bị suy dinh dưỡng nặng, giờ được Tô Hòa bồi bổ mấy hôm nên sắc mặt tốt hơn, cân nặng cũng lên. Giờ nhìn hai đứa trẻ thật đáng yêu, đôi mắt càng lúc càng có nét của bố Phó Đình Hoa.
"Ở nhà nghe lời mẹ các con đấy." Phó Đại Quân cười nói với hai đứa.
"Con biết rồi ông nội."
"Dạ."
Hai đứa đáp lại.
Phó Đại Quân bất giác mỉm cười, nếu Tô Hòa luôn chịu khó chăm lo nhà cửa thế này, biết đâu Đình Hoa cũng sẽ chịu về sống bình yên với con dâu.
Đến chiều thì bác Ngưu tìm đến cửa.
"Tô Hòa à, gia đình bác bàn bạc rồi, thấy 80 đồng vẫn hơi nhiều, 70 đồng là được rồi." Bác Ngưu rất khách sáo nói.
"Bác Ngưu à, cháu trả 80 đồng còn một phần nguyên nhân nữa là vì giờ cháu chưa có tiền đưa bác ngay được, có thể phải 3-4 tháng nữa mới đưa tiền thuê đất cho bác. 10 đồng dư ra coi như tiền lãi. Mình đừng tranh cãi nữa, 80 đồng một năm nhé?" Tô Hòa kiên quyết nói.
"Về việc khi nào đưa tiền thuê thì cả nhà bác cũng đã thảo luận rồi, cứ theo thời gian con nói là được." Bác Ngưu cũng sảng khoái.
"Vâng, vậy là chúng ta đã thống nhất rồi." Thuê được mảnh đất nhà bác Ngưu, Tô Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc rảnh, Tô Hòa vào không gian để xem con rết mình chưa kịp xử lý. Hệ thống nói 2000 điểm, cô vẫn muốn lên diễn đàn đăng bài xem có ai trả giá cao hơn không.
[Có ai muốn mua loại rết này không? Người trả giá cao nhất sẽ có được. Hình ảnh đính kèm]
Tô Hòa chụp ảnh con rết rồi tải lên. Rết cũng có nhiều loại, theo kinh nghiệm từng trải của Tô Hòa thì con rết này không phải loại thường gặp.
Tin vừa đăng không lâu đã có người nhắn tin riêng ngay.
[Xin chào, tôi trả 5000 điểm, bạn có thể bán cho tôi được không?]
Tô Hòa không trả lời ngay mà muốn đợi thêm vài người báo giá nữa rồi quyết định. Cô thoát khỏi hệ thống rồi lại ra vườn cuốc đất.
Cô đổi một cái đèn pin cực lớn trong không gian, bảo hai đứa trẻ cầm đèn soi cho mình làm việc. Tô Hòa định hôm nay trồng luôn hạt giống.
Hạt giống cũng đổi trong không gian, trồng chút hành lá, rau mùi, xà lách, cà chua, ớt với rau cải xanh cải trắng.
Hệ thống nói những hạt giống này đều được cải tiến ở thời đại sau, năng suất cũng sẽ cao hơn thời này.
Tô Hòa bận rộn tới 11 giờ đêm, hai đứa trẻ ngủ từ lâu rồi, cô mới tắm rửa xong. Nhìn cánh tay và đùi to khỏe của mình, không biết có phải ảo giác của cô không, Tô Hòa cảm thấy mình hình như gầy đi một vòng so với lúc mới xuyên đến.
Thấy được thân thể của nguyên chủ giảm cân thật dễ. Cô nhớ trước đây nguyên chủ rất lười vận động, cơ thể béo thế mà hiếm khi đổ mồ hôi.
Còn giờ Tô Hòa cảm thấy mình mỗi ngày đổ cả mấy cân mồ hôi, cứ xu hướng này mà tiếp tục thì cô nghĩ giảm cân thành công chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cuối cùng cũng dám cầm gương soi lại mình, tuy dạo này phơi nắng nhiều nhưng Tô Hòa hoàn toàn không bị đen. Ưu điểm duy nhất của cơ thể này là da trắng, trước Tô Hòa cứ nghĩ do nguyên chủ không làm việc không phơi nắng nên trắng, hóa ra là do bẩm sinh.
Lỗ chân lông trên mặt cũng không to như trước, ngũ quan này, giờ Tô Hòa mới nhìn rõ nó trông thế nào. Phải công nhận là nó đang dần giống với ngũ quan lúc trước của cô, thật kỳ diệu.
Đây chẳng lẽ không phải thế giới song song mà nguyên chủ Tô Hòa chính là bản thân cô ở thế giới song song sao? Tên và nhan sắc đều giống y hệt bản thân trước kia.